Chương 243: Chém cá

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:24

Lâm Tịch bị thương nặng, nhưng chỉ bị mất máu, gãy xương nhiều chỗ và bị chấn thương nhẹ, không đến nỗi nguy hại đến tính mạng. Vì không muốn để lại bất kỳ vật chứng nào, nên toàn bộ những vật mang theo trên người hắn đều để trong phòng khách sạn mình ở, hắn biết sau khi Biên Lăng Hàm nhìn thấy tờ giấy hắn đưa, nhất định sẽ giúp hắn trông coi. Cho dù là hồn binh trường đao màu đen của Khương Tiếu Y, hắn vẫn luôn nắm chặt trong tay, cho đến khi minh tưởng tu hành mới để xuống. Trong tình thế không có ngoại vật giúp đỡ, hồn lực chính là thứ duy nhất hắn có thể nhờ cậy được. Nhưng còn chưa minh tưởng tu hành được, hắn lập tức bị những âm thanh khác lạ đánh thức, hai mắt liền mở ra. Hắn lập tức nhìn thấy trên mảnh đất cách đấy không xa, có không ít đoàn ánh sáng lớn như đậu phụ đang chằm chằm nhìn mình, tựa như đom đóm vậy. Chút ấm áp khó khăn lắm mới có được lập tức biến mất, nhưng Lâm Tịch lập tức bình tĩnh lại, thấy rõ những đoàn ánh sáng kia chỉ là mắt của vài con chuột. So với những con chuột bình thường, mấy con chuột ở đây lớn hơn không ít, hơn nữa, bộ lông màu đen của chúng trông rất mượt mà, đôi mắt lấp lánh láu cá, hẳn là những con chuột nước am hiểu bơi lội chuyên săn bắt tôm cá. Hiện giờ, các con chuột này thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng động sàn sạt, từ từ nhích gần tới hắn. - Muốn ăn người nhưng lại bị người ăn, thế giới này thật quá buồn cười. Biết rõ đám chuột nước to lớn này đã xem mình thành thức ăn của chúng, Lâm Tịch nhẹ nhàng lắc đầu. Tuy nói hiện giờ cánh tay trái và cổ tay phải hắn không thể hành động được, nhưng trong người đã có thêm vài phần sức lực, những con chuột nước to lớn này tất nhiên không thể làm gì được hắn. Đêm qua, ngoại trừ uống một chút nước suối, hắn còn chưa được ăn gì, bây giờ ngay lúc bụng đói kêu vang lại có vài con chuột này tự mình đưa tới cửa, mà lúc học môn "dã ngoại cầu sinh" ở học viện Thanh Loan, các tân đệ tử như hắn đều biết thịt của loài chuột này rất ngon, nếu như bây giờ bắt lấy nướng ăn quả thật không còn gì sánh bằng. Chỉ trong vòng mấy phút, những con chuột nước có cặp mắt phát quang đã tụ tập lại rất đông, ít nhất phải hơn trăm con. Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có tiếng nước chảy ầm ầm từ bãi đá đằng sau hắn vang lên, tạo thành những bọt nước lớn nhỏ khác nhau, tắm ướt cả nửa người hắn. Trong lúc hắn giật mình xoay người, có vài bóng đen cao gần nửa người từ trong nước phóng ra, rầm một tiếng, mang theo rất nhiều nước lao vào đám chuột nước. Đám chuột nước đang hùng hùng hổ hổ lập tức chạy tán loạn. "Lạch bạch"..."lạch bạch"... Vài bóng đen kia liên tục giẫy trên mặt đất, nuốt chửng vài con chuột nước không kịp chạy trốn. Ban đầu Lâm Tịch còn tưởng là giống rái cá, nhưng khi nhìn rõ lại, hắn phát hiện đây là bốn con cá lớn màu trắng bạc, bên ngoài thân thể không hề có vẩy. - Cá rồng bạc! Lâm Tịch sửng sốt một hồi, đợi đến lúc nhìn thấy lỗ mũi của con cá rất dài này giống như mũi heo, bò sát nhanh trên mặt đất, liên lục giẫy bạch bạch, trên mình có hai vây cá rất lớn, hắn mới nhất thời nhớ đây là giống cá gì, lập tức vô cùng vui mừng, gấp gáp đứng dậy tiến tới. Cá rồng bạc, dân bản xứ còn hay gọi là cá lợn bạc hay cá heo bạc, là một loại cá có kích thước tương đối lớn, một sinh vật lai giữa cá heo và kỳ nhông. Mặc dù loại cá này không có đôi chân dài như kỳ nhông, nhưng hai vây cá dưới bụng lại rất mạnh, có thể bò sát nhanh trên đất bằng, hơn nữa, dù cách nước nửa ngày cũng không chết. Cá rồng bạc là loài ăn thịt, cá lớn trong sông, thậm chí là gà vịt trong chuồng, hoặc là heo con dê con chưa lớn cũng có thể bị nó coi là con mồi của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Hiện giờ, những con cá rồng bạc này ắt hẳn bị đám chuột nước kia hấp dẫn tới đây, nên mới lên bờ tìm thức ăn ăn. Cũng giống như cá sắt đầu chó, cá rồng bạc là loài quý hiếm, cực kỳ thưa thớt, tuy hung dữ nhưng đối với người tu hành là vật đại bổ. Nếu như dùng để chữa thương và bổ sung thể lực, tất nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều so với đám chuột nước kia. Vào lúc này, dùng bốn chữ "đói khổ lạnh lẽo" để miêu tả Lâm Tịch quả thật không quá đáng lắm, nên khi nhìn thấy mấy con cá rồng bạc rất có ích cho người tu hành này, tất nhiên hắn rất vui mừng. Nhưng hắn không thể ngờ rằng việc hắn đứng lên đã làm cho bốn con cá rồng bạc đang giẫy trên mặt đất chú ý tới, lập tức có một âm thanh lạch bạch vang lên, sau đó có một con cá rồng bạc nhảy vọt qua hơn ba thước, trực tiếp đụng vào người hắn. Lâm Tịch nhất thời đứng không vững, đặt mông ngồi xuống đất lại. - Các chú muốn chơi bóng bầu dục à? Bị một con cá lớn như vậy đánh ngã, cái đầu cá trắng mịn lạnh như băng dí sát vào người mình, bây giờ Lâm Tịch thật tình không biết mình nên khóc hay nên cười, nhưng điều khiến hắn phải hoảng sợ chính là lại có thêm một tiếng lạch bạch khá lớn, tiếp đó có một con cá rồng bạc khác nhảy cao tới trước người hắn, há miệng tấn công vào mặt, dường như nó muốn một lần nuốt nguyên cả đầu hắn. Lâm Tịch không kịp suy nghĩ cách ứng phó, mạnh mẽ đánh vào cổ con cá lớn này. Đến khi đánh ra rồi, hắn mới nhớ cổ tay phải mình đã bị thương, không dùng sức được, căn bản không thể hành động như ý thức. Nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, lập tức hóa trảo bắt lấy cổ họng con cá rồng bạc trước mặt. "Phốc!" Ngay lúc cả người hắn hơi cương cứng, bỗng nhiên con cá rồng bạc này há mồm phun ra một ngụm máu. Con cá rồng bạc này bị thương, sau khi phun máu bầm ra, cả người lập tức co rút lại. Lâm Tịch nhất thời biết chuyện gì đã xảy ra. Thì ra hai tay Lâm Tịch bị thương rất nặng, khó hành động theo ý thức được, trường đao màu đen hắn vẫn luôn nắm chặt cũng được buông lỏng, nhưng vẫn có một miếng vải màu đen gắn liền giữa tay và chuôi đao. Vào lúc hắn cố gắng đánh mạnh vào cổ con cá rồng bạc, cổ tay đã kéo theo trường đao màu đen, bất ngờ chém vào miệng con cá rồng bạc này. - Các chú muốn đè chết anh sao? Nhưng hắn không thể vui mừng vì may mắn được nữa, lại có thêm một con cá rồng bạc nhảy tới, nặng nề đè lên người hắn, suýt nữa đã ép hắn phun ra một ngụm nước chua. Kình lực từ trên đè xuống do con cá rồng bạc này tạo ra khiến Lâm Tịch không khỏi nhớ tới chương trình SMACKDOWN thường chiếu trên ti vi: Một gã đàn ông cơ bắp đầy người trèo lên dây đài thòng lọng, sau đó nhún người nhảy xuống, dùng cùi chỗ đánh vào người đối thủ ở dưới đất. Trong lúc không biết nên khóc hay nên cười, Lâm Tịch liền cảm thấy một cái chân mình bị cắn, tiếp đó có một luồng sức mạnh kéo cả thân thể đi. Đợi đến khi đôi chân bị nước thấm ướt, hắn mới biết có một con cá rồng bạc khác cắn chân mình, sau đó cố gắng kéo xuống nước. Hai chân vừa chạm xuống nước, sóng nước bốn bề đánh tới, Lâm Tịch tưởng chừng như mình không thể dùng sức được nữa. Ngay cùng lúc, một bóng đen khác đụng phải người hắn, làm cho hắn phải lăn tròn vào trong nước sông lạnh lẽo bên dưới, trong lúc miệng mở rộng, hắn đã phải liên tục uống mấy ngụm nước sông lạnh như băng. - Trở về! Trong nước sông lạnh lẽo, Lâm Tịch tự biết mình không thể phản kháng được nữa, thầm hô to hai chữ này. Cảnh vật nhanh chóng biến đổi, Lâm Tịch trở về mười phút trước, đám chuột nước vừa mới xuất hiện, cũng là lúc mấy con cá rồng bạc chuẩn bị lên bờ. Có thể nói khuôn mặt Lâm Tịch bây giờ rất khó coi, trong lòng có nỗi khổ nhưng đành phải im lặng, cảm thấy cực kỳ mất mặt. Cho dù là trong lúc vây bắt hay từ trên vách núi cao vun vút kia nhảy xuống, hắn chưa bao giờ dùng năng lực trở về mười phút trước, thật không ngờ lúc này lại bị mấy con cá rồng bạc to lớn trong miệng không có cái răng nào bức đến như vậy. Hắn lắc đầu, thở dài, sau đó hơi co người lại. Ngay lúc hắn co người lại, bỗng nhiên có một tiếng động rầm rầm, một tràng bọt nước trắng xóa từ bãi đá đằng sau hắn vẩy lên cao, bốn con cá rồng bạc mang theo nước sông từ bên dưới nhảy lên trên, làm cho đám chuột nước kinh hoảng chạy loạn. Lâm Tịch đứng lên. Những tiếng vang "lạch bạch" không ngừng vang vọng, các con cá rồng bạc đang bò sát dưới đất. - Thân ở giang hồ, có thể không bị chém sao... còn đụng tới anh nữa chứ, anh chém các chú... Lâm Tịch nhìn một con cá rồng bạc, lầm bầm vài câu, sau đó cố gắng hết sức kéo tay phải của mình. Thanh trường đao màu đen dưới đất bị hắn kéo đi, sau đó phóng lên cao giống như Đường Khả đã dạy hắn, mạnh mẽ chém xuống con cá rồng bạc trước mặt đang chuẩn bị nhảy lên cao. Con cá rồng bạc này nặng nề rơi xuống đất, rớt ngay trước người Lâm Tịch, phần đầu gần như bị cắt làm hai. - Anh chém nữa. Lâm Tịch lại cố gắng dùng sức, trường đao sắc bén màu đen hóa thành một luồng ánh sáng đen, chém vào thân con cá rồng bạc thứ hai đang nhảy tới. "Phốc!" Trên thân con cá rồng bạc này cũng xuất hiện một vệt máu tươi, rớt xuống mặt đất trước người Lâm Tịch. Hai con cá rồng bạc còn lại rốt cuộc cũng biết Lâm Tịch không phải là bữa ăn trong chậu của chúng, những tiếng "lạch bạch" lại vang lên, chúng không dám vồ bắt những con chuột nước kia nữa, vội vàng nhảy vào trong nước. Nếu như Lâm Tịch không bị thương, hắn chắc chắn có thể dễ dàng bắt lấy cả hai con rồng bạc này. Nhưng hiện giờ, cứ mỗi lần hành động Lâm Tịch lại cảm thấy rất đau đớn, tất nhiên không thể tùy ý hành động như bình thường. Khi nhìn thấy hai con cá rồng bạc chạy trốn, Lâm Tịch vội vàng dùng chân cắp lấy một tảng đá thật lớn, nhảy lên cao và vừa lúc đè lên người một con cá rồng bạc định nhảy lên thoát thân. Lâm Tịch dùng sức mạnh đến nỗi con cá rồng bạc này chỉ có thể thê lương phát ra những tiếng giống như tiếng kỳ nhông, vô lực giãy giụa. Nhưng Lâm Tịch lại không thể đuổi kịp con cá rồng bạc cuối cùng, chỉ qua mấy tức ngắn ngủi, con này đã nhảy vào trong nước, làm bắn lên một tràng bọt trắng xóa, không còn thấy tung tích nữa. Lâm Tịch nhìn thấy con cá rồng bạc thứ hai bị mình chém trúng còn dư lực, lập tức mạnh mẽ vung tay lên, trường đao biên quân màu đen gần như chém đứt cả đầu con cá này. Sau khi chém xong, Lâm Tịch há miệng thở dốc, giống như đã mất sức rất nhiều. Nhưng khi dùng chân đá vào thân một con cá rồng bạc trước người mình, hắn bất giác mỉm cười không thôi. Mặc dù có một con chạy mất, nhưng cả ba con cá rồng bạc này, mỗi một con ít nhất cũng phải nặng bảy mươi chân, chỉ một con đã đủ cho hắn ăn được khoảng hai ngày. , Hiện giờ Lâm Tịch đã đói bụng đến mức bụng kêu vang liên tục, đảo mắt nhìn thấy trên mặt đất bằng phẳng phía trước có rất nhiều bó củi khô mục và những sợi dây thừng thô to, hắn âm thầm mừng rỡ, bởi vì mặc dù đôi tay không thể cử động được, nhưng nếu dựa vào phương pháp của học viện Thanh Loan, có lẽ việc nhóm lửa sẽ không khó lắm. Sau đó, hắn lập tức ngẩng đầu quan sát hang động này, xem thử khói lửa có thể bay ra bên ngoài hay không, xem thử có thể tìm được đồ vật nào dùng để nấu ăn được hay không. Dựa theo cuốn sách những món ăn bổ dưỡng của học viện Thanh Loan, Lâm Tịch biết bộ phận chứa nhiều dinh dưỡng nhất của con cá rồng bạc này chính là tầng da màu bạc rất dày ở bên ngoài. Sau khi được nấu qua, tầng da bạc này sẽ biến thành một loại nước sệch vô cùng bổ dưỡng. Ngoài lớp da chứa nhiều dinh dưỡng này ra, mỗi một miếng thịt của con cá rồng bạc này cũng là vật đại bổ, có thể nói là tương đương với thịt cá sắt đầu chó, nhưng trong tình huống ở trong hang động âm u ẩm ướt này, nếu như không có dụng cụ để nấu nướng hoặc chứa đựng, vậy số thịt tươi còn lại sẽ không thể nào bảo quản và ăn được. Đối với người tu hành như Lâm Tịch, việc này không khác gì đang phung phí của trời cả. Lâm Tịch cố gắng lấy chân đẩy ba con cá rồng bạc kia đến gần bãi đá, dùng mấy tấm ván gỗ vây quanh lại, sau đó đi vào bên trong mỏ đã ngày xưa.