Đông Vi chăm chú nhìn tên Thánh sư núi Luyện Ngục. Hiện giờ khí tức tên Thánh sư núi Luyện Ngục này vẫn rất khủng khiếp, ông ta cũng không biết dị biến trong cơ thể đối phương còn đang diễn ra hay không, cho nên, chính ông ta cũng cảm thấy khổ sở không thôi.
Ma biến cấp Thánh sư, trừ khi có thêm mấy cường giả học viện Thanh Loan cùng giai với ông ta xuất hiện ở đây. Bằng không, với sức mạnh một người của ông ta không thể nào chống lại được. Mà cho dù những người ở đây muốn chạy cũng không thể nào trốn được...
Sức mạnh trong cơ thể Thánh sư núi Luyện Ngục vẫn đang bành trướng.
Trong lúc hoảng sợ tột độ, gã biết mình chỉ còn lại cơ hội cuối cùng. Chính sự kinh ngạc và hoảng sợ không thôi kia đã nhắc nhở gã rằng so sánh với một người mang rất bí mật núi Luyện Ngục như mình, tên Phong hành giả chưa trưởng thành tên Lâm Tịch, mình từng nghĩ rằng còn rất non nớt kia, sợ rằng trên người hắn còn có nhiều bí mật kinh người hơn.
- Chết!
Một tiếng thét to đầy thê lương từ trọng miệng gã truyền ra ngoài.
Đôi cánh kim loại sau lưng gã phát ra tiếng động cộng minh khủng khiếp, từng luồng gió lớn thực chất bỗng nhiên xuất hiện. Ngay lập tức, các lưỡi đao sắc bén trên đôi cánh ấy bỗng nhiên chuyển động với một tốc độ vô cùng nhanh, giống như chuẩn bị bắn ra bên ngoài với một sức mạnh còn kinh khủng hơn uy lực cây tên do Đông Vi bắn ra, mà hắc động quanh thân gã cũng không ngừng mở rộng ra ngoài.
Lâm Tịch theo bản năng ngã người xuống đất, áp sát mặt với nền đất, lui về sau. Mà Ngải Khí Lan lại rất kiên quyết xông tới chỗ Lâm Tịch, muốn dùng thân thể gầy yếu để chống đỡ cho Lâm Tịch.
Một lần nữa trái tim Đông Vi đập mạnh, ánh mắt ông ta nhanh chóng khóa chặt khu vực xung quanh Lâm Tịch lại.
Trong tình huống hiện nay, ông ta chỉ có thể suy nghĩ có thể trả giá bằng tính mạng của mình, sau đó dùng mũi tên của mình để bảo vệ Lâm Tịch, giúp Lâm Tịch sống sót hay không.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ rằng chính là cảnh tượng diễn ra tiếp theo không phải là hơn một ngàn lưỡi đao bén nhọn đồng loạt tấn công tới, mà là một thanh phi kiếm từ dưới nước bùn bay lên, phát ra âm thanh vô cùng thê lương!
Thanh phi kiếm mỏng trong suốt này ma sát với không khí mạnh đến nỗi gần như muốn bốc cháy, hóa thành một viên vẫn thạch đỏ ửng, nhưng nó lại không hề tấn công Lâm Tịch, mục tiêu chính là cổ họng của Đông Vi!
Trường cung to lớn trong tay Đông Vi khó khăn chắn ngang ngay trước cổ họng.
Tiểu kiếm mỏng trong suốt sắp đụng vào thân cung to lớn.
Đôi cánh kim loại sau lưng Thánh sư núi Luyện Ngục đập mạnh làm gió lớn nổi lên, thân thể gã hóa thành một luồng khí lưu màu đen giống như thanh phi kiếm kia, một tay liền bắt được lưng thiếu nữ có đôi mắt xanh.
Người tu hành Huyệt man ngồi dưới đất rống to lên như dã thú, đôi tay đầy máu tươi của gã vươn lên muốn ngăn cản Thánh sư núi Luyện Ngục. Nhưng ngay lúc đó trên người Thánh sư núi Luyện Nguc lại toát ra một khí tức đáng sợ, khiến cho thân thể gã Huyệt man bị đẩy lui về sau, té xuống một vũng nước bùn.
Con ngươi Lâm Tịch chợt co lại.
Bởi vì trong khoảng thời gian chưa tới một hơi này, Thánh sư núi Luyện Ngục đã bắt được thiếu nữ có đôi mắt xanh, bay đến trước mặt hắn.
Ngay giây khắc đấy, hắn không thể suy nghĩ được nữa, theo bản năng dùng hai tay đẩy mạnh Ngải Khí Lan đang chắn trước người mình sang một bên.
Cánh tay được bao bọc bởi ánh sáng màu đen và màu xanh ngọc đã đến trước người hắn.
Mới chỉ hơi dùng sức một chút, những đầu ngón tay của Thánh sư núi Luyện Ngục đã xuyên vào cơ thể hắn, khiến cho thân thể hắn từ trong ra ngoài phải rung lên mãnh liệt, căn bản không thể tự khống chế được nữa.
"Ầm!"
Cho đến lúc này, âm thanh tiểu kiếm mỏng trong suốt đập mạnh vào thân cung khổng lồ mới vang lên.
Trong nháy mắt thanh tiểu kiếm kia bỗng nhiên rung động không biết bao nhiêu lần, sau đó, thanh phi kiếm đã từng khiến những người ở đây phải sợ hãi đột ngột vỡ vụn, bắt đầu từ mũi kiếm rồi lan tràn lên trên.
Sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong phi kiếm đánh vào khiến không khí quanh thân Đông Vi bị biến dạng, người xem có cảm tưởng như có một quả cầu pha lê trong suốt đang bao bọc ông ta lại.
Tiếp đó, Đông Vi đưa trường cung vào sát ngực mình, cả người ông ta bị đẩy mạnh ra phía sau, trông như một vẫn thạch từ trên trời rơi xuống.
Bàn tay Thánh sư núi Luyện Ngục chạm đến ngực Lâm Tịch.
Sau đấy, gã phấn khởi sử dụng sức mạnh trong người mình, hai tay nắm lấy thiếu nữ có đôi mắt xanh và Lâm Tịch, vỗ cánh bay lên bầu trời cao như một ma vương thật sự.
"Xoẹt!"
Tiếng xé gió kinh khủng vang lên, trong lúc bay ngược về sau Đông Vi bất chấp thương thế của mình, mặc kệ miệng đang chảy máu, vẫn rất ổn định giương cung lên, bắn ra một cây tên.
Một luồng ánh sáng đỏ rực mạnh mẽ bắn thẳng vào lưng Thánh sư núi Luyện Ngục. Một luồng hơi máu từ trong vết thương tại phần ngực giáp của tên Thánh sư núi Luyện Ngục phun ra ngoài, giống như một đóa hồng màu đen nở rộ trên không trung.
Thân thể Thánh sư núi Luyện Ngục lung la lung lay, nhưng vẫn bay lên cao hơn, trong nháy mắt đã không còn thấy tung tích...
Lâm Tịch không thể nào cử động tay chân được, hai mắt hắn như bị lưỡi đao cắt lấy nên không mở ra được, chỉ cảm thấy khí tức đáng sợ trên người tên Thánh sư núi Luyện Ngục này đang nhanh chóng yếu đi, chỉ cảm thấy giờ này tên Thánh sư núi Luyện Ngục giống như một chiếc trực thăng bị hỏng động cơ, bay loạn trên không trung.
Tuy hắn cảm thấy khẩn trương, nhưng vẫn không hề tuyệt vọng.
Bởi vì hắn biết rõ vừa rồi tên Thánh sư núi Luyện Ngục hoàn toàn có cơ hội giết chết hắn, nếu như đã không giết hắn, nhất định gã muốn biết những bí mật trên người Lâm Tịch.
Hiện giờ tên Thánh sư núi Luyện Ngục cũng rất muốn biết tại sao Lâm Tịch có thể biết mình ở trên trời, đồng thời cũng muốn biết có phải học viện Thanh Loan đã thật sự chế tạo được dược vật đối phó với ma biến hay không...
Thánh sư núi Luyện Ngục cảm thấy tia hồn lực cuối cùng trong cơ thể mình đã hóa thành hư vô biến mất. Chỉ trong khoảng thời gian hai tức, gã đã kịp điều chỉnh đôi cánh sau lưng mình, giúp mình có thể thuận lợi hạ cánh hơn.
Hiện giờ gã đã biết mình phải đón nhận kết quả như thế nào, nên gã không hề sợ hãi, rất thản nhiên nghênh đón tử vong sẽ tới không bao lâu nữa.
Trong tim gã bất giác hiện lên một cảm giác thản nhiên mạc danh, bởi vì kết quả này là do học viện Thanh Loan quá mạnh mẽ, chứ không phải thực lực của gã thua kém những đối thủ đã từng gặp phải.
Gã có thể cảm giác được dược lực trong cơ thể mình đã lan tràn khắp thân thể, làm cho tất cả cơ quan nội tạng nhanh chóng yếu đi. Gã rất khiếp sợ trước dược lực quá mạnh này.
"Rầm!"
Rốt cuộc gã đã rơi xuống đất, cùng với Lâm Tịch, thiếu nữ có đôi mắt xanh liên tục quay cuồng trên mặt đất mới có thể làm mất đi lực rơi từ trên cao xuống.
Đây là một mảng cỏ lau bùn lầy.
Bên trong vùng đất hoang vu có rất nhiều loại cỏ lau này.
Thánh sư núi Luyện Ngục là người đầu tiên ngồi dậy.
Theo những tiếng ho khan to rõ như từ trong phổi phát ra, từng miếng giáp trên người gã đã được cởi xuống. Ngay cả phần giáp ở cánh tay, khuỷu chân cũng được gã cởi ra. Sau một tiếng kêu kim loại dễ nghe, đôi cánh gắn liền với phần giáp sau lưng đã được tháo rời như hai cái áo bình thường, trải rộng trên mặt đất.
Chỉ có phần giáp trước ngực gã, sau khi bị cây tên của Đông Vi bắn mạnh vào, một chút kim loại đã đâm sâu vào trong ngực, nên không thể nào cởi ra được.
Nhưng chỉ riêng những bộ phận áo giáp đã được cởi xuống cũng đủ giúp tên Thánh sư núi Luyện Ngục này cảm thấy dễ chịu và sảng khoái hơn, tiếng ho khan cũng dừng lại.
Tên Thánh sư núi Luyện Ngục này là một người đàn ông chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, đầu tóc xám trắng.
Sau khi các bộ phận áo giáp trên người gã được tháo ra, làn da thịt ẩn ở bên trong cũng hiện ra bên ngoài trong trạng thái bị căng phồng lên, các mạch máu màu đen lộ rõ. Nhưng chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, các mạch máu màu đen đó đã dần mất đi, mà đôi mắt của gã Thánh sư này cũng bắt đầu trở nên già nua, khóe mắt gã xuất hiện những nếp nhăn nhàn nhạt, khuôn mặt hung ác bất giác trở nên hiền hòa.
Tiếng ho khan của Lâm Tịch và thiếu nữ có đôi mắt xanh vang lên.
Đến bây giờ hai người mới có thể tự nhiên thở được.
Tên Thánh sư núi Luyện Ngục này không vội vã làm gì, chờ đến lúc hơi thở của Lâm Tịch và thiếu nữ có đôi mắt xanh đều đặn trở lại, rốt cuộc có thể ngồi trên mặt đất, gã mới bắt đầu mở miệng. Vừa nhìn Lâm Tịch đang không ngừng run rẩy nhưng vẫn quan sát mình, gã vừa nói:
- Tại sao ngươi có thể phát hiện được ta trên bầu trời? Tại sao có thể biết vị trí của ta?
Lâm Tịch cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, thật ra trạng thái hắn bây giờ không khác gì tên Thánh sư núi Luyện Ngục cả.
Sức mạnh trong một trảo cuối cùng của tên Thánh sư núi Luyện Ngục dường như đã khiến mỗi tấc da thịt trong cơ thể hắn phải chuyển dời sang chỗ khác, nên mặc dù hiện giờ hắn đã có thể dùng hồn lực chữa trị thương thế, nhưng vẫn cảm thấy cơ thể rất nhức nhói, ngay cả việc hô hấp cũng không khác gì cực hình cả.
- Ông có thể nói cho tôi biết tại sao khi ông nói chuyện lại giống như khắp nơi có những cái miệng trong suốt từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ lại, khiến cho lão sư tôi không thể phát hiện được vị trí của ông, được không?
- Ông có thể nói cho tôi biết làm thế nào để phi kiếm tấn công với khoảng cách xa như vậy không? Theo những gì tôi biết, đáng lẽ không có một Thánh sư nào có thể điều khiển phi kiếm quá hai trăm bước chứ?
Nhưng Lâm Tịch lại bình thản nhìn tên Thánh sư núi Luyện Ngục đang dần già nua đi, từ từ nói chuyện, thậm chí còn hơi tươi cười.
Ngụ ý của Lâm Tịch rất rõ, nếu như ngươi không thể nói bí mật của ngươi cho ta biết, đương nhiên ta cũng không thể nói bí mật của ta cho ngươi.
Nhưng điều khiến hắn phải ngẩn ngơ chính là tên Thánh sư núi Luyện Ngục này lại rất tươi cười, nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết.
- Vậy ông hãy nói cho ta biết đi.
Sau khi ngây ngốc, Lâm Tịch liền tự nhiên nói.
Thánh sư núi Luyện Ngục thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi sẽ biết.
- Đằng sau vùng đất hoang vu rốt cuộc là nơi thiên thời địa lợi như thế nào? Có rất nhiều người tu hành giống ngươi sao?
Sau tiếng thở dài đấy, Thánh sư núi Luyện Ngục đột nhiên hỏi thiếu nữ có đôi mắt xanh.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh nhất thời không phân rõ địch ta được, lại vì hiện có Lâm Tịch ở đây, nên nàng hơi do dự, quấn quýt không biết có nên trả lời hay không.
- Xem ra ông muốn chết thật rồi.
Lâm Tịch nhìn gã, nhíu mày thật chặt.
Thánh sư núi Luyện Ngục gật đầu, nhìn Lâm Tịch, thần sắc càng lúc càng bình tĩnh hơn, nói:
- Dược lực thuốc này thật quá mạnh, không thể nào chống lại được, giống như hoàn toàn thay đổi máu của ta... Từ thái độ của ngươi, ta ít nhất có thể biết học viện Thanh Loan đã thật sự nghiên cứu được loại thuốc có thể chống lại ma biến của núi Luyện Ngục ta... không ngờ dược lực của nó lại kinh người đến vậy.
Lâm Tịch im lặng, nhất thời không nói gì, chẳng qua càng lúc càng nhíu chặt mày hơn.
- Khi chết lại mang theo nhiều vấn đề như vậy, thật sự rất tiếc nuối.
Thánh sư núi Luyện Ngục hơi buồn bã thở dài, nhưng lại nhanh chóng thể hiện sự thỏa mãn, nói:
- Nhưng ít nhất không làm nhục sứ mạng, có thể mang hai ngươi tới đây.
- Ngươi dẫn chúng ta đến đây làm gì?
Thiếu nữ có đôi mắt xanh khó khăn lên tiếng.
Đây cũng là điều Lâm Tịch muốn biết. Hắn nhìn tên Thánh sư núi Luyện Ngục, muốn tìm câu trả lời.
Nhưng cái hắn nhận được là chỉ nhìn thấy tên Thánh sư núi Luyện Ngục này dùng hai tay kết ấn tạo thành hình một ngọn lửa, cúi thấp đầu xuống về phía nam, không bao giờ lên tiếng nữa.
Cường giả vẫn lạc.