Chương 232: Có việc nên làm, có việc không nên làm

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:24

Nhiều nhân chứng chính xác như vậy, nhưng lại không bằng một chứng cứ. Vậy dù có chứng cứ, mọi việc sẽ như thế nào? Coi như là đồ vật trên người Mộc Trầm Duẫn, hắn cũng có thể nói là có người lấy trộm, vẫn không thể nào chứng minh là bọn người Lâm Tịch đã lấy được ở hiện trường. Cho nên, đây là chuyện mọi việc đã được quyết định sẵn ngay từ đầu, không liên quan gì đến chứng cứ. Trong lúc nhất thời, Lâm Tịch cảm thấy có chuyện mình vẫn chưa hiểu kỹ, muốn tìm một chỗ yên lặng để suy nghĩ cẩn thận lại. - Đi đâu đây? Ngay lúc này, Khương Tiếu Y đã bị hắn lấy tay kéo đi vừa bước qua cánh cửa to lớn của căn nhà riêng Mộc Trầm Duẫn, bỗng cất tiếng hỏi. Sắc mặt của người thanh niên chính trực này hơi tái nhợt, ánh mắt trống rỗng nhìn phương xa, âm thanh của hắn cũng vô hồn thất lạc. Phương xa là nơi phồn hoa nhất hành tỉnh Đông Lâm, nhân khẩu mấy chục vạn, thành lớn tường cao, tất cả các phú hào quý tộc xung quanh hành tỉnh Đông Lâm đều mơ ước mình có thể mua đất xây nhà ở trong đấy. Những căn nhà ngói đen lộng lẫy, các con đường lát gạch trơn bóng, hoa tươi cỏ lạ màu xanh xinh đẹp hiện ra khắp nơi, các tửu lâu danh tiếng đi kèm với món ngon vật lạ... có không biết bao nhiêu thú vui thế gian ở nơi đây. Nhưng trong mắt Khương Tiếu Y hiện giờ, tất cả chỉ là một màu xám u ám, không có sức sống, không hề náo nhiệt như mọi người vẫn nói. Lâm Tịch đang kéo cổ tay Khương Tiếu Y cũng cảm giác được thân nhiệt bằng hữu mình đang lạnh đi. Hắn bèn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: - Chúng ta đi uống rượu. Ở hành tỉnh Đông Lâm có không ít hoa sen, từng đóa từng đóa nở rộ trong các mương máng vờn quanh thành lớn. Giữa trời chiều, có ít người cầu phúc, đốt đèn trên những cánh hoa sen đang trôi trong các mương máng. Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm vào uống rượu trong một tửu quán giữa thành. Rượu mạnh vào người như có ngọn lửa nón đang thiêu đốt tâm can, Khương Tiếu Y có cảm giác như mình không thể nào phân biệt đâu là hoa đăng đâu là hoa sen đang trôi trong máng mương gần đấy. - Ta thề phải giết hắn. Vừa uống xong một chén rượu, Khương Tiếu Y lạnh lùng nói. Lâm Tịch biết Khương Tiếu Y đang thống khổ như thế nào, hắn mở miệng muốn nói gì đấy, nhưng lúc này, hắn bỗng nhiên xoay người qua. Một người đàn ông mặc thường phục, mặt trầm như nước vừa vén rèm đi đến. Ông ta chính là Hình ti chính tam phẩm Đại đôn đốc Tiêu Thiết Lãnh, kẻ đã dẫn mấy người Lâm Tịch tới gặp Mộc Trầm Duẫn chiều nay. - Ngươi không thể giết hắn. Tiêu Thiết Lãnh nhìn Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, lạnh nhạt nói. Lâm Tịch ngẩng đầu, bỏ chén rượu trong tay xuống, nhìn vị Thiết diện phán quan này, bình tĩnh hỏi: - Tiêu đại nhân nói những lời này là muốn nhắc nhở hay cảnh báo? Tiêu Thiết Lãnh cau mày, nhìn Lâm Tịch bình tĩnh, Biên Lăng Hàm hơi giận dữ cùng với Khương Tiếu Y kiên cường lạnh lùng bên cạnh, thở dài một hơi: - Ta không mặc quan phục. - Vậy chính là nhắc nhở. Lâm Tịch khẽ thi lễ với ông ta, nói: - Mời Tiêu đại nhân ngồi. Tiêu Thiết Lãnh mặc nhiên ngồi xuống một cái ghế thấp bên cạnh Lâm Tịch. Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đồng thời nhìn Lâm Tịch, không thể hiểu tại sao Lâm Tịch có thể tâm bình khí hòa, nói chuyện nhã nhặn với quan viên Hình ti này. Nhưng Lâm Tịch lại rất bình thản nhìn Tiêu Thiết Lãnh, nói: - Ta vẫn luôn nghĩ tới vài chuyện, hiện đại nhân đã tới, mong có thể giúp ta giải được mối nghi hoặc này. Tiêu Thiết Lãnh vẫn trầm mặc, nhất thời không nói. Lâm Tịch nói tiếp: - Nếu như bên trên có ý muốn thủ tiêu chuyện này, theo lý lẽ thông thường, đáng ra không nên để ba người chúng ta tới đây hỏi những câu như vậy hoặc ghi chép lại, phương pháp tốt nhất là triều đình tự giải quyết nội bộ với nhau, sử dụng thời gian để biến sự thật và ảnh hưởng đến mức vô ảnh vô tung, hoặc là không có ai nhớ tới nữa. Cũng theo ý trên, một khi triều đình đã quyết định như vậy, đồng thời biết những chuyện ta làm ở trấn Yến Lai và Đông Cảng, chắc chắn họ cũng biết ta là người làm việc không để ý đến hậu quả. Để cho ta tới nơi này, thấy Mộc Trầm Duẫn lớn lối đắc ý, thấy hắn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, có thể nói đây là chuyện không hề khôn ngoan, có khi ta lại bất chấp làm ra chuyện gì đấy, khiến cho mọi việc càng lớn hơn. Hơn nữa, những thứ Mộc Trầm Duẫn giao dịch kinh người như vậy, sao có thể quyết định nhanh được? Cho dù người muốn thủ tiêu chuyện này là các nguyên lão thế gia trong triều đình, chỉ sợ cũng không thể nhanh như vậy, điều đầu tiên họ phải nghĩ đến chính là thái độ Thánh thượng. Người trong cuộc giả vờ không biết, người ngoài cuộc tỉnh táo lại trong u mê, hơn nữa, cho dù có người khác đến xem, sợ rằng họ cũng không thể nghĩ được như Lâm Tịch. Khi nghe Lâm Tịch nói ra những lời này, sắc mặt Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y bỗng nhiên tái hẳn đi. Tiêu Thiết Lãnh khẽ híp mắt lại, ông ta không thể ngờ Lâm Tịch lại hiểu biết, lại nhạy cảm với những chuyện trong quan trường như thế, đây căn bản không phải là thứ mà một quan viên trẻ tuổi có thể nghĩ đến. Nhưng đồng thời, đến lúc này thì một số nghi hoặc trong lòng ông ta cũng tự nhiên biến mất, vì cũng chỉ có những người như vậy mới có thể khiến cho vài người trong hoàng thành chú ý tới, khiến họ cảm thấy rất thú vị. Nhưng ông ta là quan viên Vân Tần, từ lúc sinh ra khái niệm trung với hoàng đế đã ăn sâu vào huyết mạch, cho dù rất bất mãn với cách xử trí của bề trên đối với Mộc Trầm Duẫn, nhưng ông ta cũng không dám tự đặt câu hỏi tại sao thánh ý lại như vậy. Cho nên, sau khi hiểu được những gì Lâm Tịch nói, ông ta lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tịch, khuyên giải: - Nếu như ngươi đã nghĩ được như vậy, chắc cũng biết có vài chuyện có thể làm, cũng có một số việc tuyệt đối không thể làm. Lâm Tịch bỗng nhiên trào phúng nói: - Cho nên, kết quả cuối cùng của chuyện này chính là thái độ của chúng ta, người kia muốn xem thử chúng ta có dám làm trái với ý của hắn hay không, có dám giết Mộc Trầm Duẫn hay không... Muốn xem thử chúng ta có thể bày tỏ lòng trung thành với hắn lên hết mọi việc hay không. Tiêu Thiết Lãnh bỗng nhiên trầm mặt, hiển nhiên ông ta có thể nhận ra ý bất kính trong lời nói Lâm Tịch. Tư tưởng của Lâm Tịch vốn khác với người trong thế giới này. Trong đầu hắn căn bản không có những quan niệm thâm căn cố đế của những người xa xưa, cho dù là người đang ngồi trên long ỷ, trong mắt hắn đó cũng chỉ là một người bình thường được ngồi vào đấy. Hơn nữa, từ những cuộc nói chuyện với mấy người Hạ phó viện trưởng, hắn tương đối hiểu được hoàng đế là người như thế nào, nên nếu như so sánh với một số người ở thế giới này, hắn càng dễ dàng hiểu được một số chuyện hơn. Mà từ thái độ của Tiêu Thiết Lãnh hiện giờ, hắn đã biết phán đoán của mình là chính xác. Dĩ nhiên Lâm Tịch cũng biết rằng, đối với người đang ngồi trên long ỷ Vân Tần bây giờ, ngoại trừ một số người như Hạ phó viện trưởng có thể dùng vũ lực để kinh sợ người khác, trong mắt hắn, mọi người trong thiên hạ cũng chỉ là nô tài của hắn... Nhưng Lâm Tịch chưa bao giờ có ý định cũng như nghĩ rằng mình sẽ là nô tài của ai. Quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung. Mặc dù trong lòng ngươi không muốn, nhưng ngươi cũng phải quỳ trước mặt thiên tử; mặc dù ngươi làm đúng, nhưng nếu thiên tử nói sai, ngươi cũng phải nhẫn nhịn... Bởi vì thứ thiên tử muốn chính là tuyệt đối thần phục, muốn uy nghiêm của mình bao trùm lên cả đế quốc. Lâm Tịch hiểu ý nghĩ của quân vương, nhưng những chuyện xảy ra bây giờ lại khiến hắn có những suy nghĩ rất mâu thuẫn đối với người đang ngồi trên long ỷ. - Đơn giả là người kia chỉ muốn áp đặt chúng ta, muốn chúng ta phải buông tha cho kiên trì và tự nguyện của mình. Lâm Tịch lắc đầu, nói: - Chỉ khi nào làm những chuyện đúng, mới có thể khiến người khác tôn kính tuân theo. - Hôm nay ta không mặc quan phục, chúng ta chỉ lén nói chuyện với nhau. Ngươi không cần phải thông qua ta để nhắn nhủ ý mình tới ai đó, ta cũng không có tư cách nhắn nhủ. Tiêu Thiết Lãnh càng trầm mặt hơn, lạnh giọng nói: - Cho dù ngươi đoán đúng, thánh thượng làm việc tự nhiên có lý do của ngài, chúng ta là thần dân vốn phải kính cẩn tuân theo, không nên có ý gì khác. Hơn nữa, muốn giết một người... có thể đợi, đợi đến lúc có thể giết. Lâm Tịch mỉa mai cười, nói: - Đa tạ đại nhân đã nhắc nhở và có ý tốt, nhưng nếu như cứ giam lỏng như vậy, hoặc cuối cùng định hắn vô tội, lại để cho hắn làm việc vì Vân Tần, chúng ta không phải vẫn ngồi yên nhìn hắn sao? Tiêu Thiết Lãnh vốn ái tài, nhưng nói chuyện với Lâm Tịch lâu như vậy, hắn đột nhiên phát hiện Lâm Tịch có nhiều điểm hắn không thể nào thích được. Có thể nói tâm tình hắn hiện giờ không khác gì Khương ngôn quan ngày đó, trong lòng bỗng nhiên nổi giận mà đứng lên, lạnh lùng nói: - Bất kể như thế nào, các ngươi cũng phải hiểu Vân Tần có luật pháp, tất cả mọi người phải theo luật pháp làm việc. Nếu các ngươi ám sát hắn, đó là phạm pháp. Lâm Tịch lắc đầu, nói: - Thật hay cho cái luật pháp này. Tiêu Thiết Lãnh nhướng mày, nhất thời không hài lòng, cũng không nói chuyện nữa. Lâm Tich muốn uống rượu, nhưng lúc cầm chén rượu lại ngẩn người. Hắn thấy vết thương ở hổ khẩu đã bóc ra, mà da thịt ở đấy cũng bóng loáng như ban đầu, không có một vết sẹo nào. Trong lúc hắn giật mình, Tiêu Thiết Lãnh cũng uống một chén rượu, có lẽ vì cảm thấy không còn gì để nói, nên ông ta đứng lên, lạnh lùng đi ra ngoài. Ngoại trừ Tiêu Thiết Lãnh mặc thường phục đến quán rượu này ra, cách đấy không xa, cũng có vài quan viên khác đang đứng chờ. Thấy Tiêu Thiết Lãnh đi ra, một nam tử trông như một quan văn liền tiến lên, lo lắng hỏi: - Thế nào rồi? - Rất giống những gì đồn đại, sợ rằng trên đời này không có gì có thể khiến hắn kính sợ được. Là bậc tướng tài, nguy hiểm... nguy hiểm, chỉ sợ sau này sẽ phụ lòng thánh thượng. Tiêu Thiết Lãnh mặc nhiên nhìn mấy quan viên rất thích Lâm Tịch này, lắc đầu nói: - Nhưng hắn vô cùng thông minh, nói chuyện khéo léo cẩn thận, rất kiên nhẫn... - Mộc Trầm Duẫn hiện bị thương rất nặng, mất nhiều máu và bị nội thương. Chắc các ngươi cũng cảm giác được mặc dù hắn là Quốc sĩ, nhưng sợ rằng bây giờ không còn chiến lực, nếu chúng ta muốn giết hắn, nhất định giết được. Nếu không, Tiêu Thiết Lãnh cũng không cần cố ý đến tìm chúng ta nói những thứ này. Trong tửu quán, Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, nói: - Nhưng chúng ta không thể giết hắn, bởi vì đây là việc khiêu chiến uy nghiêm hoàng đế. Hơn nữa, đây là hành tỉnh, có rất nhiều người tu hành và quân đội. "A!" Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn cắt đứt lời Lâm Tịch nói. Khương Tiếu Y ngửa đầu uống cạn sạch một bầu rượu, trán của hắn đụng vào mặt bàn, thân thể mềm rủ xuống, say đến bất tỉnh nhân sự... Đêm khuya vắng lặng. Lâm Tịch ngồi xếp bằng trên giường bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt sáng như các vì sao trên trời. Sau gần nửa đêm minh tưởng, lúc này hắn đã đạt đến trạng thái tốt nhất. Hắn yên lặng đứng dậy, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài. Đằng sau cánh cửa sổ tửu điếm này là một khu rừng trúc yên tĩnh tối tăm, động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn. Nhưng bỗng nhiên hắn ngừng lại, nhìn vào cửa sổ một gian phòng bên cạnh. Gian phòng này là của Khương Tiếu Y, nhưng bên trong lại không có tiếng hít thở. Lâm Tịch vươn tay ra, cánh cửa sổ được hắn mở ra nhẹ nhàng. Chăn nệm trên giường hơi lộn xộn, nhưng lại không có Khương Tiếu Y bên trong. Lâm Tịch có cảm giác như đôi tay mình đang trở lạnh. Trong ba người, hắn chính là người hiểu rõ nhất mình không thể đi ám sát Mộc Trầm Duẫn, nhưng bởi vì hắn có năng lực đặc biệt, mà bản thân hắn rất căm hận loại người như Mộc Trầm Duẫn, cộng thêm việc Hạ phó viện trưởng đã cho rằng hắn có thiên phú Tương thần, nên trong lúc mọi người cảm thấy hắn sẽ không đi ám sát Mộc Trầm Duẫn, hắn vẫn muốn thử một lần. Không phải vì mười ba bộ trọng giáp Thiên ma kia, chỉ vì những hài cốt bị chôn vùi trong đảo treo cổ, chỉ vì bằng hữu của mình. Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y vốn không giống hắn, trong tư tưởng hai người, những quan niệm như quân thần, đế quốc, vinh quang... rất nặng. Hắn cho rằng hai người không dám càn rỡ như mình, nhưng hắn không ngờ Khương Tiếu Y lại giả say, để cho mình an tâm, sau đó không tiếc tánh mạng và tiền đồ của mình để đi làm chuyện ngọc đá cùng vỡ như vậy. Trong khoảnh khắc này, hắn biết mình đã đánh giá thấp tình cảm của Khương Tiếu Y dành cho Vương Tư Mẫn, đã đánh giá thấp sự nhiệt huyết trong bằng hữu mình. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo lại, sau đó nhanh chóng sờ lên giường Khương Tiếu Y. Chiếc giường lạnh ngắt không có hơi ấm, Khương Tiếu Y đã đi từ lâu.