Yêu thú đại biểu cho sự không may và tai nạn trong truyền thuyết Vân Tần, nay đã biến thành màu trắng, tựa như thần linh của thần quốc.
Đây mới thực sự là lột xác.
Lâm Tịch kinh ngạc nhìn Cát Tường lột xác.
Dựa vào sự thay đổi của nguyên khí trời đất xung quanh và khí tức của Cát Tường hiện giờ, thậm chí là khí lạnh xung quanh cũng giảm đi rất nhiều, Lâm Tịch mới biết rằng đây chính là phương thức tu hành vốn có của Cát Tường, chỉ là vì mất đi hoàn cảnh như thần nguyên băng tuyết, mất đi nguyên khí trời đất như ở đây, nên loài yêu thú như Cát Tường mới sinh tồn khó khăn trong vùng đất hoang vu.
Hắn cảm thấy cao hứng cho Cát Tường.
Ngay khi Cát Tường thức tỉnh và biến hóa như vậy, Lâm Tịch đồng thời nghĩ thông suốt nhiều lý lẽ...
Thần quan mặc hồng bào và kỵ sĩ hộ vệ đang vây quanh một chiếc xe người kéo kim loại ở ngay biên giới phía bắc Vân Tần.
So sánh với lúc tiến vào bình nguyên bốn mùa và học viện Thanh Loan, đội ngũ này đã có thêm rất nhiều tín đồ cuồng nhiệt, ngày một đông hơn.
Sắc trời dần chìm vào bóng tối, đội ngũ này xuất hiện trước một trấn nhỏ Vân Tần.
Mấy tên thần quan mặc hồng bào tăng tốc độ, thoát khỏi đội ngũ, chuẩn bị tiến vào trong trấn nhỏ, tuyên truyền giáo nghĩa, thu nạp thêm nhiều tín đồ cuồng nhiệt.
Nhưng ngay khi vừa bước đi, bọn họ đột nhiên nghe thấy âm thanh đằng sau, cả bọn lập tức dừng lại, không dám quay đầu, chỉ biết thành khẩn quỳ xuống.
Toàn bộ đội ngũ quỳ xuống mặt đất, nghe tiếng bước chân di chuyển, trong lòng cảm thấy khiếp sợ và không thể tin được.
Trương Bình bước ra khỏi chiếc xe người kéo.
Trước đó, khi đi qua nhiều thị trấn, lăng khác, Trương Bình chưa bao giờ ra ngoài.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của những tín đồ trung thành này, phần lớn sức mạnh mà Trương Bình có được đều nằm bên trong bộ giáp ma vương kia, mà bộ giáp đó hẳn nằm trong chiếc xe người kéo, nên tất cả người trong đội ngũ này đều nghĩ Trương Bình đáng lẽ phải luôn luôn ở trong chiếc xe người kéo.
Nhưng vào lúc này, mặc dù bọn họ không dám ngẩng đầu nhìn Trương Bình, nhưng họ cũng có thể khẳng định Trương Bình chỉ đang mặc một chiếc áo bào màu đen đơn giản, đi về thị trấn phía trước.
Liên tưởng đến ý nghĩa ở bên trong, tất cả tín đồ cuồng nhiệt này không thể không run rẩy và kích động hơn, ánh mắt của bọn họ càng thêm sợ hãi, thành kính và cuồng nhiệt.
Đây là vùng đất tiếp giáp giữa hành tỉnh Bắc Miêu và hành tỉnh Cam Thủy, vừa vắng vẻ vừa bình thường, hai bên chỉ có một đường phố không dài lắm, nhà cửa dân chúng đơn sơ mà cũ kỹ. Trên dòng suối nhỏ từ núi chảy ra, đôi khi thấy có cả cánh hoa và phân gà chug với nhau, thỉnh thoảng lại có những con gà từ trong nhà chạy ra ngoài, vô cùng bừa bộn.
Mặc dù là nơi vắng vẻ, không bị chiến hỏa liên lụy, nhưng hiện giờ Vân Tần đang đại loạn, cuộc sống nơi này không thể không bị ảnh hưởng, nên các cửa hàng ở ngã tư đường trông rất vắng lạnh.
Chính vì quá mức bình thường, nên hầu hết dân chúng trong tiểu trấn cũng không biết đại nhân vật khiến cả Vân Tần phải loạn lạc như bây giờ vừa ghé đến.
Ngay giữa đường phố có một cửa hàng rất bình thường.
Lão bản cửa hàng là một nam tử trung niên đầu hói, tướng mạo cực kỳ bình thường.
Dân chúng Vân Tần có thói quen ăn mì vào buổi sáng, buổi tối sẽ xào nấu vài món ăn. Hiện giờ, cuộc sống của dân chúng trong tiểu trấn ngày một túng quẫn, công việc làm ăn của hắn cũng không tốt lắm, trong quán không có khách nào. Hắn ta đang xào nấu vài món, ngoại trừ chuẩn bị cho khách sẽ tới, còn là nấu cho chính mình.
Cuộc sống bình thường và túng quẫn khiến cho tên nam tử trung niên đầu hói này có dáng vẻ rất nhún nhường. Trong lúc xào nấu dưa muối, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại nhìn sang một khách sạn bên cạnh, khi nhìn thấy cô chủ xinh đẹp mà đẫy đà đang cười nói với vài vị khách, sự tự ti trong ánh mắt của hắn lại nhiều hơn vài phần.
Trương Bình đi dọc theo đường phố.
Hắn ngừng lại trước cửa hàng bình thường này, sau đó đi vào bên trong.
Nghe thấy tiếng bước chân, tên nam tử trung niên đầu hói này lập tức ngẩng đầu lên. Hắn nhìn Trương Bình đi vào trong cửa hàng, không khỏi ngẩn người. Hắn không biết Trương Bình, cũng không thể nghĩ rằng vị thanh niên này chính là tên ma vương trong truyền thuyết, chỉ là cảm thấy quần áo Trương Bình đang mặc vô cùng cao quý, cao quý đến mức không thể là người khách tiến vào một cửa hàng bình thường để ăn mì hay là món gì khác được.
Cho nên, hắn đang tự hỏi không biết Trương Bình có phải muốn hỏi đường hay là chuyện gì khác hay không, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Trương Bình đã nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Một chén mì thịt.
Lão bản cửa hàng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy vị khách này không thích nói nhiều, nên chỉ nói "vâng" một tiếng, sau đó bắt đầu làm thức ăn.
Trương Bình lạnh lùng nhìn tên nam tử trung niên hói đầu này, rồi ngẩng đầu nhìn cửa hàng một lần.
Đợi đến khi tên nam tử trung niên hói đầu này đưa mì đến trước mặt hắn, hắn dùng đũa gắp vài sợi mì, rồi mới nhìn thẳng vào mặt tên nam tử trung niên hói đầu, từ từ nói:
- Ta không có tiền, nhưng ta có thể cho ngươi cơ hội phụng dưỡng ta, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.
Tên nam tử trung niên hói đầu có dáng vẻ khiêm nhường này vừa nghe câu thứ nhất đã cảm thấy kinh ngạc, nhưng đợi đến khi nghe hết câu, lập tức sửng sốt vô cùng.
Trương Bình không để ý đến hắn, chỉ là chậm rãi ăn mì.
Tên nam tử trung niên hói đầu này nghĩ tới điều gì đấy, hô hấp ngày một dồn dập hơn, đôi đũa dài bằng trúc hắn ta nắm chặt trong tay bất giác chà sát vào bộ quần áo đang mặc.
Nhưng hắn không dám đặt câu hỏi, không dám làm gì trong cửa hàng của mình. Cho đến khi Trương Bình ăn xong chén mì, hắn cũng không nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở nặng nề.
Trương Bình buông đũa xuống, không nhìn hắn mà xoay người nhìn sang chỗ khác, nhìn vào cô gái xinh đẹp bên trong khách sạn đối diện, nói:
- Ta có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi, ban cô ta cho ngươi.
Khi Trương Bình xoay người sang chỗ khác, tên nam tử trung niên hói đầu này đã hít thở mạnh hơn, nhưng vừa nghe xong câu này, hắn ta lập tức nín thở.
Trương Bình xoay người, nhìn tên nam tử trung niên đầu hói.
Tên nam tử trung niên này nhìn hoa văn đặc biệt trên chiếc áo choàng màu đen mà Trương Bình đang mặc, càng ngày càng cảm thấy các hoa văn đó thật uy nghiêm, càng có thể khẳng định Trương Bình là người trong truyền thuyết.
Nhìn ánh mắt uy nghiêm mà lạnh lùng của Trương Bình, tên nam tử trung niên đầu hói này không dám để cho Trương Bình đợi chờ quá lâu, nên lập tức run rẩy cúi đầu, nói:
- Ta... không xứng với nàng.
Trương Bình thản nhiên nói:
- Ta có thể cho ngươi tiền và địa vị, đủ để xứng đôi với cô ta.
Tên nam tử trung niên này sợ hãi đến mức mồ hôi hột chảy ra như suối, không dám ngẩng đầu nhìn Trương Bình. Đợi đến lúc dốc hết dũng khí và sức mạnh trong người mình, hắn ta mới khàn giọng nói:
- Nhưng nàng đã có phu quân, hơn nữa cuộc sống rất tốt.
Trương Bình lạnh lùng đáp:
- Ta có thể khiến cô ta không còn phu quân, cuộc sống không còn tốt nữa... hoặc có thể nói, những gì ta ban cho ngươi sẽ giúp cô ta có một cuộc sống tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Những giọt nước trên khuôn mặt tên nam tử trung niên đầu hói này lăn dài theo gò má rồi rớt xuống bên dưới, thật không thể biết đó là mồ hôi hay nước mắt của hắn. Hắn và cô gái xinh đẹp kia vốn quen biết từ nhỏ, nhưng gia cảnh của hắn bình thường, tự cảm thấy không xứng với nàng. Mặc dù từ nhỏ đã thầm mến đối phương, nhưng vì sự tự tin mà hắn chưa có lần nào thổ lộ lòng mình, rồi lặng lẽ nhìn đối phương gả cho người khác. Ngày hôm nay, đột nhiên có một người như Trương Bình nói rằng có thể thỏa mãn nguyện vọng của hắn, hắn không những mừng như điên, ngược lại còn cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi.
- Tại sao?
Hắn hỏi với một giọng điệu mà chính hắn cũng cảm thấy xa lạ, muốn hỏi Trương Bình tại sao lại xuất hiện trước mặt mình, tại sao lại giúp hắn thực hiện được nguyện vọng.
- Một người như ngươi, khi làm chuyện gì đó đều cần có lý do.
Trương Bình lạnh nhạt đáp lại:
- Nhưng đối với ta, khi làm một chuyện lại không cần đến lý do.
Lão bản cửa hàng này không phải là người thông minh như những kẻ đọc kinh sách hay thương nhân, nhưng người như hắn vốn lại càng kính sợ thần linh hơn. Nên bây giờ hắn lại rất hiểu ý của Trương Bình, hiểu được rằng cuộc sống của Trương Bình vốn không giống những kẻ bình thường như hắn, căn bản không thể dùng suy nghĩ của hắn để nghĩ ngợi được. Đồng thời, hắn càng có thể khẳng định được rằng chỉ cần hắn gật đầu, cô gái xinh đẹp mà mình thích từ nhỏ sẽ lập tức trở thành thê tử của mình, chứ không phải là thê tử của người khác.
Hắn đang do dự và giãy giụa, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, từng giọt nước đọng lại ở ngay cằm của hắn.
Trương Bình khẽ nhíu mày lại, sự do dự và giãy giụa của tên nam tử trung niên này đang đang khiến hắn khó chịu.
Lão bản cửa hàng có thể cảm giác được Trương Bình đang khó chịu, cảm giác được cửa hàng như đang lung lay, càng cảm thấy sợ hãi hơn. Nhưng cuối cùng hắn đã có quyết định, kiên quyết nói:
- Ta không thể làm như vậy.
Đôi lông mày lạnh lùng của Trương Bình nhướng lên, hắn đưa mắt nhìn nam tử trung niên đầu hói này chốc lát, hỏi:
- Tại sao?
Nam tử trung niên đầu hói này bỗng nhiên khóc lên, nói:
- Nàng... nàng không thích ta.
Đây là một lý do đầy đủ, nhưng Trương Bình không khỏi nổi giận.
Ánh mắt uy nghiêm của Trương Bình tựa như có một ngọn lửa đang bốc cháy, âm thanh nghiêm nghị vang lên tựa như từ sâu trong địa ngục truyền đến:
- Cô ta có thích ngươi hay không chẳng lẽ quan trọng lắm sao? Ngươi có thể lấy được cô ta, nhưng chỉ vì một lý do tự ti như vậy, ngươi lại cự tuyệt ta.
Tên nam tử trung niên đầu hói này chỉ là một người Vân Tần bình thường nhất, hắn muốn đứng thẳng lên, nhưng sự sợ hãi khổng lồ lại khiến hắn phải cúi người, quỳ xuống.
- Yêu không phải là đoạt lấy, mà chính là trả giá. Nếu như ngươi cảm thấy như vậy, từ chối vì sự khiếp nhược và tự ti của mình, ta sẽ cho ngươi một sự lựa chọn.
Trương Bình nhìn hắn, quát lên:
- Hoặc là ngươi tiếp nhận sự ban cho của ta, lấy cô ta làm thê tử, hoặc là ngươi có thể chứng minh ngươi sẽ hi sinh toàn bộ, cho nàng một cuộc sống tốt hơn. Nếu như ngươi còn chưa hiểu được, ta có thể nói lại một lần, hoặc là ngươi lấy cô ta làm thê tử, hoặc là chết.
Nam tử trung niên đầu hói khóc hô, nhưng lại không dám phát ra âm thanh gì, tránh cho những người còn lại trong tiểu trấn chú ý, nhất là cô gái xinh đẹp trong khách sạn đối diện chú ý, rồi đi đến đây tìm lấy sự không may.
Hắn dùng tay che đi miệng mũi của mình, khóc hô trong sự đau đớn, cả người co rúm lại.
- Đều là lỗi của ta, ta không nên có ý nghĩ không đúng về nàng.
Tên nam tử trung niên đầu hói này bỗng nhiên nói những lời này.
Trương Bình khẽ nheo mắt lại.
Hắn biết tên nam tử trung niên này đã có sự lựa chọn của mình.
- Ngươi thà chết chứ không tiếp nhận sự ban cho của ta?
Trương Bình nhìn lão bản cửa hàng trước mặt mình đang run rẩy và khiếp sợ, nhưng cuối cùng lại không chịu thay đổi, đột nhiên cảm thấy tức giận vô cùng.
Hắn không nói thêm gì nữa.
Một ngọn lửa màu tím đen đột nhiên toát ra khỏi người hắn.
Cả cửa hàng bị đốt cháy, tất cả hóa thành tro bụi.
Hắn đi ra bên ngoài, rồi cả ngã tư đường vang lên vô số âm thanh kinh hô và khiếp sợ, cả con đường đều bị thiêu đốt, hóa thành tro tàn.
Trương Bình đi ra ngoài ngã tư đường bị đốt cháy, nhìn thấy sự sợ hãi và thành kính vô hạn trong các tín đồ cuồng nhiệt của mình, nhưng tim của hắn vẫn đang bị một cảm giác tức giận khó tả bao phủ.
Hắn không hề cảm thấy kiêu ngạo hay đắc ý.
Cảm giác này xuất hiện trong lòng hắn không chỉ vì một lão bản cửa hàng bình thường, một nam tử trung niên đầu hói luôn tự ti lại dám cự tuyệt ý chí của mình, khiến mục đích của hắn phải thất bại, mà còn vì hắn đã hiểu rằng bản thân hắn còn chưa trở thành người hắn mong muốn, chưa thể hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc thế gian. Hắn biết rằng mình vẫn còn đang nhớ nhung Tần Tích Nguyệt, chứ không phải đã hoàn toàn không để ý đến như suy nghĩ trước kia.