Đây là một thời đại mới, một thời đại gió nổi mây phun.
Từ khi vùng đất hoang vu nổi chiến, lăng Bích Lạc loạn, chiến trường nam phạt, đến thành Trung Châu hiện nay... có rất nhiều người còn chưa biết rằng học viện Thanh Loan ở sâu trong sơn mạch Đăng Thiên đã xuất hiện nội chiến, rất nhiều cường giả đời trước đã chết đi trong trận chiến đó.
Ở Vân Tần hiện nay có lẽ không có một ai nhớ tới thời đại Vân Tần huy hoàng cách đây mười năm như Nghê Hạc Niên, nhưng mọi người sẽ biết nó thảm thiết như thế nào.
Vào lúc có một người già đã từng oai phong một cõi thối lui khỏi võ đài thế gian, ngay lập tức sẽ có rất nhiều cường giả trẻ tuổi nhanh chóng thay thế.
Tại mùa hè thảm thiết đã khiến nhiều người trẻ tuổi bị thương nặng nề đấy, đó cũng là lúc Lâm Tịch hôn mê, cuối cùng rời khỏi lăng Bích Lạc trong tình trạng cả người vỡ vụn như một miếng pha lê, mà Biên Lăng Hàm lại bất tỉnh, không ngừng ho ra máu tươi.
Đến bây giờ, nàng ta đã sớm không ho ra máu nữa.
Nàng trở thành một cường giả giống như trưởng công chúa Vân Tần, mang trong mình sức mạnh Kính Thiên nhân ngư.
Khi ba ngón tay của nàng chạm vào ba sợi dây cung của Đại Hắc, trên thân cung màu đen lập tức xuất hiện một hình ảnh Kính Thiên nhân ngư như ảo như mộng.
Sức mạnh bàng bạc mà Kính Thiên nhân ngư mang theo nhanh chóng biến mất, biến thành một màn đêm, hướng về phía Phạm Thiểu Hoàng.
Trong cảm giác của Phạm Thiểu Hoàng, màn đêm này không chỉ đơn giản là một màn đêm nữa, trong màn đêm đấy thậm chí còn xuất hiện một con sông lớn cuốn đi.
So với màn đêm do Lâm Tịch bắn ra khi trước, sức mạnh của màn đêm này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa trong đấy còn ẩn chứa một cảm xúc đặc biệt khiến hắn ta cảm thấy khó tả.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc, thậm chí là sợ run người chính là cây tên lần này của Đại Hắc lại không bắn về phía hắn, mà nhắm tới một vị trí cách hắn khá xa.
"Ầm!"
Màn đêm rơi xuống đất, cách vị trí hắn đang đứng đến mấy chục bước. Vô số cát vàng bị bắn lên cao, trong đấy còn có bọt nước hiếm hoi, bọt nước nổ tung rồi rơi xuống đất cùng với cát vàng, trông thật giống như một dải thác từ trên cao chảy dài xuống.
Ánh mặt trời chiếu xạ qua màn hơi nước mỏng manh, tạo thành một áng cầu vồng bảy màu rất dài.
Cát vàng vô tận, bão cát, voi trắng khổng lồ ngã xuống, Thánh sư đứng vững, cầu vồng... tất cả tạo thành một hình ảnh tráng lệ dị thường.
Lâm Tịch cũng thấy thật tráng lệ.
Nhưng dù tráng lệ như thế nào, cây tên này vẫn còn cách vị trí Phạm Thiểu Hoàng đang đứng quá xa.
Biên Lăng Hàm dốc hết sức mạnh vào cây tên này, nhưng cuối cùng lại không bắn trúng, nàng ta vừa xấu hổ vừa tức giận. Quay đầu sang nhìn thấy Lâm Tịch còn có hứng thú ngắm phong cảnh như vậy, nàng quát hỏi:
- Không phải ngươi nói là tin ngươi sao?
Lâm Tịch cười cười, nói:
- Không vội, lại bắn tiếp.
- Ta là Tướng Thần đấy.
Hắn hơi ngạo nghễ ngước đầu lên, khẽ lắc đầu, đồng thời quát to một tiếng...
Thời gian trở lại trước khi Biên Lăng Hàm bắn ra cây tên.
Khi ba ngón tay của Biên Lăng Hàm đặt lên ba sợi dây cung, ánh mắt tập trung vào Phạm Thiểu Hoàng, Lâm Tịch bỗng nhiên nói:
- Lấy vị trí trong lòng ngươi bây giờ, điều chỉnh về phía bên trái khoảng bốn mươi bước.
Khóe mắt Biên Lăng Hàm hơi giật giật, ngón tay lập tức điều chỉnh.
Màn tối rơi xuống đất.
Áng cầu vồng lại xuất hiện trong cát vàng.
Tuy nói Phạm Thiểu Hoàng bây giờ đã không còn khả năng né tránh, nhưng cây tên lần này vẫn không bắn trúng Phạm Thiểu Hoàng, còn cách hắn ta vài bước.
- Trở về!...
- Nhắm bắn theo hướng ta chỉ, lệnh về bên trái bốn mươi bước.
- Được rồi, bắn!
Biên Lăng Hàm buông tay, luồng ánh sáng đen của Đại Hắc tựa như màn đêm phủ xuống, khóa chặt vị trí của Phạm Thiểu Hoàng!
Phạm Thiểu Hoàng không biết chuyện này đã từng xảy ra hai lần, hắn chỉ cảm thấy trong luồng ánh sáng đen này tựa như có một con sông màu đen lớn, ầm ầm rớt xuống chỗ hắn.
Bởi vì không thể di chuyển được, nên hắn ta miễn cưỡng giơ hai tay lên cao, dồn sức mạnh chống chọi với con sông lớn màu đen.
Nước sông chợt tách ra, bị sức mạnh của Phạm Thiểu Hoàng cắt đứt, phá vỡ.
Vô số hơi nước và bọt nước bay giữa không trung, khiến giữa không trung xuất hiện một áng cầu vồng tráng lệ.
Cả người Phạm Thiểu Hoàng run rẩy, tấm lưng hơi cong xuống.
Cát vàng dưới chân hắn khuếch tán ra bốn phương tựa như sóng triều, sau đó lại bắt đầu dồn lại một chỗ, dường như muốn chôn hắn hoàn toàn trong một hố sâu đầy cát vàng.
Cát vàng cuồn cuộn trở về chôn lấp con voi trắng khổng lồ ở bên cạnh hắn, chỉ để lại một mặt giáp màu vàng nhạt ở tầng trên.
Phạm Thiểu Hoàng sải chân bước ra, cố gắng đứng vững trên mặt đất.
Hắn ngẩng đầu lên bầu trời, nhìn con Thần mộc phi hạc đang phát ra ánh sáng vàng trên trời cao.
Cả người hắn đứng vững, trông như rất ổn, nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn ta bỗng nhiên xuất hiện thần sắc khác thường, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài...
- Không hổ là Phong hành giả chân chính, không hổ là Đại Hắc.
Nhìn Phạm Thiểu Hoàng đang đứng vững, nhưng vẫn phải phun ra một ngụm máu tươi, Lâm Tịch bất giác mở miệng cảm thán.
Biên Lăng Hàm có sức mạnh Kính Thiên nhân ngư dung hồn, sức mạnh do hồn lực nàng ta bộc phát thậm chí còn mạnh hơn Đại quốc sư sơ giai. Hơn nữa, nàng là Phong hành giả chân chính, khả năng trời phú giúp nàng sử dụng Đại hắc rất dễ dàng, uy lực cây tên bắn ra còn mạnh hơn cả Lâm Tịch.
Nếu như sử dụng một hồn binh trường cung, có thể nói sức mạnh của Biên Lăng Hàm sẽ ngang với Đại quốc sư trung giai.
Ở thế gian này, bất kỳ một tiễn thủ Đại quốc sư trung giai nào, cho dù là dùng hồn binh trường cung nào, sợ rằng cũng không thể làm một Thánh sư bị thương nặng được.
Nhưng trong tay nàng hiện giờ là Đại Hắc.
Đại Hắc chính là thanh hồn binh đã giúp Trương viện trưởng năm xưa vừa tiến vào thành Trung Châu, tuy mới chỉ đạt đến Thánh sư, nhưng đã khiến cho vô số cường giả trong thành phải cam tâm chịu thua.
Một Phong hành giả sắp trưởng thành, một Đại hắc mạnh mẽ, cả hai kết hợp lại tựa như đang biểu diễn sức mạnh của học viện.
Lý Ngũ không nhìn thấy.
Ông ta chỉ đang làm tốt công việc của mình, không ngừng quán chú công lực vào trong Thần mộc phi hạc, tựa như một gã phu xe đang giúp đám người Lâm Tịch ngự sử Thần mộc phi hạc.
Nhưng ông ta cảm thấy uy lực trong hai cây tên Lâm Tịch bắn ra cùng với sức mạnh trong cây tên của Biên Lăng Hàm.
Ông ta vui mừng tươi cười.
Tựa như sau đêm thảm chiến kia ở lăng Bích Lạc, những thanh thiếu niên học viện này bỗng nhiên nháy mắt lớn lên, bắt đầu trở thành chỗ dựa của học viện Thanh Loan...
Biên Lăng Hàm tin tưởng Lâm Tịch, nhưng việc nàng bắn trúng cộng với sức mạnh ẩn chứa trong cây tên vừa rồi lại khiến nàng ngây người.
Nàng nhất thời cảm thấy không thể tin được, thậm chí cảm thấy thật không công bằng... nàng biết Lâm Tịch tu luyện khắc khổ hơn bất cứ ai trong các đồng bạn của mình, nhưng tại sao sức mạnh trong cây tên vừa rồi của mình lại mạnh hơn hắn được?
Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên đã lập tức bị xua tan đi.
Bởi vì nàng nghĩ đến việc Lâm Tịch đã bắn ra hai cây tên.
Lâm Tịch là Tướng Thần.
Hắn có "hai chén nước". Tuy nói hiện giờ tu vi hồn lực của hắn còn chưa đạt tới Quốc sĩ đỉnh phong, nhưng độ dầy hồn lực trong cơ thể hắn sợ rằng đã ngang ngửa với Đại quốc sư trung giai.
Trong nháy mắt này, nàng nghĩ tới việc tại sao cả đời mình Trương viện trưởng đã dùng rất nhiều hồn binh, bao gồm cường cung như Tiểu Hắc, nhưng cuối cùng ngài ấy lại bỏ qua tất cả, chỉ chọn Đại Hắc cho riêng mình.
Bởi vì Đại Hắc là một hồn binh đặc biệt, hồn lực càng truyền vào nhiều, uy lực sẽ càng mạnh. Nó chính là hồn binh thích hợp nhất đối với người tu hành có thiên phú Tướng Thần!
Năm xưa, mọi người luôn nghĩ rằng nguyên nhân giúp cho Trương viện trưởng luôn bất bại khi còn ở thành Trung Châu là nhờ có Đại Hắc... nhưng nguyên nhân thật sự lại nằm ở chính Trương viện trưởng.
Cho nên, chỉ cần tu vi Lâm Tịch đột phá, đạt đến Đại quốc sư, một khi không phải cận chiến với Thánh sư, hắn ta sẽ có chiến lực uy hiếp được tính mạng của Thánh sư.
Cho nên, Tướng Thần luôn luôn có chiến lực vượt cấp!
Nàng dĩ nhiên không thể mạnh hơn lâm Tịch.
Hơn nữa, nàng nghĩ rằng nếu như vừa rồi không có Lâm Tịch ở đây, cây tên nàng vừa bắn ra không thể bắn trúng Phạm Thiểu Hoàng được.
Phạm Thiểu Hoàng đứng trên cát vàng, ho nhẹ.
Thương thế của hắn ta hiện giờ không nhẹ, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiện giờ hắn ta đã không quan tâm nữa, cũng không dùng hồn lực để áp chế nội thương.
Bởi vì trong tình huống đối phương có Thần mộc phi hạc như vậy, đối phương hoàn toàn có thể từ từ giết chết hắn.
Điều duy nhất hắn ta đang nghĩ tới bây giờ chính là nhớ về một truyền thuyết luôn được truyền lưu rộng rãi trong những người tu hành có tu vi cực cao: Nguyên nhân khiến học viện Thanh Loan là thánh địa tu hành mạnh nhất thế gian là vì học viện Thanh Loan có Tướng Thần.
Cao Á Nam cũng khiếp sợ trước uy lực một cây tên do Biên Lăng Hàm bắn ra. Nàng ta đang suy nghĩ Lâm tịch sẽ chọn phương pháp nào để nhanh chóng giải quyết tên Thánh sư Thần Tượng quân này.
Nhưng điều khiến nàng không ngờ rằng chính là sau khi cảm thán xong, Lâm Tịch lại quay đầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười, nói:
- Có muốn dùng thử Đại Hắc một lần không?