Thân Đồ Niệm hết sức bình tĩnh.
Cho dù bốn tòa vọng lâu cùng lúc sụp đổ, trường ca Vân Tần vang vọng khắp nơi, hắn vẫn như thế.
Bởi vì cách nghĩ của hắn ta cũng giống như người trong chiếc xe ngựa đang được bảy tên kiếm sư cường đại Đại Mãng bảo vệ.
Muốn phá được tường thành lăng Đông Cảnh, bọn hắn nhất định phải trả giá.
Việc bộ quân bên Đại Mãng chết đi hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn. Nhưng yếu tố quyết định khả năng thắng bại của từng bên ở lăng Đông Cảnh không chỉ nằm ở số lượng người tu hành từng bên, mà còn phụ thuộc vào những thủ đoạn tấn công bất ngờ, và trọng nhất chính là thể lực, ý chí và tinh thần của quân sĩ.
Quân đội Đại Mãng không thể nháy mắt hạ thành, không thể giết chết toàn bộ người Vân Tần trong thành. Cho nên, cuộc chiến này sẽ không thể kết thúc trong một thời gian ngắn được.
Những thủ đoạn hiện giờ của quân đội Vân Tần, bao gồm cả việc các vọng lâu sụp đổ, những tay trống Vân Tần ngạo nghễ hi sinh đã ảnh hưởng lớn đến sĩ khí quân đội Đại Mãng, nhưng bất kể sĩ và tinh thần quân đội Đại Mãng có xuống thấp như thế nào, trong tay hắn vẫn có sức mạnh giúp cho sĩ khí và tinh thần của quân đội Đại Mãng một lần nữa điên cuồng.
Cho nên, theo hắn nghĩ, những thủ đoạn mà quân đội Vân Tần đang sử dụng để tàn phá sĩ khí cũng như ý chí của quân đội Đại Mãng là hoàn toàn vô ích.
Ánh mắt của hắn vẫn đang tập trung luồng ánh sáng màu vàng nhạt trên không trung.
- Đây là Thần mộc phi hạc của học viện Thanh Loan. Học viện Thanh Loan không thiếu tiễn thủ cường đại, lúc này bọn họ không thể không xuất hiện.
Hắn khẽ cau mày và xoay đầu, chậm rãi nói:
- Hơn nữa, cho dù không nói đến nhân tố tiễn thủ, con thần mộc đó bay lên không trung, tầm nhìn xa hơn, khi thấy chúng ta tiến công, bọn chúng tất sẽ có phản ứng nhanh hơn. Điều quan trọng nhất chính là Thần mộc phi hạc có thể mang theo người có sức chiến đấu mạnh nhất bên đối phương, bất cứ lúc nào cũng có thể đáp hạ xuống chúng ta. Nếu như dùng vật này ở ngay trước mặt đại quân, tất nhiên là chúng ta có thể dễ dàng giết chết, nhưng khi bay vào hậu quân, đó lại là đòn nguy hiểm trí mạng... Cho nên, Thần mộc phi hạc này thật sự rất phiền toái, cần phải giải quyết xong.
Hiện giờ đứng đằng sau hắn còn có hai người khác. Ngoại trừ tướng lãnh Đại Mãng mặc trọng khải Thiên Ma đã xuất hiện trước khi công thành, còn có một nam tử mặc áo tơi, đầu đội nón trúc, cả khuôn mặt của hắn ta được bóng của chiếc nón này che phủ.
Nghe thấy Thân Đồ Niệm nói như vậy, người nam tử này lên tiếng. Giọng nói người này trầm thấp có lực, là một người trung niên.
- Nó phải bay tới gần mới có thể phá hủy được.
- Có thể dẫn nó tới đây.
Thân Đồ Niệm bình thản nói.
Nam tử mặc áo tơi tiếp tục nói:
- Nhưng chưa chắc chỉ có một con Thần mộc phi hạc.
Thân Đồ Niệm nói:
- Dựa theo tình báo, sau khi đại biến xảy ra học viện Thanh Loan mới có Thần mộc phi hạc. Thời gian nhận được phương pháp chế tạo Thần mộc phi hạc của họ rất ngắn, tuy họ có thể chế tạo ngay, nhưng số lượng được sản xuất ra chắc chắn không nhiều. Đến bây giờ mới chỉ có một con Thần mộc phi hạc xuất hiện, chúng ta có thể đánh cược một lần. Bây giờ ngươi ra tay, sau đấy minh tưởng bổ sung hồn lực, như vậy khi đến giai đoạn cuối cùng, ngươi sẽ còn đủ hồn lực để ra tay.
Nam tử mặc áo tơi suy nghĩ một chút, gật đầu:
- Được, đánh cược một lần...
Lâm Tịch bước đi qua các ngõ phố trong lăng Đông Cảnh.
Hiện giờ các ngõ phố trong lăng Đông Cảnh đã được ngăn cách hoàn toàn thành một mê cung. Cho dù là quân đội trú đóng ở đây, nhưng nếu như không có tướng lãnh địa phương chỉ dẫn, chỉ cần đội quân đó vao một khu vực khác, cũng không thể không lạc đường được. Trừ khi là bọn họ chạy trên nóc nhà, hoặc là đạp tường mà đi.
Nhưng bởi vì đã có quyển trục do Đường Sơ Tình đưa, nên Lâm Tịch đi lại trong ngõ phố lăng Đông Cảnh rất thuận lợi mà không gặp chướng ngại gì. Không bao lâu sau, hắn đã gặp một đội quân Vân Tần.
Trường bào Đại tế ti Vân Tần tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của quân sĩ Vân Tần.
Khi nhìn thấy trường bào Đại tế ti xuất hiện trong mắt mình, thấy người Đại tế ti này mang theo một rương gỗ lớn, mà tuổi tác của Lâm Tịch cũng còn rất trẻ, nên các quân sĩ Vân Tần cấp thấp vừa nhìn thấy đã lập tức biết người này là ai.
Bọn họ nhanh chóng trở nên kích động, phấn chấn.
Trên một con phố, có mấy tên quân sĩ đang dốc sức đẩy một khối đá lớn, muốn đẩy khối đá này tới một lỗ thủng ở ngay tấm chắn đằng trước.
Nhưng ngay lúc đó, bọn họ đột nhiên nhìn thấy tảng đá nhẹ hẳn đi, khi kinh ngạc xoay đầu qua, bọn họ mới phát hiện có một thanh niên mặc trường bào Đại tế ti đang giúp bọn hắn.
Bọn họ thấy những hoa văn tinh xảo trên trường bào, cũng nhìn thấy các đồng bạn xung quanh đang kích động và tỏ ra tôn kính, nên họ nhất thời biết người trẻ tuổi này là ai.
- Lâm đại nhân...
Sau khi rối rít hành lễ với Lâm Tịch, có một quân sĩ bất giác hỏi:
- Lâm đại nhân, chúng ta có thể chiến thắng trận chiến này không?
- Không biết.
Đối mặt với vấn đề rất khó này, Lâm Tịch lắc đầu, nhìn hắn và các quân sĩ còn lại, nói:
- Nhưng bất kể thế nào, chúng ta sẽ không thể để mất tòa thành này... trừ khi chúng ta đều chết trận.
Không có câu trả lời khẳng định, nhưng câu trả lời vừa rồi của Lâm Tịch càng khiến những quân sĩ Vân Tần này cảm thấy kích động hơn. Bọn họ nhất thời không nói lời nào, tất cả đều cúi người, hành lễ với Lâm Tịch như nghi thức quân đội.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch bất giác cau mày lại.
Một tiếng huýt gió bén nhọn như ưng kêu vang khắp không trung.
Ánh mắt của Lâm Tịch từ luồng ánh sáng màu vàng chuyển hướng xuống bên dưới.
Đây chính là ám hiệu giữa hắn và Biên Lăng Hàm, chỉ sử dụng khi phát hiện chủ soái quân địch. Theo như hắn và Biên Lăng Hàm đã quyết định lúc trước, một khi phát hiện ra chủ soái Đại Mãng, có thể lập tức ám sát. Dù sao với tu vi của Biên Lăng Hàm bây giờ, nếu như phối hợp với Đại hắc bắn ra một tên, vậy cho dù không thể trực tiếp giết chết Thánh sư, cũng có thể khiến Thánh sư bị thương không nhẹ.
Tuy nhiên, trực giác của Lâm Tịch lại báo cho Lâm Tịch biết rằng đây không phải là thời cơ tốt.
Cho dù hắn rất tin tưởng khả năng phán đoán của Biên Lăng Hàm, nhưng hắn cảm thấy chủ soái đối phương xuất hiện vào thời điểm này là quá nhanh.
Chỉ là cảm thấy hơi không đúng, nhưng Lâm Tịch lại không cho mình quá nhiều thời gian, nhanh chóng lấy chiếc rương gỗ trên lưng xuống. Trong chiếc rương gỗ này có hai cây cung cỗ. Sau một tức, hắn liền cầm lấy thanh cự cung màu đỏ thẫm có thể tiết kiệm hồn lực được, bắn ra một cành tên lệnh về phía luồng ánh sáng màu vàng...
Một luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện trên tường thành Vân Tần, xuất hiện ở ngay cạnh lá cờ rách nát của nước Nam Ma năm xưa.
Cách thức Thân Đồ Niệm chứng minh thân phận của mình hết sức đơn giản, đầu tiên là phóng ra ngọn lửa có nhiệt độ kinh khủng chỉ có dòng họ Thân Đồ núi Luyện Ngục mới có, đốt chảy một chiếc thủ thành nỗ đã bị phá nát của Vân Tần. Chiếc thủ thành nổ bị đốt cháy thành chất lỏng, chảy xuống tường thành như một dòng dung nham, bị nước mưa tiếp xúc phát ra âm thanh tách tách chói tai.
Hiện giờ trong đại quân Đại Mãng có không ít người tu hành mặc áo thần bào núi Luyện Ngục, nhưng có sức mạnh cường đại như vậy chỉ có một mình hắn.
Như vậy đã đủ chứng minh hắn chính là một trong bảy thống soái của quân đội Đại Mãng, Thân Đồ Niệm.
Hắn cho rằng với thân phận của mình, người trên Thần mộc phi hạc tất nhiên sẽ tìm được lý do tại sao hắn lại xuất hiện, ví dụ như hiện giờ sĩ khí quân đội Đại Mãng xuống thấp, cần sự xuất hiện của hắn để chấn hưng.
Thật ra ngay từ lúc cả người hắn phát ra ánh lửa chói mắt, những phù văn trên bộ trường bào phát ra khói dày và ngọn lửa như dung nham, một tướng lãnh Vân Tần chịu trách nhiệm nhìn xa trên Thần mộc phi hạc đã đoán được thân phận của hắn.
Đối với Biên Lăng Hàm, Thân Đồ Niệm ít nhất cũng là Thánh sư, cho dù không phải là thống soái, vậy cũng phải là phó thống soái, nên nàng đã đủ lý do để ra tay ám sát.
Nhưng bây giờ nàng lại không phải là nàng, nàng là mắt của Lâm Tịch, là tay của Lâm Tịch, nên khi nghe thấy tên lệnh của Lâm Tịch bay vút lên, nàng lập tức nắm chặt hai cánh tay vốn đã đặt lên chiếc rương gỗ đựng Đại hắc, đồng thời cho Thần mộc phi hạc bay tới nơi Lâm Tịch vừa bắn ra tên lệnh...
Bộ quân Đại Mãng đã hoàn toàn chiếm lĩnh thành lăng Đông Cảnh, các đội quân đằng sau tiếp tục tiến tới tường thành.
Bảy tên kiếm sư cung đình hiện giờ bất giác cau mày lại, nhìn con Thần mộc phi hạc xoay đầu bay đi.
Người ngồi trong xe ngựa bọn họ đang bảo vệ bỗng nhiên mở miệng nói, âm thanh ôn hòa:
- Hiện giờ các ngươi nhìn thấy gì?
Bảy người tu hành này xoay mặt nhìn nhau, trông rất lúng túng và xấu hổ.
Bọn họ biết rằng người thầy của bọn họ đang ngồi trong xe ngựa dĩ nhiên không muốn nghe bọn họ nói là nhìn thấy Thần mộc phi hạc bay đi đơn giản như vậy. Ngoài ra, đến lúc này bọn họ mới hiểu được lão sư của bọn họ lo lắng rằng mình không thể còn sống sau trận đại chiến lăng Đông Cảnh, nên suốt con đường này, sau khi trận chiến bắt đầu, lão sư mới nói rất nhiều điều, mong muốn dạy cho bọn họ hiểu nhiều hơn. Nhưng không có ai trong bảy người bọn hắn lại hiểu được ý nghĩ sâu xa trong việc con Thần mộc phi hạc đó xoay đầu bay đi.
- Người tu hành trong thành Trung Châu từng dùng khói lửa để hình dung cảnh người tu hành chiến đấu. Người tu hành chiến đấu có hương vị, màu sắc rất phức tạp.
Người trong xe ngựa than nhẹ một tiếng, nói:
- Vừa rồi có hai tiếng tên lệnh, tất cả các ngươi có lẽ đều cảm giác thấy được. Chỉ là, các ngươi chỉ có thể nghe thấy tiếng tên lệnh, chứ không để ý đến việc khoảng cách giữa hai lần tên lệnh cực ngắn, chỉ khi người bắn có thể giương dây cung rất thuần thục mới có thể lưu loát bắn ra như vậy... Cho nên, người bắn ra tên lệnh lần thứ hai rất có khả năng là một tiễn thủ cường địa. Dựa vào việc Thần mộc phi hạc này xoay người bay tới chỗ vừa bắn tên lệnh xong, khả năng này lại gia tăng thêm một phần. Rất có thể nguyên nhân nó quay lại chính là muốn đón tiễn thủ cường đại tới đây, ám sát Thân Đồ tướng quân.
Bảy tên Kiếm sư anh tuấn liếc mắt nhìn nhau, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại cảm thấy vừa tôn kính, vừa xấu hổ.
- Xem khói lửa tranh nhau cũng là một đạo bảo vệ tính mạng của mình. Chỉ khi biết đối thủ mạnh mẽ tới đâu, các ngươi mới có thể lựa chọn, thoát đi hoặc ứng chiến. Nếu đến lúc gió thổi cỏ lay rồi mà không biết, đợi đến lúc đột nhiên có rất nhiều người tu hành xuất hiện trước mặt mình, ngươi đã không thể chạy được nữa. Tu hành không chỉ là chuyện liên quan đến nghị lực, mà còn xem thử ngươi sống lâu được hay không. Nếu các ngươi có thể sống thêm ba bốn mươi năm, vậy cho dù thiếu may mắn, ít nhất cũng có thể thành Thánh sư.
Người trong xe ngựa khẽ thở dài, nói những lời sâu tận đáy lòng.
Một Kiếm sư tôn kính nói:
- Đa tạ sư tôn chỉ điểm... Đã như vậy, không biết Thân Đồ tướng quân có gặp nguy hiểm hay không?
- Hắn ta đang chủ động dụ đối phương xuất hiện, có nguy hiểm gì chứ.
Người trong xe ngựa cười cười một tiếng, nói:
- Kế tiếp, chúng ta sẽ được thưởng thức tiễn kỹ Đại Mãng của Công Tôn tiên sinh và tiễn kỹ Vân Tần của tên tiễn thủ kia.