Chương 401: Kên kên che trời

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:19

Tại một bình nguyên rộng lớn, một nam tử trung niên có khuôn mặt như bạch ngọc, khí tức nho nhã đang đi qua một ngọn đồi. Không gian yên tĩnh, khuôn mặt ông ta cũng rất bình tĩnh, nhưng bước đi lại rất nhanh, hoàn toàn trái ngược với nét mặt hiện giờ. Bởi vì không bao lâu nữa ông ta có thể trở về quê quán mình nhớ nhung bao lâu, có thể gặp lại những bằng hữu đã xa cách không biết bao ngày. Ông ta ngừng lại, bình nguyên trước mặt vẫn an tĩnh, không có dấu vết con người, tâm tình ông ta không khỏi dao động. Nhưng ngay lúc này, ông ta nhận ra điều gì đấy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trong không trung có tiếng chim kêu vang lên. Trong những đám mây trắng có một điểm đen càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ trong mtsw ông ta. Thấy đối phương dùng phương thức này để xuất hiện, tâm tình dao động của ông ta bỗng biến mất, nở nụ cười chân thành. Một đám kên kên khổng lồ hạ xuống, để lộ thân ảnh uy nghiêm như sắt đúc của Văn Nhân Thương Nguyệt. Hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt đang mặc một bộ đồ vải bình thường, nhưng uy thế của hắn ta vẫn không hề giảm. - Bạch Ngọc Lâu, ngươi tiềm ẩn rất giỏi. Giọng nói Văn Nhân Thương Nguyệt không nhanh, nhưng hết sức rõ ràng, hết sức có lực, giống như có tiếng trống trận trong tầng tầng mây trắng. Nhưng điều quan trọng nhất chính là ngay từ lúc hắn nói chuyện, tựa hồ đối phương không thể nào lấn áp hắn được nữa. - Mấy năm trước, từ khi có chuyện áo giáp Thiên ma được giao dịch ở biên quan Long xà, ta đã phát hiện trong hành tỉnh Đông Lâm nhất định có người của Đại Mãng phối hợp, nhưng dù đã tra xét mấy năm, ta vẫn không thể tra tới ngươi. - Đại tướng quân quá khen. Bạch Ngọc Lâu cung kính khom người thi lễ với vị kiêu hùng làm cả thiên hạ phải khiếp sợ này, nói: - Đại tướng quân có nhiều việc phải làm, nhưng chuyện ở hành tỉnh Đông Lâm cũng không thể gạt được đại tướng quân. Đại tướng quân thật khiến người khác phải bội phục. Văn Nhân Thương Nguyệt không hề vì câu khen ngợi của Bạch Ngọc Lâu mà thay đổi thái độ, vẫn trầm lãnh nhìn Bạch Ngọc Lâu, hỏi: - Theo những tin tức ta được biết, hẳn ngươi xuất thân từ Thiên ma quật? Bạch Ngọc Lâu vuốt cằm, nói: - Đúng vậy. Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn tự nhiên, hỏi: - Do Lý Khổ tạo nên kỳ tích người sau vượt người trước, nên bây giờ Thiên ma quật các ngươi muốn đối phó hắn? - Không chỉ riêng Thiên ma quật chúng ta, mà còn là chuyện của những người tu hành Đại Mãng, của vương triều Đại Mãng. Bạch Ngọc Lâu bình tĩnh nói: - Vân Tần coi phương pháp tu hành chủ lưu của Đại Mãng chúng ta là ma đạo, nhưng vào lúc này, hoàng thượng và Lý Khổ mới thật sự là ma, dám lật đổ đạo của thế gian này, không tiếc đại khai sát giới. Văn Nhân Thương Nguyệt cau mày lại, nói: - Đạo như thế nào? Lời này vừa ra khỏi miệng, câu chuyện luận đạo của người tu hành hai nước khác nhau đột nhiên nghiêm túc thêm mấy phần, thậm chí hiện giờ Bạch Ngọc Lâu còn trông rất nghiêm trang, có khí chất của một tông sư. Bạch Ngọc Lâu nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: - Những lý lẽ được mọi người trên thế gian này ước định tạo thành, luôn coi là đúng, đó chính là đạo. Văn Nhân Thương Nguyệt nói: - Lật đổ thì như thế nào? Bạch Ngọc Lâu nói: - Lật đổ thì kẻ dưới làm sao phục tùng? Ngay cả nền móng cơ bản nhất cũng loạn, thiên hạ tất đại loạn. Văn Nhân Thương Nguyệt gật đầu: - Cách nhìn của ta và Thân Đồ chưởng giáo núi Luyện Ngục rất giống nhau. Khi nãy Bạch Ngọc Lâu đã nói mình là người của Thiên ma quật, mà từ đầu đến giờ hai người không hề nhắc tới núi Luyện Ngục, nhưng Bạch Ngọc Lâu lại hiểu ý của Văn Nhân Thương Nguyệt, nụ cười chân thành lại xuất hiện trên khuôn mặt bạch ngọc. - Cách nhìn giống nhau, vậy có thể chung mưu đại sự. Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn bình tĩnh nhìn hắn một cái, nói: - Nếu như ta không đoán sai, hẳn ngươi đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là thành Thánh sư. Bạch Ngọc Lâu khẽ biến sắc, nhưng vẫn gật đầu, nói: - Đại tướng quân không đoán sai. Văn Nhân Thương Nguyệt nói: - Trừ ngươi ra, Đại Mãng các ngươi còn chuẩn bị ai tới đón ta? Bạch Ngọc Lâu nói: - Tạ Vô Vi và Mộ Đạo Nhân, hai vị tiền bối đều là Thánh sư. - Ta biết Tạ Vô Vi, nếu như hắn đã tới, vậy cũng không khó giả mạo ta để ra tay một lần. Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn Bạch Ngọc Lâu một cái, hỏi: - Hắn ở đâu? Ta cho hắn mượn kiếm của ta. Sắc mặt Bạch Ngọc Lâu bỗng nhiên trắng bệch, tâm trở nên lạnh lẽo, khẽ run giọng nói: - Đại tướng quân, ngài. , . . - Hẳn ngươi cũng đoán được hiện giờ thái tử không còn ở trong quân nữa. Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn sườn đông một cái. Hiện giờ hắn và Bạch Ngọc Lâu đang đứng trên một bình nguyên thuộc con đường núi chính, khoảng cách đến chỗ đại quân An Khả Y đang trú đóng không xa lắm. Tất cả quyền quý Vân Tần đều đang suy đoán hiện nay Văn Nhân Thương Nguyệt ở đâu, thậm chí có một số người tu hành cường đại đã bước vào con đường núi chính. Nhưng không có ai lại nghĩ rằng Văn Nhân Thương Nguyệt dám xuất hiện ở đây. Tiến quân bất ngờ, đây chính là mưu lược binh gia, mà Văn Nhân Thương Nguyệt lại là người ngay cả Cốc Tâm Âm phải than thở rằng mình không thể nào bằng hắn trong mưu lược binh gia. - Nếu như ta đoán không sai, thái tử bị thương rất nặng, nên bọn họ nghĩ cách và tiếp ứng với đám người Cốc Tâm Âm. Có lẽ cả bọn đang ẩn núp trong rừng Mê tung. Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn lạnh lùng mà mang theo sự uy nghiêm khó tả, chậm rãi nói: - Cho dù ta lệnh cho đại quân phóng hỏa rừng Mê tung, thời gian cũng không cho phép, nên ta cần nhiều thời gian hơn. Ngoài ra, hiện giờ tất cả mọi người đã cho rằng ta rời khỏi lăng Bích Lạc, không thể ra tay được nữa, nên tỷ lệ thành công càng tăng lên rất nhiều. Từ lúc bắt đầu Bạch Ngọc Lâu luôn tỏ ra cung kính đối với Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng hiện giờ ông ta phải hít sâu một hơi, lắc đầu: - Không được, việc này quá nguy hiểm. Hơn nữa chỉ cần hai người Tạ Vô Vi thay ngài ra tay, chắc chắn họ không thể rời khỏi lăng Bích Lạc nữa. Văn Nhân Thương Nguyệt trào phúng nói; - Ngươi nên hiểu rằng những chuyện ta đã quyết định không có ai có thể thay đổi. Hơn nữa, chắc ngươi cũng biết ta là người không thích nói nhiều... Ta giải thích cho ngươi biết bọn họ hiện đang ở Mê tung, nói nhiều như vậy chính là muốn xem thử bọn ngươi có thể để bao nhiêu Thánh sư chịu chết. Bạch Ngọc Lâu nhất thời trầm mặc không nói, khí tức trên thân không ngửng rung động. - Ngươi không cần do dự, bởi vì ngươi không thể cự tuyệt yêu cầu của ta. Nếu như ngươi là người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, ngươi đã không tình nguyện đến Vân Tần làm tiềm ẩn. Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh lùng cười, nói: - Do dự và mềm yếu là hai việc ta ghét nhất. Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu nguyên nhân tại sao núi Luyện Ngục và Thiên ma quật nhất định phải mời ta tới Đại Mãng các ngươi? Bởi vì chỉ khi ta tới đấy, Thân Đồ chưởng giáo núi Luyện Ngục các ngươi mới có thể giết chết Lý Khổ. Ngươi nên hiểu các Thánh sư khác của Đại Mãng các ngươi không thể thay thế ta được, chỉ ta liên thủ với Thân Đồ chưởng giáo, các ngươi mới có thể giết chết Lý Khổ... Nếu không thể thay thế, vậy có mười tên Thánh sư đi nữa cũng không quan trọng bằng ta, chẳng qua là hai hoặc ba tên Thánh sư thì có là cái gì? Hai tay Bạch Ngọc Lâu không ngừng run rẩy. Ông ta dĩ nhiên biết những lời Văn Nhân Thương Nguyệt vừa nói không sai. Nếu như một người như Lý Khổ quyết định chạy trốn, các Thánh sư bình thường không thể nào ngăn cản được, chỉ có Văn Nhân Thương Nguyệt mới có tác dụng. Nhưng ông ta không hề nghĩ rằng Văn Nhân Thương Nguyệt lại có thể lãnh khốc đến mức như vậy, tình huống ở Vân Tần đã nguy hiểm thế này rồi mà hắn vẫn không đi. - Đại tướng quân không tính sai chứ? Bạch Ngọc Lâu khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt nói: - Dù sao cái chúng ta muốn chính là một Văn Nhân đại tướng quân mạnh mẽ tới Đại Maxngm, chứ không phải là một đại tướng quân bị thương tới mức không thể ra tay được. - Ta sẽ không đến gần bọn chúng. Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh lùng nói: - Vân Tần tuy lớn, nhưng có thể ngăn cản ta đi cũng chỉ có mấy người kia. Ta tự nhiên sẽ xác định bọn họ đi giết mấy người Tạ Vô Vi, ta mới xuất thủ. Ta tất nhiên có thể đảm bảo một khi đã tới Đại Mãng mình sẽ giết Lý Khổ được. Bạch Ngọc Lâu cảm thấy sợ. Đây là lần đầu tiên ông ta đối mặt với một người mà cảm thấy sợ hãi như vậy. Văn Nhân Thương Nguyệt cũng không nói gì với Bạch Ngọc Lâu nữa. Nếu như đã khẳng định Bạch Ngọc Lâu sẽ tiếp nhận điều kiện này, hắn sẽ không lãng phí thời gian thêm nữa. Tình con kên kên khổng lồ bắt đầu sợ hãi vỗ cánh bay lên. Thân thể Văn Nhân Thương Nguyệt bồng bềnh, được đàn kên kên khổng lồ này kéo lên cao. Bạch Ngọc Lâu ngẩng đầu. Hiện giờ ông ta cảm thấy Văn Nhân Thương Nguyệt tựa hồ cũng biến thành một con kên kên khổng lồ, một con kên kên to lớn đến nỗi che khuất cả bầu trời, giẫm phải vô số hài cốt mà bay lên cao.