Trương nhị gia đang ở trên sông câu cá.
Sau khi vết thương khỏi hẳn, vị Long Vương sông Tức Tử này thường xuyên câu cá ở bên sông, thỉnh thoảng lại đứng từ xa nhìn cái đập lớn đang được xây dựng, đôi lúc lại uống rượu với các hán tử chân đất, hát hò trên thuyền trúc.
Có một chiếc thuyền nhỏ khác đang tiến tới chiếc thuyền của ông ta với một tốc độ rất nhanh, một trung niên mặt mũi lạnh lùng khom mình hành lễ với ông ta, nói vài câu.
Sau đấy, Trương nhị gia biết thời khắc có ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình đã đến.
Cho nên, ông ta dốc một hơi uống cạn sạch rượu, sau đấy nhanh chóng đi theo trung niên mặt mũi lạnh lùng kia rời khỏi sông Tức Tử, bước ra trấn Đông Cảng...
Cực bắc đế quốc Vân Tần, sau bình nguyên Bốn Mùa, trong sơn mạch Đăng Thiên.
Đông Vi đi xuyên qua một bãi cỏ, tới căn nhà trúc của Từ Sinh Mạt.
Từ Sinh Mạt đang tưới hoa.
- Không ngờ ngươi còn thích hoa cỏ.
Tựa như đây là lần đầu tiên Đông Vi biết Từ Sinh Mạt, lạnh lùng nói.
Từ Sinh Mạt lại lạnh lùng nhìn Đông Vi một cái, nói:
- Ngoại trừ không thích một số người ra, ta còn thích nhiều thứ khác.
Đông Vi cau mày:
- Ta tới đây là muốn đánh cược với mi một việc.
- Ta biết ngươi tới đây là muốn đánh cược chuyện của Lâm Tịch.
Từ Sinh Mạt buông bình nước xuống, đối mặt với Đông Vi, trào phúng:
- Ngươi muốn đánh cược với ta rằng Lâm Tịch sẽ thắng, sau đấy chứng minh tầm nhìn cũng như quan điểm của ta sai lầm, khiến ta phải thay đổi chủ ý, nhưng ta nghĩ ngươi đã sai điều cơ bản nhất?
Đông Vi không biến sắc, nói:
- Ta đã sai điều cơ bản gì?
- Ta ghét Lâm Tịch, chỉ vì Lâm Tịch chính là đệ tử được nhất phái bọn ngươi tuyển. Hắn càng ưu tú, ta tất nhiên càng không thích. Cho dù hắn ta mạnh đến nỗi có thể đánh ta ngã xuống mặt đất, ta vẫn bảo vệ quan điểm của mình. Ta vẫn nghĩ rằng nếu như học viện dùng phương pháp của bọn ta, hắn sẽ càng mạnh hơn bây giờ, không phải chiến đấu với kẻ địch trong khi chênh lệch giữa hai bên lại lớn đến như vậy.
Từ Sinh Mạt hừ lạnh:
- Còn ngươi! Ta ghét ngươi là bởi vì năm xưa chúng ta thí luyện, ngươi lại nói chuyện mông ta bị kẻ địch bắn tên trúng, lại kể sinh động như thật, khiến cho toàn bộ đồng học đều biết.
Đông Vi ngơ ngẩn.
Đây rõ ràng là câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta.
- Việc nhỏ như vậy mà ngươi cũng...
Hắn bất giác im lặng, cái kiểu im lặng này rất giống khi phải đối mặt với mấy câu hỏi của Lâm Tịch.
- Ta bị cười bao lâu? Cái mông ta bị người khác nhìn bao lâu? Đối với ngươi đây là chuyện nhỏ, nhưng đã đủ ta phải ghét ngươi.
Từ Sinh Mạt lạnh lùng nhìn Đông Vi, nói:
- Nhưng bất kể ta ghét ngươi như thế nào, tranh chấp với nhất phái các ngươi như thế nào, ngươi cũng phải hiểu một điều cơ bản khác: Ta chưa bao giờ ghét học viện này.
Đông Vi nhìn hắn, gật đầu, không nói gì nữa mà xoay người bước đi. Khi tới đầu cửa, ông ta bỗng nhiên dừng lại, nói:
- Thật xin lỗi, ta xin lỗi với ngươi vì năm xưa đã nói như thế.
- Ngu ngốc.
Từ Sinh Mạt thản nhiên nói thầm một tiếng, cũng không để ý tới Đông Vi nữa...
Trên một cái đảo nhỏ không người bên trong hồ Trụy Tinh, có một đống lửa được đốt lên, có một cái nồi sắt hành quân, bên trong có một con cá được nấu chín. Bên cạnh đống lửa này còn có mấy con cá khác vừa được bắt dưới hồ lên.
Tư Thu Bạch đang ngồi đối diện với đống lửa này.
Kế cạnh hắn có không ít xương cá chất chồng lên nhau, mà hắn đang cẩn thận bôi một lớp dầu màu vàng trơn lên đầu cây tên của mình.
Loại dầu trơn này xuất xứ từ Đường Tàng, thông qua vài thương đội thường xuyên đi giữa Đường Tàng và Vân Tần mà tới lăng Bích Lạc. Nếu như dùng loại dầu trơn này bôi lên đầu cây tên, mặt ngoài cây tên sẽ bóng loáng hơn, khi bay trong không trung sẽ giảm bớt lực cản của gió, khiến cho tốc độ và uy lực cây tên được bắn ra càng thêm kinh người.
Tư Thu Bạch cũng giống như phần lớn các thuộc hạ khác ở lăng Bích Lạc của Văn Nhân Thương Nguyệt, đều từ một binh sĩ thấp nhất mà được như bây giờ.
Điều khác biệt lớn nhất giữa một người tu hành như hắn và những người tu hành xuất thân từ học viện đế quốc chính là: bọn họ càng biết nên chiến đấu như thế nào, nên làm những gì để sống sót.
Bởi vì khi ở tầng thấp nhất, thực lực kém cỏi nhất, nếu muốn như sống sót trong chiến đấu tàn khốc, bọn họ càng phải cẩn thận, càng phải biết nhiều thủ đoạn.
Khi trước, dựa vào những thi thể tướng lãnh Đại Mãng bị Lâm Tịch ám sát giết chết, từ vết thương bị tên bắn, hắn đã đoán được tu vi của Lâm Tịch chính là Quốc sĩ trung giai, có một khoảng cách khá xa với Đại quốc sư đỉnh phong như hắn. Nhưng hắn vẫn không dám khinh thường, thậm chí còn đang chuẩn bị cho trường cung và cây tên của mình đến trạng thái tốt nhất...
Mọi ánh mắt của đế quốc Vân Tần đang hướng về lăng Trụy Tinh.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Càng ngày càng có nhiều dân chúng Vân Tần biết Lâm Tịch đã đến lăng Trụy Tinh, trận quyết chiến kia đã vào thế phải xảy ra. Mà càng đến gần ngày quyết đấu, lại càng có nhiều dân chúng cảm thấy khẩn trương.
Nhưng bất kể cảm xúc của từng người như thế nào, ngày quyết chiến đã tới.
- Rốt cuộc học viện đã nhờ cô mang đến cho Lâm Tịch bộ cung tên nào?
Trong ánh nắng ban mai chiếu lên tường thành lăng Trụy Tinh, Mộ Sơn Tử mặc một bộ đồ màu đen nhìn về phía Cao Á Nam, cất tiếng hỏi.
Đằng sau bên trái Mộ Sơn Tử có năm cái trống lớn màu đen, trên mặt trống bằng da cổ này có rất nhiều hoa văn hình rồng.
Nghe thấy Mộ Sơn Tử nói như vậy, Cao Á Nam lại nổi hứng trêu chọc:
- Mộ Sơn Tử, không phải ngươi luôn miệng nói muốn thấy Lâm Tịch chết sao? Trước đó mấy ngày cũng ra vẻ không qua tâm, nhưng tại sao hôm nay lại gấp gáp muốn hỏi ta chuyện cung tên như vậy?
Mộ Sơn Tử bĩu môi:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không nói thì thôi, dù sao mấy ngày nữa cũng thấy được.
Cao Á Nam cảm thấy trong tất cả đồng học của mình, Mộ Sơn Tử chính là người khiến người ta muốn đánh nhất, nhưng cũng lại là người dễ trêu nhất, nên nàng cũng không nói gì, chỉ cười cười.
Mộ Sơn Tử lại nói:
- Có lẽ trên thế gian này không có bộ cung nào có thể tiết kiệm hồn lực, vừa tăng uy lực đúng không? Nhưng cứ cho là có đi, nhưng xét trong hoàn cảnh tu vi Lâm Tịch như bây giờ, uy lực cây tên hắn bắn ra cũng không thể hơn cây tên do Tư Thu Bạch bắn được, bởi vì tên do Tư Thu Bạch bắn ra không phải là đống sắt vụn, ngay cả Thánh sư cũng không dám đón lấy đấy.
- Ngươi nói rất đúng.
Cao Á Nam gật đầu.
Mộ Sơn Tử nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Vậy chẳng lẽ học viện lại đưa cho Lâm Tịch một bộ giáp mà tên không thể bắn thủng được?
Cao Á Nam nhìn thoáng qua Mộ Sơn Tử đang nhíu mày suy nghĩ, mà vẫn không thể có được câu trả lời, hỏi ngược lại:
- Tại sao hôm nay ngươi không mặc giáp?
Mộ Sơn Tử sửng sốt, nói:
- Đánh trống mặc giáp sẽ tốn thể lực, hơn nữa...
- Đúng là như vậy.
Cao Á Nam lại nhìn Mộ Sơn Tử dường như đã hiểu mà ngừng lại, nói:
- Mặc áo giáp dày như vậy, sao có thể bắn nhanh được? Hơn nữa, cho dù không bị ảnh hưởng, hai tay nhất định phải lộ ra ngoài mới có thể nhắm chuẩn được. Đối với một đối thủ như Tư Thu Bạch mà nói, cho dù trên người ngươi có vô số sơ hở hay chỉ là hai hoặc ba sơ hở cũng không khác gì nhau cả.
Mộ Sơn Tử hơi im lặng, một hồi sau mới nói:
- Không sai... Ngoài ra, cho dù có một bộ giáp mạnh đến mức tên của Tư Thu Bạch không xuyên qua được, đồng thời không ảnh hưởng đến việc Lâm Tịch bắn tên... nhưng chỉ dựa vào uy lực tên bắn ra, Tư Thu Bạch cũng có thể khiến Lâm Tịch trọng thương. Bởi vì hắn ta không thể chỉ bắn một tên được.
Cao Á Nam lại liếc nhìn hắn một cái, không nói gì cả.
- Cả hai đều là tiễn sư, lúc trước đều dùng tên để ám sát tướng lãnh hai bên. Cho nên, trận quyết đấu này nhất định sẽ diễn ra ở khoảng cách xa nhau hơn mấy trăm bước.
Mộ Sơn Tử bất giác gãi đầu, vô cùng buồn bực mà nói:
- Dường như cung tên cũng không giúp được, áo giáp cũng không được, vậy Lâm Tịch có cách nào để giết chết đối phương đây?
Cao Á Nam lắc đầu:
- Ta cũng không biết.
Mộ Sơn Tử nhất thời mở to hai mắt, quát:
- Ngươi cũng không biết, vậy còn ai biết đây?
Cao Á Nam nhìn hắn một cái, nói:
- Chỉ có hắn tự biết.
Mộ Sơn Tử thật sự không còn gì để nói.
Hắn im lặng thật lâu, sau đấy mới nhìn Cao Á Nam, nói:
- Xem ra lần này không chừng hắn lại chết đi thật đấy... Không đúng, ta đến đây là để thấy hắn chết, nói không chừng làm gì... Khoan, hỏi nhiều vấn đề không biết câu trả lời như vậy thật chán, ta sẽ hỏi vấn đề mà ngươi nhất định biết câu trả lời. Cao Á Nam, hôm nay ngươi mặc trang trọng như vậy là để làm gì?
Cao Á Nam hôm nay mặc một bộ áo cung trang màu tím tơ vàng, hết sức trang trọng, đúng là rất khác với hình ảnh giản dị mộc mạc hàng ngày.
Mặc dù biết rõ câu hỏi này của Mộ Sơn Tử chỉ mang tính chất trêu chọc giết thời gian, nhưng Cao Á Nam lại rất thật tình mà lạnh lùng trả lời câu hỏi của hắn:
- Ở Vân Tần chúng ta, tế tự, kết hôn, báo đại thù... là những chuyện rất trang trọng.
Ý của Cao Á Nam nói chính là báo thù, Mộ Sơn Tử tất nhiên cũng hiểu được, nhưng hắn lại vỗ trán một cái, làm bộ như đã hiểu rồi:
- Ồ, ta biết rồi nhé, ngươi muốn kết hôn, sợ Lâm Tịch nên muốn gả cho hắn...
- Mộ Sơn Tử, ngươi có cần phải nhàm chán đến mức như vậy hay không?
Cao Á Nam lên tiếng cắt đứt lời của Mộ Sơn Tử.
- Có cách quái nào đâu.
Mộ Sơn Tử đột nhiên xụ mặt, nói thầm một câu thô tục, sau đấy nhẹ giọng nói:
- Ta hơi khẩn trương thôi.
Trong tia nắng ban mai, vầng trán Mộ Sơn Tử đột nhiên xuất hiện một tầng mồ hôi hột.
Lòng bàn tay của Cao Á Nam cũng đã lấm tấm mồ hôi hột.
Tất cả quân sĩ trong thành Trụy Tinh cũng yên lặng mà khẩn trương chờ đợi, có nhiều người lo lắng đến nỗi mồ hôi hột tuôn ra như mưa.
Nhưng bọn họ phát hiện đại tướng quân Cố Vân Tĩnh mấy hôm trước luôn ở trong thành Trụy Tinh lại đột nhiên biến mất.
Ánh nắng dần trở nên gắt gỏng, phá tan lớp sương mù nhạt trên hồ Trỵ Tinh.
Trên mặt hồ yên lặng đấy, một cây trúc đột nhiên xuất hiện.
Đứng trên đầu cây trúc là một bóng người cao ngất đầy khí phách.
Tư Thu Bạch, đúng hẹn tới, đang đi tới thành lăng Trụy Tinh.
Trên mặt hồ lăng Trụy Tinh vốn có rất nhiều loài chim màu trắng, nhưng khi cây trúc này xuất hiện, những con chim này lại rối rít kêu la inh ỏi rồi vội vàng vỗ cánh bay đi, cho đến khi đã bay đi xa rồi cũng không dám đáp xuống.
Bởi vì mặc dù Tư Thu Bạch chỉ đang đứng yên trên cây trúc này, dùng hồn lực khiến cây trúc di chuyển, nhưng trên người hắn lại tỏa ra một khí tức vô cùng kinh khủng, tựa như núi thây biển máu.
Đây là một loại khí tức chỉ có những người đã trải qua vô số chiến trận mới có được.
Trong bất kỳ trận ám sát nào lúc trước, Tư Thu Bạch đều che giấu khí thế của mình, nhưng bây giờ lại không phải là ám sát, mà là quang minh chiến đấu, nên hắn không cần che giấu.
Hắn vốn là tướng lãnh đã trải qua nhiều trận chiến nhất lăng Bích Lạc.
Nên giờ phút này, khí tức trên người hắn lại khiến hắn giống như từ trong biển máu bước ra ngoài, lại tựa như một đội quân mình đầy mùi máu tươi mà xuất hiện.
Đến dưới thành!