Chương 746: Bằng Hữu

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:10

Ads Lâm Tịch chăm chú nhìn thiếu niên Yêu tộc có vẻ ngoài rất nhu nhược này, từ khuôn mặt e sợ của đối phương mà hắn có thể suy đoán được điều gì đấy, nên hắn kinh ngạc hỏi: - Ngươi có phương pháp khiến con Hải yêu vương nà có thể sống, không chết ư? Dưới ánh mắt tò mò của Lâm Tịch, Trì Kinh hơi e lẹ, khẽ cúi thấp đầu, nói: - Đúng vậy, ta có thể sử dụng Ký Cư thảo. Trì Túc ngẩn người, bất giác lên tiếng: - Ta có hạt giống Ký Cư thảo. Trì Kinh nhìn hắn, cười nói: - Ta biết ngươi có hạt giống Ký Cư thảo. - Ngươi có thể sử dụng Ký Cư thảo từ khi nào? Trì Túc quán chú hồn lực vào trong cái cây kỳ lạ của mình, rồi lấy ra một hạt giống màu đen rất nhỏ, đồng thời hỏi Trì Kinh. Trì Kinh nhẹ giọng nói: - Được hai tháng rồi. Cuộc nói chuyện như vậy tất nhiên đã khơi dậy sự tò mò của Lâm Tịch. Hắn nhìn hạt giống rất nhỏ trong tay Trì Kinh, hỏi: - Ký Cư thảo có tác dụng gì? Mà cách điều khiển cây cối của mỗi người các ngươi không giống nhau sao? Câu hỏi này đối với người tu hành thành Lục Dã là một câu hỏi vô cùng ngu ngốc, nhưng sau khi trải qua đại chiến sinh tử vừa rồi, cách nhìn của những người tu hành Yêu tộc này đối với Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đã hoàn toàn thay đổi. Mà khi nhìn thấy những chiêu thức tấn công của Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch, những người tu hành Yêu tộc vốn rất kiêu ngạo này cũng hiểu được thế giới tu hành bên ngoài hoàn toàn khác với thế giới bọn họ. Tựa như những thứ họ cho rằng rất huyền ảo, nhưng đối với người bên ngoài đó lại là thứ rất bình thường. - Ký Cư thảo là loài thực vật hấp thu máu thịt của yêu thú để làm chất dinh dưỡng, nhưng sẽ khiến yêu thú ngủ say rất lâu, không chết đi. Trì Vũ Âm đi tới trước, đưa bảy viên bảo thạch đang lóng lánh ánh sáng cho Lâm Tịch, đồng thời giải thích: - Mỗi một gốc cây đều có nguyên khí đặc biệt của riêng mình, chúng ta muốn câu thông cần phải có cơ hội, cũng có khi không làm được. Cho nên, ít thì nhiều loại, nhiều thì mấy chục loại, mỗi tộc nhân chúng ta đều có loại cây mình am hiểu, chứ không có ai có thể ngự sử toàn bộ cây cối trong rừng cả. Lâm Tịch nhận lấy bảy viên bảo thạch, cảm thấy bọn chúng không khác gì mấy viên đá cuội bình thường, tiếp đấy nói: - Nói cách khác, những người tu hành có thể ngự sử cây cối trong tộc các ngươi cũng chỉ có thể sử dụng nhiều nhất mấy chục loại, tựa như sử dụng mấy chục hồn binh đúng không? Trì Vũ Âm gật đầu. Trong những Yêu tộc đang ở đây, người tu hành Yêu tộc có hàm râu quai nón, bây giờ mới hơi xấu hổ lên tiếng: - Thực yêu hoa của ta chỉ có thể cận chiến, nên lúc trước vẫn không thể chiến đấu với mọi người. - Thứ lợi hại nhất của Thực yêu hoa của ngươi là chất lỏng đúng không? Ta thấy chỉ sợ ngay cả áo giáo, nó cũng có thể ăn mòn được. Lâm Tịch nhìn người tu hành có hàm râu quai nón dọc đường đi rất ít khi nói này, mỉm cười: - Ta còn không biết tên của ngươi. Người tu hành có hàm râu quai nón gật đầu, đáp: - Ta tên Trì Hoa. Lâm Tịch bất giác cười khẽ, bởi vì hắn ta không thể không liên tưởng tên của người tu hành Yêu tộc này với một người con gái ôn nhu. Trì Túc tươi cười, nhìn Lâm Tịch đang cười khẽ, giải thích: - Ta nghe Trí giả nói có rất nhiều nơi ở Vân Tần các ngươi có tập tục cho trẻ nít chọn vật để đoán tương lai, thành Lục Dã chúng ta cũng có tập tục tương tự. Điều khác nhau chính là sau khi chúng ta được sinh ra một trăm ngày, sẽ cử hành một loại nghi thức, xem thử đứa trẻ đó thích loại cây nào nhất. Nếu như trẻ nít bắt được loại cây nào, thường thường đó sẽ là loại cây đầu tiên trẻ nít câu thông được sau này. Thành Lục Dã chúng ta cũng có tập tục lấy loại cây đầu tiên trẻ nít chọn để đặt tên cho đứa trẻ đó. - Cái này rất giống năng lực trời sinh. Lâm Tịch tỏ vẻ hiểu rõ, gật đầu, sau đấy nhìn Trì Vũ Âm và Trì Tiểu Dạ: - Tên của các cô cũng có liên quan đến tập tục này sao? Trì Vũ Âm gật đầu, nói: - Khi đó ta chọn Vũ Âm tiêu, còn nàng ta bắt được Tiểu Dạ thảo. - Còn ngươi thì sao? Lâm Tịch nhìn thoáng qua Trì Túc, sau đấy lại nhìn Trì San, nói: - Ta thấy hình như các ngươi thường phối hợp chiến đấu với nhau? - Trì San là Linh Cảm giả trong tộc chúng ta, nàng ta cũng là một trong những người có thể câu thông với nhiều cây cối nhất, đến bây giờ đã hơn bảy chục loại rồi, mà phần lớn đều là cây cối có thể chiến đấu được. Trì Vũ Âm nghiêm mặt lại, nói: - Trì Túc là Linh Chủng giả, hắn có thể câu thông với gỗ Túc Sam, giúp bảo tồn được nhiều hạt giống. Có lẽ vì cảm thấy chưa giải thích cặn kẽ, nên Trì Vũ Âm lại bổ sung: - Linh Cảm giả và Linh Chủng giả đều là người có thể chất tu hành đặc biệt trong tộc chúng ta, vô cùng thưa thớt. Có rất nhiều hạt giống vừa rời khỏi cơ thể mẹ, hoặc là trong điều kiện không có vật chứa đựng, sẽ nhanh chóng chết đi. Linh Chủng giả có thể lợi dụng nguyên khí của gỗ Túc Sam, giúp cho hạt giống được bảo tồn trọn vẹn. Cho nên, tổ hợp Linh Chủng giả và Linh Cảm giả luôn là mạnh nhất trong tộc chúng ta. - Cho dù là trọng kỵ quân mấy ngàn, cũng chưa chắc là đối thủ của các ngươi. Lâm Tịch bất giác cảm thán. - Ta có thể đào tạo Pháp tinh đằng như Trì Tiểu Dạ. Trì Vũ Âm nhìn Lâm Tịch, nói: - Ta sẽ về Vân Tần với các ngươi. - Còn muội nữa. Trì San đã vô cùng mệt mỏi bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói đầy chân thành và kiên định. Trì Mang và mấy người Trì Túc liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu được tâm ý của đối phương. Mặc dù bọn họ không lên tiếng, nhưng tất cả đều mỉm cười nhìn Lâm Tịch. - Còn ta nữa. Bởi vì bọn họ không lên tiếng, cho nên, một âm thanh run rẩy nhưng lại đầy sợ hãi bất giác trở nên rõ ràng vô cùng. Chủ nhân của giọng nói này chính là Trì Kinh. - Đừng xem thường hắn. Trì Vũ Âm chân thành nói: - Hắn là người ngự ong trong thành Lục Dã chúng ta. - Người ngự ong? Lâm Tịch ngẩn người, sau đấy mới hiểu được, giật mình hỏi: - Là người có thể điều khiển ong Thiên Ngọc trong Phong tháp? - Đúng vậy. Có lẽ vì sợ Lâm Tịch từ chối mình, nên Trì Kinh nhanh chóng nói: - Ta có thể xây dựng Phong tháp, điều khiển ong Thiên Phong... Chỉ là ong Thiên Phong ta mang theo điều bị Hải yêu vương giết chết, nên bây giờ ngươi không thể nhìn thấy được. - Lợi hại. Lâm Tịch nói ra đúng hai chữ. - Các tộc nhân này của ta sẽ nhanh chóng giúp ngươi xây dựng được một đội quân rắn mối khổng lồ... có phải ngươi cảm thấy mình đã là một đại nhân vật, chỉ cần hô to một tiếng là sẽ có nhiều người giương cao ủng hộ, đúng hay không? Trì Tiểu Dạ hoàn toàn thanh tĩnh lại, nhìn Lâm Tịch đang sững sờ, bất giác nhẹ giọng cười trêu. Lâm Tịch nghe thấy câu nói đùa vui của Trì Tiểu Dạ, nhưng lại không nói giỡn như những lúc trước, mà là chân thành lắc đầu, nhẹ giọng đến mức chỉ hai người nghe thấy, nói: - Hoàn toàn không có, bởi vi ta biết bọn họ giúp ta không phải vì ta hay Nam Cung Vị Ương lợi hại, mà là vì bọn họ đã coi ta là bằng hữu... Trong khi Trì Tiểu Dạ trầm mặc vì câu nói của Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương đã chậm rãi mở mắt. Hồn lực trong cơ thể nàng bây giờ vẫn trống không, mà sau khi đối chiến với Hải yêu vương, nàng đã bị thương không ít. Nhưng cho dù không có nhiều hồn lực dao động quanh người nàng, ngay khi nàng mở mắt ra, xung quanh người nàng lại có thêm một luồng khí tức thâm trầm như biển sâu. Tựa hồ như chỉ cần nàng nguyện ý, dưới chân nàng sẽ lập tức có một vùng biển sâu và mênh mông. Lâm Tịch biết rằng đây chính là khí tức tự nhiên do nàng phát ra, sau khi dung hồn thành công. Vị thiếu nữ Thánh sư có khuôn mặt non nớt này vốn là một trong những Thánh sư mạnh nhất, sau khi dung hồn thành công, nàng sẽ bước vào hàng ngũ của những cường giả lúc trước như Văn Nhân Thương Nguyệt hay Cốc Tâm Âm, siêu thoát khỏi phạm vi Thánh sư bình thường. Cho dù là những Thánh sư trong hoàng thành Trung Châu như Ảnh Tử, nhưng nếu như chiến đấu với nàng, sợ rằng chưa thể tiếp được một chiêu. Tuy nhiên, khi nhìn vào Nam Cung Vị Ương đang chậm rãi mở mắt, Lâm Tịch lại không cảm thấy mừng rỡ. Trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi mà đám người Trì Vũ Âm không thể cảm nhận được, thật ra Lâm Tịch đã làm thử vài chuyện. Hắn đã kiểm tra được rằng mình không thể nào dung hồn được. Cũng không phải vì cảnh giới của Hải yêu vương quá cao so với hắn, nên hắn không thể chiến thắng ý chí của Hải yêu vương được, mà khi thử dung hồn, không biết vì sao thân thể của hắn lại kháng cự, tựa hồ trí óc của hắn vào lúc đó đã bị một sức mạnh mạnh mẽ khác chiếm lấy. Đó là một biển sâu màu vàng ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, mạnh mẽ vô cùng. Cũng nhờ vậy mà hắn đã xác nhận được suy đoán lúc trước của mình. Từ ý này mà nói, Lâm Tịch có thể đoán được trong huyết mạch của Trưởng Tôn thị, có lẽ còn ẩn chứa sức mạnh huyết mạch của một loại yêu thú vô cùng mạnh mẽ. Việc suy đoán Trưởng Tôn thị nửa người nửa yêu, hay là yêu thú tiến hóa thành, có lẽ không quan trọng. Điều Lâm Tịch quan tâm chính là sau trận đại chiến ở lăng Bích Lạc, hắn bất ngờ có được sức mạnh có thể sử dụng tia chớp màu vàng, tựa như hoàng đế Vân Tần, đó vốn không phải là kỳ tích hay dị biến, mà là trong khoảnh khắc đó, Trưởng Tôn Vô Cương đã chủ dộng dung hồn với hắn. Trưởng Tôn Vô Cương biết rằng mình phải chết. Nhưng hắn hi vọng Lâm Tịch có thể tiếp tục sống, nên trước khi chết, hắn đã chủ động dung hồn với Lâm Tịch. Bởi vì hắn coi Lâm Tịch là bằng hữu của mình. Hơn nữa, vào lúc này Lâm Tịch còn hiểu được một ý khác của Trưởng Tôn Vô Cương. Đó cũng là một thỉnh cầu. Khi trước Lâm Tịch đồng ý với Trưởng Tôn Vô Cương, cố gắng coi hoàng đế Vân Tần là phụ thân của Trưởng Tôn Vô Cương, thỉnh cầu Lâm Tịch hãy thông cảm cho tâm tình một người cha mất con. Sức mạnh có thể kích thích và sử dụng tia chớp màu vàng chính là một sự báo đáp của Trưởng Tôn Vô Cương đối với Lâm Tịch. Lâm Tịch hiểu toàn bộ. Thậm chí trong trí óc hắn hiện giờ đã xuất hiện ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Cương vào lúc thỉnh cầu mình. Hắn cũng rất muốn nhượng bộ, cố gắng thực hiện được thỉnh cầu của bằng hữu của mình. Chỉ là Trưởng Tôn Vô Cương có biết được học viện Thanh Loan và đế quốc Vân Tần đang xảy ra chuyện gì hay không> Liệu hắn có biết một hoàng đế Vân Tần, phụ thân của hắn, một người trong mắt hắn là thánh minh vì dân vì nước, giờ đã biến thành người như thế nào không? Hắn cảm thấy nếu như Trưởng Tôn Vô Cương còn sống, hẳn hắn ta cũng lựa chọn giống như mình. - Thật xin lỗi. Cho nên, Lâm Tịch trầm mặc, thầm nói lời xin lỗi với bằng hữu đã mất của mình.