Chương 421: Đầu lĩnh giặc cỏ và thủ lĩnh thương hành dưới mặt đất

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:19

- Không chỉ là giặc cỏ. Đối với nghi vấn của Trần Phi Dung, Lâm Tịch lắc đầu, khẳng định nói: - Với quy mô chợ đen dưới đất như vậy, nếu như chỉ là mấy tên giặc cỏ thì chắc chắn không thể giữ mình được. Biên quân khẳng định cũng dựa vào bọn họ để buôn lậu. Bọn họ cũng hi vọng có thể có thêm nhiều dược vật cũng như quân giới. Một khi những thứ họ đòi hỏi vượt quá khả năng cung cấp của triều đình, họ sẽ tự nghĩ ra biện pháp. Ta từng ở biên quân Long Xà, nếu như những quân nhân bình thường có thể có thêm những dược vật để trị liệu và cứu mạng, đấy cũng không phải là chuyện xấu. Hơi dừng lại chốc lát, Lâm Tịch lại nhìn Trần Phi Dung, nói tiếp: - Khoáng thạch và dược liệu trong sơn mạch Long Xà và vùng đất hoang vu có thể mang lại lợi nhuận kinh người. Loại làm ăn này chắc chắn luôn có người làm, cho dù chúng ta làm việc quang minh, nhổ sạch tận gốc mọi đường dây của Tần Chấp Ngôn, sợ rằng không bao lâu sau cũng có người khác nhảy vào làm. Nói ích kỷ cũng được, cuồng vọng cũng được, khi đã quyết định làm việc gì đấy, ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Số tiền lớn như vậy, nếu rơi vào tay chúng ta, chắc chắn sẽ tốt hơn nếu rơi vào tay người khác. Còn nữa... điều quan trọng nhất chính là ta có quan hệ với Huyệt man, ta muốn Đại Đức Tường chúng ta có thể tiến vào thế giới vùng đất hoang vu. Nghe thấy những lời bộc bạch chân thành của Lâm Tịch, tuy đã trải qua không biết bao sóng gió, nhưng Trần Phi Dung vẫn bị chấn kinh đến nỗi sắc mặt tái nhợt. Nàng đã từng nghe nói trước kia Lâm Tịch là một trong những nhân vật quan trọng của đại chiến biên quan Long Xà, nhưng mọi người đều chỉ nói Lâm Tịch là một tướng lãnh kiệt xuất, cho dù là nàng, nàng cũng không thể ngờ Lâm Tịch lại có quan hệ sâu với Huyệt man. Huyệt man và vùng đất hoang vu chính là nơi đế quốc Vân Tần khổng lồ cũng không thể chinh phục được, có thể coi nơi đấy tương đương với một quốc gia, nếu như... Bởi vì quá khiếp sợ nên Trần Phi Dung nhất thời không thể nghĩ tiếp được, mà run giọng nói: - Đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn thông thương với Huyệt man? - Huyệt man không phải là mãnh thú như người Vân Tần hay nghĩ, ngược lại nhu cầu của họ càng đơn giản và nguyên thủy, chỉ cần có thể ăn no qua mùa đông mà thôi. Lâm Tịch nghĩ tới cô gái có đôi mắt xanh kia, chậm rãi gật đầu: - Nếu như có thể thông thương với Huyệt man được, chúng ta có thể mượn sức mạnh của bọn họ. Ngoài ra, nếu như không thể ép tới sào huyệt của Huyệt man, không thể nắm chắc hoàn toàn, ta sẽ không xúc tiến chuyện này. Nhưng người có thể khiến toàn bộ Huyệt man tin phục, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng của mình, lại là người có thể tin tưởng được. Trần Phi Dung nhất thời kinh sợ đến nỗi không nói nên lời được. Những lời vừa rồi của Lâm Tịch không chỉ cho nàng một câu trả lời chắc chắn, mà còn một ẩn ý khác... hắn và lãnh tụ tuyệt đối Huyệt man biết nhau và đôi bên đã tin tưởng lẫn nhau? - Đại nhân... Trần Phi Dung thật vất vả lắm mới có thể lên tiếng, cố gắng bình tĩnh nói: - Nếu như Đại Đức Tường có thể thông thương với vùng đất hoang vu... vậy sẽ nắm chuyện làm ăn với một đế quốc trong tay, chúng ta hiển nhiên trở thành hiệu buôn lớn nhất Vân Tần. Nhưng điều này chỉ thực hiện được khi trạng thái lý tưởng nhất. Đại nhân, dù sao Đại Đức Tường chúng ta chỉ là thương hành làm ăn, còn việc làm ăn với giặc cỏ hay biên quân, hay thông thương với vùng đất hoang vu đều là chuyện không thể tiết lộ ra ngoài ánh sáng được. - Trước tiên không cần nghĩ nhiều như vậy. Lâm Tịch bình tĩnh lắc đầu, nhìn nàng nói: - Muốn thông thương với vùng đất hoang vu là chuyện sau này, mà cho dù là giao dịch với họ hay là với chợ đen dưới đất, tất cả cũng chỉ là làm ăn mà thôi. Chỉ khi nào giao dịch với bọn giặc cỏ, biên quân, chúng ta mới làm ăn trái phát luật. Nam Cung Vị Ương một mực nhập thần nghe. Đối với người khác, những lời Lâm Tịch vừa nói thật quá điên cuồng, quá lớn mật, nhưng nàng lại cảm thấy mới lạ, vô cùng thú vị. - Lâm Tịch, ngươi từng làm quan viên Hình ti, tất nhiên phải hiểu rõ luật pháp. Nhưng chẳng lẽ ngươi lại sử dụng việc hiểu rõ luật pháp để lách luật? Nghe tới đây, nàng không nhịn được nhìn Lâm Tịch một cái, hừ lạnh nói: - Khi trước ngươi đã từng nói mấy trò tiểu xảo không dùng được, làm chuyện này lại sợ lên sợ xuống như vậy thì có ích lợi gì? Còn không bằng đen ăn đen ngay trong chợ đen, cứ chém giết cướp bóc những thương nhân đã giao dịch với bọn giặc cỏ kia. Lâm tịch cười cười. Từ sau lăng Bích Lạc, hắn hiếm khi tươi cười, nhưng bây giờ lại nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. - Cô nói có điều đúng, cũng có điều sai, nhưng cuối cùng lại là chuyện trái pháp luật. - Ta rất thích chủ ý vừa rồi của ngươi với Đại Đức Tường. Nam Cung Vị Ương cẩn thận suy nghĩ, rồi chân thành nói: - Đại Đức Tường cảm thấy những chuyện trái pháp luật không thể làm được... Nhưng chỉ cần ta cảm thấy đúng, đó chắc chắn là chuyện không trái pháp luật. Ta vốn đang muốn tới vùng đất hoang vu, vậy hãy để ta làm những chuyện này. Trần Phi Dung vốn không biết rõ Nam Cung Vị Ương là người thế nào, nên khi nghe Nam Cung Vị Ương nói chỉ cần là chuyện nàng ta cảm thấy đúng, tất nhiên đó là chuyện không trái pháp luật, nàng cảm thấy rất kinh hãi. Nhưng Lâm Tịch lại biết Nam Cung Vị Ương, biết một người như Nam Cung Vị Ương vốn không cố kỵ bất cứ điều gì, luật pháp ở thế gian căn bản không thể ước thúc nàng được, chỉ là hắn hơi ngạc nhiên, nên bất ngờ hỏi: - Cô hứng thú làm việc này à? Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch như đang nhìn một người ngu ngốc, chân thành nói: - Ta cảm thấy đi bên cạnh ngươi sẽ có chuyện thú vị để làm, chứ không, ngươi nghĩ rằng tại sao ta lại ở đây? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cả đời này ta sẽ ở bên ngươi? Lâm Tịch lúng túng ho khan hai tiếng, suy nghĩ một hồi rồi chân thành đề nghị: - Nếu như cô thật sự hứng thú làm chuyện này, ta cảm thấy cô không nên làm mấy việc như đen ăn đen kia, không bằng nghĩ cách làm lão đại chợ đen, đồng thời làm đầu lĩnh bọn giặc cỏ kia, khống chế bọn họ. - Tựa như Văn Nhân Thương Nguyệt nuôi dưỡng bọn người Tây di? Nam Cung Vị Ương cau mày, suy nghĩ một hồi rồi nói. - Có thể nói như vậy. Khống chế đám giặc cỏ đấy đi tìm khoáng thạch, dược liệu, tất nhiên sẽ tốt hơn là để bọn họ đi cướp bóc hoặc chém giết với biên quân. Biên quân không thể nào cho bọn giặc cỏ ấy điều gì, không thể giao dịch với bọn chúng, tất nhiên việc duy nhất khi họ gặp giặc cỏ chính là thanh tẩy, cũng đồng nghĩa họ không thể khống chế được giặc cỏ. Nhưng cô không có nhiều hạn chế như vậy, nên cô có thể làm được. Hơn nữa, một khi đã khống chế được bọn giặc cỏ ấy rồi, tối đa chúng ta chỉ bảo bọn họ đi giao dịch hoặc phục vụ như các tiểu nhị bình thường, ít nhất còn tốt hơn để họ đi giết người. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là không thể để bọn họ biết bọn họ đang làm việc cho ai. Lâm Tịch nhìn Nam Cung Vị Ương, chân thành nói: - Nếu như muốn để giao dịch chợ đen tiến vào trong vùng đất hoang vu, yếu tố quan trọng nhất chính là dùng người. Trần Phi Dung nói không sai, Đại Đức Tường là kinh doanh, mọi người trong Đại Đức Tường đều là con dân Vân Tần, ta tất nhiên không thể kéo họ xuống nước. Cho nên, trong việc thông thương với Huyệt man, hạn chế lớn nhất của chúng ta chính là không biết tìm người nào. - Có ta nguyện ý xuống nước như vậy, thật là vừa lúc, ý người là vậy đúng không? Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch, nói: - Hơn nữa không cần dùng đến quan hệ của học viện Thanh Loan, người ngoài không thể biết được, càng bí mật hơn. Thấy Nam Cung Vị Ương trực tiếp như vậy, Lâm Tịch không thể làm gì khác ngoại trừ cười cười, nói: - Đúng vậy... mà quan trọng chính là cũng chỉ có người như cô mới hoàn thành được chuyện này. - Được. Nam Cung Vị Ương hăng hái gật đầu, nói: - Ta sẽ làm thủ lĩnh đám giặc cỏ lớn nhất biên quan Long Xà, đồng thời biến thành một hiệu buôn bí mật có thể tiến vào vùng đất hoang vu. Lâm Tịch khẳng định nói: - Chỉ cần thành công, hiệu buôn bí mật này và Đại Đức Tường nhất định sẽ trở thành hiệu buôn lớn nhất Vân Tần sau này. Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch một cái, nói: - Chắc chắn làm được. Lâm Tịch gượng cười, nói: - Ta không thể khẳng định như vậy, nhưng ta nghĩ tất cả Thánh sư còn lại ở Vân Tần không thể độc lai độc vãng một mình như cô, một khi họ làm chuyện này, tất nhiên thế lực sau lưng sẽ biết rõ. Hơn nữa, ngay cả trưởng công chúa cũng không biết cô đi làm chuyện này... Cho nên, ta chỉ có thể xác định cô là người duy nhất ở Vân Tần có thể thực hiện được chuyện này. Từ cảm giác ban đầu là khiếp sợ, nay Trần Phi Dung đã bình tĩnh hơn. Khi nghe hai chữ Thánh sư từ miệng Lâm Tịch thốt ra ngoài, nàng bỗng thở nhẹ trong lòng một tiếng, cảm thấy mình thật may mắn, có thể gắn vận mệnh của mình chung với những người ở đây. - Cô còn vấn đề gì không? Nhưng ngay lúc này, Nam Cung Vị Ương bỗng nhiên nhớ nguyên nhân vì sao mình lại tới đây tìm Lâm Tịch, nên lập tức xoay đầu hỏi Trần Phi Dung: Trần Phi Dung biết rằng từ nay mình không thể đối đãi với Nam Cung Vị Ương như lúc trước được nữa, nên nàng chân thành thi lễ một cái, nói: - Không có. - Lát nữa ta còn muốn hỏi cô vài vấn đề trong làm ăn. Nam Cung Vị Ương vuốt cằm đáp lễ, đồng thời nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay Trần Phi Dung, sau đấy nàng nhìn Lâm Tịch, hơi tức giận nói: - Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi. Lâm Tịch cảm thấy thần thái Nam Cung Vị Ương hiện giờ hơi kỳ lạ, nên không khỏi cau mày lại, nói: - Có việc gì? Nam Cung Vị Ương nhìn thẳng mắt hắn, nghiêm túc hỏi: - Tại sao ta không thể liên tục minh tưởng tu hành mười ngày liên tục mà ngươi lại làm được? Trong vấn đề tu hành, ta cảm thấy mình không thể không bằng ngươi được. Lâm Tịch yên lặng, nhìn Nam Cung Vị Ương trong ánh sáng mùa thu, nhìn ánh mắt đầy sự khó hiểu của nàng. Hắn khẽ thở dài trong lòng một tiếng, nói: - Việc này có liên quan đến tình cảm... tựa như một khi đã hứng thú với việc nào đấy, có lẽ cô sẽ làm tốt hơn. - Tình cảm? Nam Cung Vị Ương nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ những gì Lâm Tịch vừa nói. Lâm Tịch gật đầu, nhìn nàng, nói: - Yêu và hận là hai tình cảm mãnh liệt nhất của con người. Chắc rằng cô chưa yêu ai thật sự bao giờ, cũng chưa từng hận ai sâu sắc... nếu đã từng, hẳn cô sẽ hiểu đôi khi loại tình cảm ấy sẽ khiến cô đau đớn đến mức không thể thở được. So sánh với sự đau đớn này, việc liên tục tu hành và cô tịch, thậm chí là những thứ đau đớn hơn, hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. - Là như vậy sao? Nam Cung Vị Ương nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nhẹ giọng tự nói: - Nói như vậy, hẳn ta cũng nên thử yêu một người? Hoặc là hận ai đó? Vừa nghe Nam Cung Vị Ương nói như vậy, Trần Phi Dung nhất thời cảm thấy hơi buồn cười. Lâm Tịch biến sắc, nhìn nàng nói: - Chuyện này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, tốt nhất không nên đi thử loạn. Nam Cung Vị Ương cau mày, chân thành nói: - Ít nhất ta phải hiểu được đây là dạng cảm xúc nào. Trong ánh sáng mùa thu se lạnh, Lâm Tịch không nói gì. Hắn hơi đau khổ nhìn thiếu nữ trẻ tuổi chuẩn bị lên đường, lập chí trở thành đầu lĩnh bọn giặc cỏ lớn nhất biên cảnh phía đông đế quốc Vân Tần, đồng thời cũng trở thành thủ lĩnh thương hành chợ đen dưới mặt đất, không khỏi cảm thấy đau đầu.