Lâm Tịch và đám người Cao Á Nam đi lại trong gió tuyết.
- Thật ra ta vẫn không yên lòng về Trương Bình.
Biên Lăng Hàm nhìn lăng Đông Cảnh to lớn đằng trước, trầm giọng nói:
- Mặc dù hắn ta đã giao toàn bộ điều quan trọng nhất của núi Luyện Ngục cho ngươi, ta cũng biết bây giờ mà nghi ngờ hắn là không công bằng với hắn. Hắn ở núi Luyện Ngục nhất định đã chịu nhiều đau khổ, nhưng không phải chỉ một mình hắn chịu cảnh đó. Ai cũng gặp khó khăn, nhưng sự lạnh lùng của hắn lại khiến chúng ta lầm tưởng rằng hắn thậm chí không muốn gặp chúng ta.
- Ta hiểu ý của ngươi. Ngươi rất muốn có một người bạn mở lòng với ngươi, cho dù hắn chỉ luôn luôn nói về khó khăn. Nhưng chúng ta không thể thay thế cho nhau, không thể cảm thụ được kinh nghiệm của hắn ở núi Luyện Ngục, nên chúng ta không thể cảm thụ được tình cảm thật sự của hắn.
Lâm Tịch quay đầu nhìn Biên Lăng Hàm. Đây là một cô gái trông rất gầy yếu, nhưng thực ra lại vô cùng kiên cường, nếu như cô gái này muốn làm quan văn, nhất định Vân Tần sẽ có thêm một danh thần như Lưu Học Thanh.
Hắn hơi cảm thán nói:
- Thật ra ta cũng không thích hắn thay đổi như vậy, nên chúng ta cần nhiều thời gian hơn để tiếp nhận.
Sau khi dừng lại một hồi, hắn lại nhìn Biên Lăng Hàm, chân thành nói:
- Bởi vì chúng ta là bằng hữu, chúng ta cũng sợ sẽ mất hắn, nên chúng ta phải cùng đưa hắn về.
Trong mắt phần lớn người tu hành Vân Tần, Lâm Tịch tuyệt đối không phải là người khoan dung độ lượng.
Danh tiếng của hắn đi kèm với những trận chiến thiết huyết, kèm theo đó là cái chết của những đại nhân vật như Địch Sầu Phi hay Văn Nhân Thương Nguyệt.
Nhưng khi nghe những lời hắn vừa nói, những người bên cạnh hắn có thể cảm nhận được rằng tuy hắn không phải là người khoan dung độ lượng, nhưng tuyệt đối là người quý trọng bằng hữu, biết tha thứ và yêu thương.
Thật ra từ lúc Trương Bình trở thành chưởng giáo núi Luyện Ngục đến nay, Lâm Tịch chưa từng yêu cầu Trương Bình phải làm gì, hắn cũng chưa từng coi mình là người có thân phận cao hơn Trương Bình, tự chọn đường đi cho Trương Bình. Lý tưởng của hắn trước nay vẫn như thế, hi vọng Trương Bình là bằng hữu của họ, nên hắn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Trương Bình.
Sau khi Lâm Tịch nói tiếp, Biên Lăng Hàm rất muốn nói điều gì đó, nhưng khi nghe những lời vừa rồi của Lâm Tịch, nàng bỗng nhiên trầm mặc. Một hồi sau, nàng mới xoay người nhìn sang chỗ khác, nhìn vào thần điện lạnh như băng kia, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
- Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng, bất kể hắn ta đã gặp phải chuyện gì, ít nhất hắn ta chưa thiếu nợ chúng ta chuyện gì cả. Nếu chúng ta là bằng hữu với nau, mặc dù hiện giờ chúng ta chưa tiếp nhận hắn được, vậy việc chúng ta cần làm không phải là hoài nghi, mà chính là đưa hắn về.
Sau khi lập gia đình, nhất là trải qua thịnh hội Thiên Diệp quan, thời gian Cao Á Nam ở bên cạnh Lâm Tịch càng lúc càng nhiều. Lúc Lâm Tịch nói chuyện, Cao Á Nam tựa như có thể nhìn thấy cả nội tâm của hắn. Cho nên, nàng biết khi Lâm Tịch nói câu "Nếu đã trở lại, ngươi có dự tính gì hay không" lại bao hàm một ý nghĩa sâu xa hơn rất nhiều.
Lâm Tịch hi vọng Trương Bình có thể quên đi quá khứ, hi vọng vào tương lai.
Tựa như sau khi đã chiến thắng kẻ địch lớn nhất là chưởng giáo núi Luyện Ngục, Lâm Tịch cũng coi như là mọi chuyện đã qua. Những thanh niên học viện như bọn họ rốt cuộc có thể như lúc trước, mơ ước đến tương lai sau này, tự do làm những gì mình thích.
Đây là ước mơ của Lâm Tịch đối với tương lai... hắn hi vọng mọi người có thể quay trở về thời mới gặp nhau ở ven hồ Linh Hạ, đom đóm bay múa xung quanh đống lửa, không nghĩ đến giết chóc và chiến tranh nữa.
- Đời người vốn không nên đau khổ, nếu như không có đau khổ, có lẽ mọi người sẽ vui mừng hơn rất nhiều.
Không biết tại sao Lâm Tịch lại nghĩ tới hoàng đế Vân Tần ở trong thành Trung Châu, hắn thuận miệng nói một câu mê sảng này, sau đó mở thùng sắt mà Trương Bình đã đưa cho hắn khi nãy. Nhưng vừa chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã vội vàng đóng kín lại, liên tục hít sâu thở ra.
- Gì vậy? Bên trong có cái gì?
Cao Á Nam, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, còn có cả Lãnh Thu Ngữ, ai ai cũng tò mò hỏi Lâm Tịch.
Lâm Tịch gượng cười đáp:
- Mọi người muốn xem cũng được, nhưng ta khuyên các ngươi không nên nhìn, không ăn được đâu.
Mấy người Cao Á Nam ngẩn ra, sau đó im lặng.
- Không được, ta nhất định phải xem.
Khương Tiếu Y tươi cười, nói.
Lâm Tịch ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao nhất định phải xem?
- Càng là đồ ăn không ngon, nghĩ tới lúc ngươi ăn vào, chúng ta càng vui mừng hơn.
Khương Tiếu Y cười lớn một tiếng.
- Muốn chết hả? Ngươi là đồ không có tình người! Ta sẽ không để ngươi cao hứng! Ta sẽ giao cho An lão sư, nhờ An lão sư bày biện lại thật ngon rồi ta mới ăn.
Lâm Tịch chợt thấy điều gì đó, vội tung chân đá tuyết vào người Khương Tiếu Y, nói:
- Ngươi muốn nhìn sao? Đừng hòng!
Khương Tiếu Y cười ha ha tránh né, đồng thời cũng tung cước đáp trả, sau đó cười nói:
- Làm gì có bằng hữu như ngươi chứ, có đồ ăn ngon mà không co bạn xem, hay là để ta chia sẻ với ngươi đi...
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói, ngươi muốn ăn thật sao? Được, tới đây, ngươi ăn thử đi...
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y rượt đuổi nhau, lấy bông tuyết ném qua ném lại, mặt đất bị hai người này khuấy động hoàn toàn. Cao Á Nam và mấy người khác thấy vậy bật cười lớn, nghĩ rằng nếu như có người Vân Tần khác nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ không thể ngờ hai thiếu niên đang nghịch tuyết này lại là Tướng Thần của học viện Thanh Loan và bằng hữu tốt nhất của hắn.
- Ái chà! Lâm Tịch, ngươi còn đánh vào mặt ta! Thật quá đáng!
Khương Tiếu Y hét lớn lên một cái.
- Hai người các ngươi!
Biên Lăng Hàm chợt tươi cười một cái, vươn tay lấy một đống tuyết, rồi quăng vào hai người bọn họ...
Khi những thanh niên trẻ tuổi của học viện Thanh Loan như Lâm Tịch đây rốt cuộc có thể vui đùa như bao thanh niên khác, bên trong thần điện kim loại, không khí vẫn rất trầm tĩnh.
Tần Tích Nguyệt lẳng lặng nhìn Trương Bình.
Trương Bình tựa hồ cao lớn hơn trước kia, da cũng ngăm đen hơn.
Địa vị chưởng giáo núi Luyện Ngục dường như không chỉ là lớp phụ da khoác lên người hắn, bởi vì cho dù đang đứng đối mặt với nàng, Trương Bình vẫn tỏ ra rất thâm trầm như một đại tông sư, chứ không còn ngây ngô như xưa nữa.
- Ta không biết ngươi tới núi Luyện Ngục, càng không ngờ sẽ có ngày ngươi trở thành chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Tần Tích Nguyệt là người đầu tiên phá vỡ im lặng. Nàng nhìn vào khuôn mặt hơi băng lãnh của Trương Bình, từ từ nói:
- Không có ngươi, học viện Thanh Loan chúng ta không thể chiến thắng được chưởng giáo núi Luyện Ngục, mỗi người chúng ta đều cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi.
- Ta cũng không ngờ mình sẽ trở thành chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Lần đầu tiên trong đôi mắt lạnh lùng của Trương Bình lại xuất hiện thần thái khác, có chân thật, có đau thương, có tự giễu.
- Cho dù là nằm mơ, ta cũng không ngờ.
- Thật ra còn có một vấn đề ta rất muốn hỏi ngươi.
Tần Tích Nguyệt yên lặng suy nghĩ một chút, hơi nhướng mày hỏi:
- Ban đầu, vì sao ngươi lại đồng ý đến núi Luyện Ngục?
- Ta hiểu ý của ngươi.
Giọng nói của Trương Bình trở nên hơi gấp gáp, hắn nhìn cô gái luôn luôn xuất hiện trong đầu mình, khóe miệng nhếch lên hơi gượng cười:
- Ngươi muốn biết ta đi đến núi Luyện Ngục có liên quan đến ngươi hay không... Thật ra ý nghĩ ban đầu của ta rất đơn giản, ta chỉ thấy so với nhiều người trong học viện, ta thật quá bình thường. Cứ như vậy, sao ta có thể xứng với ngươi.
Tần Tích Nguyệt cảm động. Cho dù là người con gái nào, nếu nghe được những lời này, sợ rằng sẽ rất cảm động. Bởi vì một khi đi đến núi Luyện Ngục, bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh tính mạng của mình, mà thế gian này, liệu còn có việc gì quan trọng hơn tính mạng của mình? Chỉ là vào lúc này, so với những thời gian khác, nàng càng có thể phân biệt rõ tâm tình của mình hơn.
- Vì sao những người Vân Tần kia lại đi theo ngươi?
Nàng không hỏi tiếp chuyện giữa hai người, mà hỏi câu này.
- Núi Luyện Ngục có rất nhiều cách để từ từ xâm chiếm cả thế gian.
Trương Bình yên lặng giải thích:
- Sau khi ta chân chính khống chế cả núi Luyện Ngục, ta mới biết được thì ra núi Luyện Ngục vẫn luôn hao tốn nhiều của cải để truyền đạo của mình. Địa Tàng giáo của dân gian Vân Tần luôn dùng giáo nghĩa từ bi để cảm hóa cả thế gian, nhưng thật ra phần lớn tiền tài để họ cứu khổ, cứu sống đều là của núi Luyện Ngục.
- Sáu bảy mươi năm Địa Tàng giáo hoạt động, ở Vân Tần này đã có rất nhiều tín đồ trung thành. Những tín đồ trung thành này không biết sau lưng Địa Tàng giáo là núi Luyện Ngục, nhưng nhiều năm như vậy, tất cả giáo chúng Địa Tàng giáo tiếp nhận giáo hóa, đã khiến họ nhận định người mặc thần bào của núi Luyện Ngục chính là thần sử đã giúp họ nhiều năm qua.
- Giống như những câu chuyện xưa, thần có thể có nhiều hóa thân. Cho nên, may là chưởng giáo núi Luyện Ngục không thật sự phủ xuống Vân Tần, nếu không, với thân phận thần Địa Tàng của lão ta, thật không biết sẽ khiến Vân Tần sóng gió như thế nào.
- Chưởng giáo núi Luyện Ngục thật đáng sợ, nhưng cũng rất giỏi.
Tần Tích Nguyệt nhìn Trương BÌnh:
- Ngươi dùng cách này để giao sức mạnh mạnh nhất của núi Luyện Ngục ra, thậm chí là đưa cho Lâm Tịch, là muốn chúng ta tin tưởng ngươi.
Trương Bình khẽ rủ đầu xuống, chưa trả lời.
Âm thanh Tần Tích Nguyệt nhu hòa hơn:
- Chỉ là trong những dân chúng Vân Tần đấy có rất nhiều người già trẻ nít, đi lại trong gió tuyết như vậy thật quá gian khổ, sao ngươi không để bọn họ về nhà sớm hơn?
- Tới đây sẽ dừng lại.
Trương Bình chậm rãi nói:
- Bọn họ thờ phụng thần Địa Tàng nhiều năm, bây giờ rốt cuộc nhìn thấy thần sử trong giáo nghĩa của mình. Đối với bọn họ đây chính là thần tích, mặc dù bọn họ gian khổ, nhưng nhất định trong lòng rất vui.
Tần Tích Nguyệt lẳng lặng nhìn Trương Bình, hơi cảm khái nói:
- Trước kia chưởng giáo núi Luyện Ngục rất giỏi, nhưng ngươi cũng rất giỏi, ngươi thật sự đã giỏi hơn trước.
Trương Bình cúi thấp đầu trầm mặc thêm một hồi.
Sau đó hắn rốt cuộc đứng lên, đi tới chỗ Tần Tích Nguyệt. Hắn đứng trước mặt nàng, nhìn dung nhan tinh xảo và đôi mắt xinh đẹp của nàng, nói:
- Ta không để ý đến việc mình có giỏi hay không, ta chỉ để ý đến việc mình đã đứng ở đây, đối diện với ngươi. Ta hi vọng ngươi có thể hiểu được, nếu như không có ngươi, có lẽ ta sẽ không thể nào còn sống đứng ở đây được.
Trương Bình và Tần Tích Nguyệt đã rất gần nhau, tay của hắn và tay của Tần Tích Nguyệt cũng rất gần.
Hắn đưa tay ra, muốn nắm lấy tay Tần Tích Nguyệt.