Lâm Tịch bình tĩnh và trầm ổn bắn hết ba túi đựng tên, sau đó bắt đầu xuống núi.
Hắn không hề biết có một mật thám như Tả Thanh Khâu đang quan sát tiễn kỹ của mình, cũng không biết tên tiễn thủ cường đại trong đêm ở núi Tam Mao hiện đang đứng chờ mình trên con đường mòn.
Kể từ lúc giảng viên Quách Phóng Ưng do học viện phái đến nói chuyện trong đêm khuya với mình, hắn đã biết cách xử lý của mình đã phạm vào một sai lầm rất lớn.
Sau trận chiến với học viện Lôi Đình, hoàng đế và trưởng công chúa đều cho rằng hắn là người có tiềm chất Phong hành giả, nhưng trong đế quốc Vân Tần khổng lồ này lại có rất nhiều sức mạnh đè ép hoàng đế, hoàng đế và những thế lực này không hề đi cùng một con đường, mà trong những thế lực này lại có đối thủ của Lâm Tịch. Sau đêm bị vây ở núi Tam Mao, Lâm Tịch biết tên của mình đã bắt đầu xuất hiện trong những tài liệu của các nhân vật quyền quý, nếu như muốn che giấu bí mật lớn nhất của mình, Lâm Tịch chỉ có thể làm theo những gì Hạ phó viện trưởng đã dạy bảo, bộc lộ những bằng chứng mà người khác cho là bí mật, khiến họ phán đoán sai lầm.
Có thể nói nếu như đây là lúc bình thường, vậy cho dù năng lực theo dõi của Tả Thanh Khâu giỏi hơn, cho dù thính giác và thị giác của tên tiễn thủ cường đại đã bắn tên xuyên qua thân cây tùng nhạy cảm hơn, chỉ sợ họ cũng không có cơ hội nhìn thấy việc Lâm Tịch luyện tập tiễn kỹ.
Tu hành mười mấy ngày không thấy ánh mặt trời trong mỏ đá Long Quang kia, không chỉ giúp tu vi Lâm Tịch đột phá, mà còn giúp hắn có điều ngộ ra.
Ngộ được huyền bí trong Minh vương phá ngục, ngộ được cách sử dụng nguyên khí trời đất, ngộ được điều mới trong tốc độ tu hành của mình.
Thật ra Lâm Tịch không hề biết rằng Hạ phó viện trưởng và Tiêu Minh Hiên luôn ở hậu sơn đã sớm đoán được tốc độ tu hành của Lâm Tịch là cực nhanh, tốc độ "nhanh" ở đây không chỉ bao gồm việc hắn nắm giữ vũ kỹ nhanh, mà còn là tu vi của Lâm Tịch tăng lên rất nhanh. Cũng bởi vì tốc độ tu hành của hắn nhanh, hơn nữa, hắn còn bị Tiêu Minh Hiên phát hiện việc trong cơ thể có "hai chén nước", nên Hạ phó viện trưởng và Tiêu Minh Hiên mới kết luận hắn có tiềm chất "Tương Thần" giống như Trương viện trưởng.
Nhưng chính Lâm Tịch lại suy nghĩ rằng bởi vì mình có "hai chén nước", nên tốc độ tu hành không nhanh lắm. Bởi vì cuộc chiến giữa học viện Thanh Loan và học viện Lôi Đình hội tụ những thiên tài đứng đầu cả đế quốc Vân Tần, những đối thủ Lâm Tịch gặp phải lại có tu vi hơn xa hắn, nên khi nhìn thấy tốc độ tu hành của Hạ Lan Duyệt Tịch và Cao Á Nam, Lâm Tịch mới có cảm giác như vậy.
Tuy nhiên, sau mười mấy ngày tu hành trong mỏ đá Long Quang không thấy ánh sáng mặt trời, hắn lại hiểu rằng thực ra tốc độ tu hành của hắn là rất nhanh.
Ở thời khắc đối mặt với sống chết, vào lúc tử thần chính thức buông xuống, trái tim trong cơ thể con người có thể đẩy nhanh tốc độ vận chuyển máu hơn rất nhiều, đồng thời làm cho các mạch máu cũng như da thịt bị kích thích mạnh, hồn lực bộc phát mãnh liệt, cảm giác con người càng trở nên nhạy cảm, cảm nhận được những điều lúc bình thường không làm được. Ở những thời điểm đấy, cho dù là người tu hành chưa đạt đến Hồn sư cao giai, nhưng khi đối mặt với tử vong, ngay cả lông tơ của họ cũng dựng đứng lên. Những thứ này cộng thêm tinh thần được ma luyện, thân thể đạt đến cực hạn, tất cả sẽ khiến cho người tu hành nhận được rất nhiều lợi ích.
Nhưng chính những việc như tốc độ vận chuyển máu của trái tim nhanh hơn, mạch máu và da thịt bị kích thích, hồn lực bộc phát mãnh liệt... sẽ để lại những di chứng, hoặc có thể xem như đây là việc thiêu đốt lực lượng sinh mệnh và tiềm lực của mình, sau đó tinh thần và thân thể của người tu hành sẽ phải suy yếu một thời gian.
Thường xuyên như vậy, cho dù là tinh thần hay thân thể, sợ rằng sẽ bị suy sụp.
Cho nên, có rất ít người dám trực tiếp tu hành vào lúc đối mặt với tử vong; cho nên, cho dù là Hạ Lan Duyệt Tịch, nhưng vào ngày ở đỉnh núi chỉ có tuyết trắng bao phủ, hắn ta cũng không dám thường xuyên khiêu chiến cực hạn của mình; cho nên, kể từ lúc thấy Lâm Tịch dám tu hành trong tuyết lạnh như mình, cho rằng Lâm Tịch sẽ trở thành một đấng kiêu hùng như Văn Nhân Thương Nguyệt, Hạ Lan Duyệt Tịch liền có sát ý trong lòng.
Nhưng Lâm Tịch không phải là người tu hành bình thường, hắn có năng lực trở về mười phúa trước, có thể giúp thân thể quay về thời điểm đang ở lúc tốt nhất, nhưng trong đầu hắn vẫn giữ được cảm giác đối mặt với tử vong, tiếp xúc đến cảnh giới tu hành mà bình thường không có được.
Phương pháp tu hành của học viện Thanh Loan chính là coi hồn lực làm chủ con người, dùng hồn lực từ từ cải biến thân thể, phương pháp này hoàn toàn khác với cách tu luyện của Thiên Ma quật hay Luyện Ngục sơn ở Đại Mãng, đó là trước luyện thể, sau đó phối hợp với hồn lực, coi luyện thể là con đường tu hành của mình.
Nếu như sức mạnh tinh thần và ý chí tăng lên nhanh, tu vi của những người tu hành theo phương pháp học viện Thanh Loan sẽ càng tăng nhanh hơn. Cho nên, ngay từ lúc cầm bụi hoa lan bước ra khỏi núi Tam Mao, Lâm Tịch đã đoán rằng liệu đây có phải là nguyên nhân khiến trung niên đại thúc kia rời khỏi hoàng thành Trung Châu, sau đó tiến vào sơn mạch Đăng Thiên, thậm chí là lựa chọn học viện Thanh Loan trở thành nơi tu hành của mình?
Đến từ một thế giới giống như Trương viện trưởng... hai chén nước... tốc độ tu hành cực nhanh... đây mới là bí mật sâu kín nhất của Lâm Tịch. Nếu như so với những điều này, thân phận Phong hành giả, thậm chí là Minh vương phá ngục, lại không phải là bí mật...
Thật ra, trong những ngày vừa rồi, thứ Lâm Tịch tu luyện không phải là tiễn kỹ, mà chính là tu vi hồn lực và kiếm kỹ.
Hiện giờ hồn lực của hắn đã thẩm thấu đến lông tơ, tu vi Hồn sư cao giai. Dựa theo những gì giảng viên học viện Thanh Loan đã truyền thụ và được miêu tả trong sách vở, Lâm Tịch cũng biết rằng chỉ cần tu vi của hắn tăng thêm một bước nữa, trong cảm giác của hắn hồn lực trong đan điền sẽ không còn là những luồng khí dài hẹp nữa, mà là những giọt nước trong suốt.
Trong lúc sử dụng, những giọt nước trong suốt tồn trong đan điền tồn tại trong cảm giác này sẽ hóa thành nguyên khí mãnh liệt, cuồng bạo xông ra.
Lúc này hồn lực đã có thể thẩm thấu ra ngoài thân thể, truyền vào phù văn trên binh khí.
Đây cũng là cảnh giới Đại hồn sư, được xưng là gia trì.
Thân thể con người là một vật chứa, mà đối với hồn lực, hồn binh cũng là một vật chứa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm.
Lúc không có hồn lực quán chú vào, hồn binh là chết, các phù văn tựa như huyết mạch khô khốc, nhưng sau khi truyền hồn lực vào, trong huyết mạch sẽ có máu lưu thông, hồn binh như sống lại.
Dù là trường kiếm Thần quang hay mộc cung Thần lê, hiện giờ ở trong tay Lâm Tịch đều là những vật chết.
Nếu như không thể đạt tới cảnh giới gia trì, hồn binh trong tay người tu hành cũng chỉ là những thanh binh khí có chất liệu tốt hơn một chút, không thể dễ dàng bẻ gãy như binh khí thông thường.
Cảnh giới gia trì là một biên giới vô cùng quan trọng.
Hiện nay, Lâm Tịch đang đứng trước đường biên giới đấy...
Lâm Tịch đeo rương gỗ xuống dưới, hắn thấy có một trung niên gầy gò khuôn mặt như bạch ngọc đang đứng trên con đường mòn đầy cỏ hoang. Và đây cũng là lần đầu tiên người trung niên này nhìn thấy khuôn mặt Lâm Tịch.
Lâm Tịch khẽ nhíu mày, bởi vì sau khi người trung niên mặc quan phục Chính vũ ti này tự do nhìn khắp người hắn xong, ông ta bỗng nhiên chăm chú nhìn vào mười ngón tay của hắn, tựa như muốn tìm kiếm một điều gì đó, mà ánh mắt của người trung niên này lại vô cùng sắc bén.
Bởi vì đối phương nhìn ngón tay của mình, nên Lâm Tịch cũng lập tức nhìn xuống những ngón tay của ông ta. Tiếp đó, hắn lập tức thấy được những vết chai rõ ràng trên đốt ngón tay, cùng với những vết sẹo mãi mãi không lành được xung quanh ngón tay ông ta.
- Ta tên Minh Thu Trì, là tiễn thủ đã ngăn chặn ngươi trong núi Tam Mao. Lúc ấy, mũi tên của ta đã xuyên thủng thân cây tùng ngươi ẩn nấp, không biết có làm ngươi bị thương hay không?
Ngay lúc này, người trung niên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Lâm Tịch, bình thản mở miệng. Thấy Lâm Tịch nhíu mày lại, ông ta chậm rãi bổ sung:
- Ta biết ngươi sẽ không thừa nhận người đó là mình... ngươi có thể coi như ta đang kể chuyện xưa.
Lâm Tịch càng nhíu chặt mày lại, nhìn vị tiễn thủ cường đại đã để lại ấn tượng rất đậm nét này, nói:
- Ông tìm tôi làm gì?
Minh Thu Trì nhìn thấy được nét địch ý và đề phòng trong mắt Lâm Tịch, hơi mỉm cười nói:
- Đêm đó ta chỉ thi hành nhiệm vụ, không biết ngươi là ai... Lần này ta tới đây là phụng mệnh đưa văn thư khen ngợi cho ngươi.
Chân mày Lâm Tịch khẽ giãn ra, hắn bĩu môi, nói:
- Tới cũng nhanh quá đó.
Minh Thu Trì cười cười, nói:
- Xem ra ngươi không quan tâm... mà cũng không lo lắng lắm.
Lâm Tịch nhìn ông ta, nói:
- Xem ra ông không thù địch với tôi thì phải.
Cuộc nói chuyện giữa hai người càng lúc càng trở nên bí hiểm, nhưng dường như Minh Thu Trì lại đang rất vui vẻ, nên ông ta tươi cười nói:
- Trong triều đình Vân Tần, rất nhiều người không những không có địch ý với dòng chính Thanh Loan, mà còn rất thích đấy.
- Dòng chính Thanh Loan?
Lâm Tịch hỏi:
- Có ý gì?
Minh Thu Trì nhìn Lâm Tịch, thâm ý nói:
- Đệ tử nhận được truyền thừa chân chính của học viện Thanh Loan, chắc ngươi cũng hiểu rõ hơn ta ở học viện Thanh Loan, chỉ có những người đồng quan điểm và tư tưởng mới có thể nhận được những truyền thừa mạnh mẽ của học viện, cái này không liên quan đến thiên tư.
Lâm Tịch cười cười:
- Dường như ông còn hiểu rõ hơn tôi, nhưng nếu như ông đã không có ý thù địch với tôi... vậy tại sao lần này lại đưa văn thư khen ngợi này cho tôi.
Minh Thu Trì càng thâm ý nói thêm:
- Bởi vì thuận đường... ta vốn là quan viên Hình ti, những sau đêm đấy, bởi vì không bắt được ngươi, nên tất cả quan viên tham dự trận vây bắt núi Tam Mao đều nhận được khen thưởng đặc biệt. Hiện giờ ta đã thành quan viên quân bộ, sắp tới cũng phải đi tới biên quan Long Xà báo cáo.
Lâm Tịch ngẩn người, nhưng sau đó áy náy nói:
- Xin lỗi... nhưng ông dùng từ "cũng phải" lại rất hay đấy.
Minh Thu Trì vẫn tươi cười, nói:
- Ngươi có chuẩn bị là tốt rồi.
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Tiễn kỹ của ông rất tốt, lúc ấy tôi vẫn suy nghĩ khoảng cách giữa chúng ta là khoảng hơn bốn trăm bước, núi rừng lại âm u, đáng lẽ không thể nhìn thấy được, nhưng tại sao ông lại bắn chính xác như thế?
Minh Thu Trì mỉm cười, nói:
- Ngươi có muốn học hay không?
Lâm Tịch chăm chú nhìn Minh Thu Trì, tựa như muốn tìm một đóa hoa trên mặt ông ta, nói:
- Ông chịu dạy à?
Minh Thu Trì dứt khoát gật đầu, nói:
- Ngươi chịu học ta liền chịu dạy.
Lâm Tịch cũng lập tức dứt khoát gật đầu, trả lời:
- Vậy đương nhiên phải học rồi.
Minh Thu Trì càng cảm thấy Lâm Tịch thú vị, càng tươi cười vui vẻ hơn, rồi lấy một hộp ngọc nhỏ trong ống tay áo ra. Trong hộp ngọc màu trắng nhỏ như nửa lòng bàn tay này, có năm cây châm bạc rất nhỏ, nhỏ đến mức cho dù tên mật thám ở đằng xa kia có dùng mắt ưng để nhìn cũng rất khó thấy.