Tuy là giữa hè, nhưng thành Trung Châu vẫn như mọi ngày khác, khiến người ta cảm thấy lòng lạnh rét.
Tại đại sảnh nghị sự của Lễ thiên giám, mặt đất nơi đây được lót bởi những miếng gạch bích màu xanh, vốn có tác dụng ôn hòa và ấm áp, nhưng mười mấy quan viên đang tập trung ở đây lại cảm thấy thật là lạnh lẽo.
Hiện giờ là giờ ngọ, không phải là lúc triều đình nghị sự, Lễ thiên giám là nơi các quan viên Lễ ti thường ngày quản lý việc tế trời, nghị luận Tế ti hoặc là bàn bạc thay đổi các tục lệ tập hợp lại.
Nhưng nếu như mục đích của buổi gặp hôm nay là thay đổi hoặc bàn bạc các tục lệ hiện giờ, thì việc mười mấy quan viên đang ở đây đồng thời xuất hiện lại thật sự không hợp lý. Bởi vì trong mười mấy quan viên đó, quan viên Lễ ti chỉ có bốn người, phần lớn những còn lại đều là quan viên quân đội, Lại ti hoặc Công ti.
Điều quan trọng nhất chính là trong những quan viên trên, có rất nhiều người thường ngày không thể vào triều, không có cơ hội diện thánh.
Trong không khí trầm mặc và im ắng đến mức đáng sợ, có tiếng bước chân vang lên.
Một lão già mặc y phục màu tím viền vàng, chắp tay đi thẳng vào đại sảnh.
- Trần đại nhân.
Trong mười mấy quan viên đó, có hơn một nửa nhất thời kinh hãi, rối rít khom mình hành lễ. Có một số người không biết lão già này là ai, nhưng nghe người khác xưng hô như vậy, lại thấy những người có quan vị cao hơn mình rất nhiều đều kinh hãi khẩn trương hành lễ, nhất thời chấn động trong lòng, lập tức biết lão già này là ai, cũng hoảng sợ khom người xuống.
Lão già này vuốt cằm đáp lễ, đôi lông mày tuyết trắng nhíu lại thật chặt. Nhìn vào chiếc ghế kim loại màu đen được lót nệm êm màu vàng được đặt ngay giữa sảnh dường như chuẩn bị trước cho mình, lão ta hơi suy nghĩ, vừa muốn ngồi xuống, lại vừa muốn rời đi.
Một số quan viên len lén nhìn lão già này, lòng thầm khiếp sợ, vội vàng nghĩ tại sao vị nguyên lão Trần gia thường ngày chỉ ngồi sau những bức màn che cũng phải tới nơi này? Thánh thượng rốt cuộc muốn thương nghị chuyện gì? Nếu như chiếc ghế lớn màu đen viền vàng này được dành cho Trần nguyên lão, vậy chiếc ghế còn lại được chuẩn bị cho vị nguyên lão nào?
Trong thính đường, ngoài những chiếc ghế gỗ sẫm màu dành cho quan viên thông thường, còn có hai chiếc ghế kim loại lớn màu đen được lót nệm êm màu vàng.
Câu hỏi trong lòng các quan viên này nhanh chóng được giải đáp.
Lại có tiếng bước chân vang lên, một lão già khác cũng mặc y phục màu tím viền vàng, khuôn mặt uy nghiêm nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt nguyên lão Trần gia Trần Triệu Cát, khiến cho lão ta phải một lần nữa nhíu mày.
- Hồ đại nhân!
Tất cả quan viên ở trong đại sảnh nhất thời khiếp sợ, vội vàng hành lễ.
Đây là Hồ Trầm Phù.
Việc Hồ Trầm Phù xuất hiện ở đây hoàn toàn ngoài dự đoán của các quan viên.
Hai người này chính là quyền quý chí cao luôn ngồi sau những bức màn che, được coi là người phụ chính do chính tiên hoàng đưa lên. Mà tất cả thế lực ở thành Trung Châu đều biết rõ, dù là Trần Triệu Cát có quan hệ gần gũi với tiên hoàng, sau đó phối hợp với hoàng đế thành lập học viện Lôi Đình, hay là Hồ Trầm Phù vốn là đại tướng dưới trướng tiên hoàng năm xưa, cả hai đều là người tu hành vô cùng mạnh mẽ, có tu vi ngang ngửa với Giang Yên Chức.
Nhưng các quan viên này cũng biết một chuyện khác, đó là Trần Triệu Cát và Hồ Trầm Phù vốn không hợp tính với nhau. Truy xét nguyên nhân, ngay từ lúc tiên hoàng phát binh lập quốc, đại tướng Hồ Trầm Phù vẫn luôn xem thường Trần Triệu Cát, cảm thấy Trần Triệu Cát chỉ là loại người a dua nịnh nọt bề trên, có thể được quan chức như ngày hôm nay là do suốt ngày gần kề thánh thượng, nói lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ.
Ở Vân Tần có rất nhiều câu chuyện được truyền lưu rộng rãi, nổi danh nhất là việc dân chúng Vân Tần luôn cho rằng nhật thực không phải là điềm may. Có một lần nhật thực xảy ra, Trần Triệu Cát trước mặt tiên hoàng thi triển thuật bói toán, nói vài lời may mắn, có thể hình dung là bởi vì mặt trời còn chưa bị ăn hết, nên không thể coi là điềm xui được, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Chuyện này truyền tới tai Hồ Trầm Phù, lão ta vốn không thích Trần Triệu Cát nên lập tức lạnh lùng cười một tiếng, trêu: Nếu như đã ăn phân, sau đấy để dành lại một chút, vậy là chưa ăn phân bao giờ sao?
Thật không ngờ Trần Triệu Cát lại biết câu trêu này của Hồ Trầm Phù, lão ta giận dữ vô cùng, đòi quyết đấu với Hồ Trầm Phù. Mặc dù được tiên hoàng điều đình, nhưng hai người từ đó trở mặt, tính tình càng ngày không hợp. Quan vị hai người càng lúc càng cao, mấy chục năm minh tranh ám đấu trong và ngoài triều, tất nhiên không thể thiếu nhiều việc xấu xa được. Cho nên, khi xảy ra chuyện cả chín vị nguyên lão đều ngồi sau những bức màn che, có rất nhiều người đã đồn đãi rằng giữa chín người có quá nhiều chuyện xảy ra, một khi thấy mặt đối phương là sẽ nghĩ đến những chuyện khi xưa, ắt sẽ tự làm cho mình không vui và chán ghét, nhưng vì địa vị quá cao, không thể biểu lộ trước mặt mọi người, nên mới sai người để màn che trước mặt mình.
Vì thế, theo lý mà nói, nếu như có chuyện thương nghị cần đến hai vị nguyên lão... nếu Trần Triệu Cát đã xuất hiện ở đây, vậy người khác không thể nào là Hồ Trầm Phù...
Không khí trong đại sảnh càng lúc càng lắng đọng hơn.
Hồ Trầm Phù thấy rõ có Trần Triệu Cát trong đại sảnh, mà khi nhìn thấy trong đại sảnh chỉ có hai chiếc ghế kim loại lớn màu đen, lão ta hơi ngừng lại, nhìn Trần Triệu Cát một cái.
Trần Triệu Cát cũng nhìn lão ta.
Khuôn mặt hai người hiện giờ tương đối bình thản, không lộ hỉ nộ vô thường, cũng không biết trong nháy mắt vừa rồi hai người đã trao đổi cảm xúc như thế nào, nhưng sau đó Hồ Trầm Phù lại tiêu sái bước vào trong đại sảnh.
Chỉ khoảng mười tức sau, ngay lúc Hồ Trầm Phù và Trần Triệu Cát cùng lúc ngồi xuống ghế lớn, có một bóng người tỏa ra ánh sáng vàng xuất hiện trong đại sảnh.
Mười mấy quan viên ngẩn ra, vội vàng quỳ sát xuống đất, miệng hô vạn tuế.
Những quan viên thường ngày được lên triều diện thánh miệng hô to vạn tuế, nhưng lòng càng khó hiểu và hoảng sợ hơn. Bọn họ nhất thời kinh hãi phát hiện ra một chuyện, chỉ sợ vừa rồi Hồ Trầm Phù và Trần Triệu Cát phát hiện được hoàng đế đến, nên mới ngồi xuống... nhưng bọn họ lại không cảm giác được hoàng đế đến, bởi vì khi hoàng đế bước vào đây, dường như không có tiếng bước chân vang lên.
Bình thường nghị triều ở điện Kim Loan, bước chân của hoàng đế luôn rõ ràng có lực, giống như lôi đình trên trời cao.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hoàng đế hôm nay lại thay đổi như thế? Dường như toàn bộ trọng lượng thân thể trên người hoàng đế đã biến mất, mà sắc mặt hoàng đế cũng rất tái nhợt...
Hồ Trầm Phù và Trần Triệu Cát không cần sợ hãi như những quan viên bình thường này mà không dám nhìn Trưởng Tôn Cẩm Sắt, mà nhiều năm qua, số lần bọn họ nhìn thấy hoàng đế còn nhiều hơn những người khác không biết bao nhiêu lần.
Nên trong mắt bọn họ, hoàng đế hôm nay rõ ràng khác xa với ngày thường.
Ngoại trừ mặt mũi hơi tái nhợt ra, so với lúc bình thường, hoàng đế dường như càng uy nghiêm hơn. Nhưng trong cảm giác của hai người, thân thể hoàng đế hiện giờ tựa như một luồng không khí không có cân nặng, mà từ trong từng lỗ chân lông trên người hắn ta, dường như có vô số luồng sát khí lạnh lẽo truyền ra ngoài.
Khí tức này đã cho biết một điều: Hoàng đế muốn giết người.
- Chung gia phản!
Đôi ngươi hoàng đế tựa như có vô số ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực. Hắn ta nhìn Hồ Trầm Phù và Trần Triệu Cát, không muốn lãng phí nhiều thời gian, trực tiếp nói.
Chỉ là một câu nói không quá lớn, nhưng toàn bộ không khí trong đại sảnh dường như bị hút đi sạch sẽ, được thay thế bằng vô số khối băng vô hình.
Tất cả quan viên đang quỳ rạp dưới đất lập tức tái mặt, cả người run rẩy không thôi.
Khuôn mặt Hồ Trầm Phù lạnh lẽo như nước mùa thu, ngay khi nghe được lời này, hai tay của lão lập tức rời khỏi cạnh ghế lớn màu đen, lập tức đứng lên, lạnh giọng nói:
- Ta không hiểu ý của thánh thượng!
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Hồ Trầm Phù, giọng nói ôn hòa như lại vô cùng quái dị phát ra:
- Chung gia sai Chung Thiên Khoát câu dẫn phi tử của trẫm, hoài thai tiện chủng, lừa dối trẫm. Hôm nay chuyện bị phát hiện, Chung Thiên Khoát và tiện phi kia đồng thời thú nhận, chứng cứ xác thật.
Lời này vừa ra khỏi miệng, Hồ Trầm Phù lập tức chấn động, một luồng khí lạnh từ dưới chân vọt thẳng lên đỉnh đầu. Mà ngay cả Trần Triệu Cát đang ngồi trên ghế cũng tái mặt, mạnh mẽ đứng lên, run giọng:
- Vân phi...
Tất cả quan viên đang quỳ rạp dưới đất có cảm giác trái tim của mình đang co thắt lại, cả người quỳ sát đất hơn, tựa như trên mặt đất chỗ họ đang quỳ xuất hiện một cái hố sâu. Cảm giác duy nhất của bọn họ bây giờ chính là muốn chui xuống cái hố đó, muốn bình biến mất khỏi tầm mắt hoàng đế, muốn cho mình và toàn bộ người nhà đi khỏi thành Trung Châu còn rét lạnh hơn mùa đông khắc nghiệt nhất.
Hoàng đế nhìn Trần Triệu Cát đang không thể tin, gật đầu.
Hồ Trầm Phù hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.
Cả đời này lão ta đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, nhưng khi đối mặt với chuyện này, lão ta vẫn không thể nào khiến mình bình tĩnh như bình thường được.
- Chung gia không thể nào làm chuyện như vậy.
Lão trầm lãnh nhìn hoàng đế, nói:
- Chung gia không thể phản.
Nghe thấy Hồ Trầm Phù nói, các quan viên đã cảm thấy trái tim mình bị đóng băng đến nỗi không thể thở được như vớt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hô to:
- Thánh thượng tài đức sáng suốt, xin hãy minh xét, Chung gia không thể phản!
- Không phải do các ngươi nói phản hay không phản, mà đây là sự thật!
Hoàng đế căn bản không nhìn qua những quan viên đang quỳ dưới đất, chỉ lạnh lùng nhìn Hồ Trầm Phù và Trần Triệu Cát:
- Trẫm đã ban thánh chỉ, Chung gia nghịch phản, bắt đầu chiêu cáo thiên hạ, quân đội của trẫm đã bắt đầu truy bắt nghịch thần Chung gia!
Mắt đất bằng phẳng được lót gạch bích xanh bỗng nhiên xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện.
Hồ Trầm Phù không làm gì, nhưng lại có rất nhiều vết nứt vang lên, sau đó những vết nứt đấy từ dưới chân của lão lan khắp đại sảnh.
Khuôn mặt của lão nghiêm lại, bình tĩnh vô cùng.
- Ngươi quá đáng rồi!
Lão ta không hô thánh thượng, nhìn thẳng vào Trưởng Tôn Cẩm Sắt với ánh mắt trống rỗng, gằn từng chữ.
- Đối với ta, quyết định này rất khó khăn, tựa như một tòa núi lớn luôn đặt trên ngực.
Hoàng đế lầm bầm vài tiếng, bình thản nói:
- Nhưng khi làm rồi... ta lại phát hiện chuyện vốn như thế, lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Hồ Trầm Phù lắc đầu, khẽ nheo mắt lại, trào phúng nói:
- Ngươi điên rồi. Đã như vậy, ngươi còn mời ta đến chỗ này, muốn ở đây giết chết ta sao?
- Không.
Hoàng đế lắc đầu, nói:
- Ta chỉ mời ngươi và Trần viện trưởng tới đây chờ một ngày.
- Sau đó thì sao?
Hồ Trầm Phù đưa tay ra, chỉ vào các quan viên quỳ dưới đất, tiếp tục cười nói:
- Sau khi diệt Chung gia, ngươi sẽ giết những tâm phúc Chung gia này, rồi diệt cả Hồ gia chúng ta?
- Đây là chuyện bất đắc dĩ.
Hoàng đế nở nụ cười, lắc đầu, tự giễu:
- Trong thành Trung Châu này, thân là đế vương Vân Tần, trẫm có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ... Nhưng sự thật và cái bất đắc dĩ này lại rất buồn cười. Ở thành Trung Châu, có rất nhiều quân đội thuộc về Hồ gia các ngươi, còn rất nhiều môn sinh học viện Lôi Đình, trẫm không biết khi xảy ra biến cố này, họ sẽ thần phục trẫm hay là Trần viện trưởng của bọn họ đây. Trẫm không biết các ngươi sẽ phản ứng như thế nào... nhưng trẫm có thể khẳng định, nếu như trẫm không lưu các ngươi ở đây, các ngươi sẽ không trơ mắt nhìn Chung gia bị diệt, trẫm sẽ không thể diệt được Chung gia. Có các ngươi nhúng tay, thật không biết thành Trung Châu này còn có biến cố nào nữa không.
- Vì giữ vững thực lực và địa vị của các ngươi, các ngươi sẽ làm rất nhiều chuyện đáng sợ.
Hoàng đế lại lắc đầu, khuôn mặt bình thản và chậm rãi nói:
- Trẫm chỉ muốn diệt Chung gia, các ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này.