Tần Tích Nguyệt lui về sau một bước.
Từ lúc xuất chiến đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng lui bước.
Vừa lui về sau một bước, nàng ho ra một ngụm máu tươi.
Ngụm máu này vừa ho ra khỏi miệng, hồn lực tan nát ẩn chứa bên trong lập tức xé rách chiếc khăn che mặt màu đen của mình.
Đường lui của nàng ở sau đã bị đội trọng kỵ ngăn cản. Một tên trọng kỵ thấy nàng bị thương ho ra máu, cho rằng cơ hội đã tới với mình, nên lập tức rong ngựa chạy tới, xuất kiếm đâm tới lưng nàng một cái.
Nhưng ánh mắt của tên trọng kỵ này nhanh chóng đọng lại, bởi vì hắn thấy trong không khí vẫn có đường kẻ màu xanh biếc.
Hắn cảm thấy da thịt và trái tim của mình đồng thời rung mạnh, sau đấy trái tim của hắn lập tức bể nát. Tròng mắt của tên trọng kỵ cưỡi ngựa này lập tức đầy máu tươi, da thịt biến thành màu xanh đen, cứng ngắc tựa như một khối đá.
Vào lúc đường kẽ màu xanh biếc xuất hiện, tuy thanh kiếm của tên trọng kỵ này vẫn có thể đâm tới, nhưng lại không thể đâm tới người của Tần Tích Nguyệt được. Tuy nhiên, khi nhìn thấy chiếc khăn che mặt của Tần Tích Nguyệt vỡ vụn, ho ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt xinh đẹp đấy tái nhợt, người tu hành có khuôn mặt già nua cũng tiếc hận mà thở dài một tiếng, nhưng hắn ta vẫn bước tới trước, vung kiếm.
Đó cũng là lúc Tạ Doanh vừa nhảy lên một chiến mã của đối phương, dùng đầu vai đẩy mạnh trọng kỵ quân địch xuống đất, thấy như vậy lập tức la lớn lên.
Hoàng Định vừa bị một thanh trọng kiếm chém ngang lưng, miệng phun đầy máu tươi, nhưng đồng thời cũng dùng trường thương đâm sâu vào hốc mắt tên trọng kỵ đó, rồi dùng sức vặn gãy cổ quân địch, cũng bi thương rống lên.
Rất nhiều quân nhân Vân Tần khàn giọng hét lớn.
Bởi vì dù là người tu hành trong quân đội, quân lính bình thường tinh nhuệ nhất, bọn họ đều nhận ra Tần Tích Nguyệt đã không thể nào ngăn cản một kiếm này...
Tần Tích Nguyệt bình tĩnh ngẩng đầu lên.
Nàng không nhìn thanh kiếm đang đâm về mình, tựa hồ trong mắt nàng không có thanh kiếm này, cho dù thanh kiếm Thiên Ma quật đó đang tỏa sáng lấp lánh, tựa như có vô số viên ngọc màu đột nhiên xuất hiện, che lấp cả ánh sáng mặt trời, nhưng nàng lại không hề quan tâm tới.
Nàng đang bình tĩnh nhìn tên tướng lãnh thống lĩnh đội quân trọng kỵ Đại Mãng, tay cầm một trường thương màu sắc loang lỗ kỳ quái.
Tên tướng lãnh Đại Mãng này đột nhiên hoảng sợ kinh ngạc.
Hắn ta có thể biết được Tần Tích Nguyệt đang nghĩ gì, nên lập tức bộc phát hồn lực trong cơ thể, đến nỗi chiến mã hắn đang cưỡi cũng phải hí lên đau đớn khi bị trọng lượng người cưỡi đè xuống làm gãy xương, sau đấy hắn thoát khỏi yên ngựa, lui ngược về sau.
Người tu hành có khuôn mặt già nua cũng phát hiện được ý đồ của Tần Tích Nguyệt, nghiêm mặt lại, hồn lực bàng bạc quán chú vào trong trường kiếm, khiến cho ánh kiếm tỏa ra khắp nơi.
Trong nháy mắt này, Tần Tích Nguyệt dốc toàn bộ hồn lực trong cơ thể mình vào năm chiếc chuông nhỏ đeo quanh cổ tay của mình, khiến cho những đường kẽ màu xanh nhạt cấp tốc lan tràn, nhắm thẳng tới tướng lãnh Đại Mãng, đồng thời chuẩn bị nghênh đón tử vong.
Cũng vào thời khắc đó, nàng bỗng nhiên nhớ tới nhiều chuyện, nhớ tới khuôn mặt nhiều người.
Nàng và tên tướng lãnh Đại Mãng kia chuẩn bị đồng quy vu tận...
Tuy nhiên, Lâm Tịch lại không muốn chuyện trong tưởng tượng của Tần Tích Nguyệt sẽ xảy ra.
Đối với một người luôn chân thành và nhiệt tình yêu thương cảnh đẹp cũng như rất nhiều chuyện khác trên thế gian như Lâm Tịch, tánh mạng, hơn nữa là tánh mạng của mình, luôn là thứ mà hắn ta yêu quý nhất.
Nếu như phải cứu một người, nhưng cuối cùng lại trả giá bằng tính mạng của mình, ngươi có làm hay không?
Đối với vấn đề này, Lâm Tịch cũng không thể chắc chắn trả lời được, trừ khi chính hắn phải đối diện với thời điểm đó. Nhưng trong lăng Bích Lạc, Khương Ngọc Nhi che chắn cho hắn, kết quả là Khương Ngọc Nhi chết, hắn còn sống, nên sau khi tỉnh lại, Lâm Tịch đã không cần phải suy nghĩ vấn đề như vậy nữa. Hắn có thể chắc chắn rằng nếu như sau này hắn phải đối mặt với thời khắc đó, trừ khi là hắn đã chết trước, nếu không, hắn tuyệt đối không thể cho bất kỳ người bạn hay người thân nào của hắn phải chết trước mặt hắn.
Thần mộc phi hạc còn cách chiến trường khá xa.
Thậm chí vào lúc người tu hành có khuôn mặt già nua có lẽ xuất thân từ Thiên Ma quật kia vung kiếm lần thứ hai, tấn công Tần Tích Nguyệt, ngoại trừ Lâm Tịch, ngay cả Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm cũng không thể nhìn thấy rõ tình huống chiến đấu giữa Tần Tích Nguyệt và người tu hành Đại Mãng đó đang như thế nào.
Từ trên không trung nhìn xuống, các trọng kỵ trên chiến trường trông rất nhỏ.
Với khoảng cách giữa hai bên hiện giờ, nhất là trong tình huống giương cung bắn trên cao giữa những dòng khí lưu cực kỳ hỗn loạn, cho dù là Đông Vi, cũng không thể nào nhắm bắn mục tiêu chuẩn xác được.
Nhưng Lâm Tịch có thể.
Tâm tình của hắn rất bình tĩnh, cố gắng điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, nhận lấy "Đại Hắc" từ trong tay Biên Lăng Hàm, sau đấy đưa tay lên ba sợi dây cung, bắn ra một cây tên...
Trong trời đất tựa như xuất hiện một vết nứt tự nhiên.
Một luồng sức mạnh khổng lồ quỷ dị từ trên không trung rơi xuống.
Luồng sức mạnh khổng lồ màu đen kéo dài này bay quá nhanh, vượt qua khả năng phản ứng của người bình thường, thậm chí là những người tu hành cấp thấp. Nên phần lớn mọi người trên chiến trường căn bản không thể phát hiện, cũng không thể biết được có điều gì khác thường đang xảy ra.
Nhưng người tu hành Đại Mãng nắm chặt trường kiếm ngọc của Thiên Ma quật trong tay lại có thể cảm giác được luồng sức mạnh màu đen đó lại tựa như một màn đêm phủ xuống đầu hắn. Hắn có cảm giác như vậy không phải vì luồng sức mạnh đó từ trên cao trực tiếp phóng xuống, mà là vì thời gian quá ngắn, hắn không thể cảm giác được luồng sức mạnh này từ đâu đến, thậm chí không thể phát hiện được quỹ tích của luồng sức mạnh đó. Nên trong thế giới cảm giác của hắn, đây là một màn đêm sâu hút, hắn không thể nào biết được nguy hiểm thật sự đang từ đâu mà đến.
Trái tim của hắn đã bị bóng tối và sợ hãi vô hình bao phủ, một tiếng rống to thê lương từ trong miệng hắn phát ra. Vào giờ khắc này, hắn ta đã có sự lựa chọn, hắn muốn giết chết Tần Tích Nguyệt trước mặt mình, muốn đồng quy vu tận với Tần Tích Nguyệt.
Tuy nhiên, tốc độ của Đại Hắc vốn còn nhanh hơn cả phi kiếm thông thường, nên hiển nhiên hắn ta và trường kiếm trong tay không thể nào sánh bằng được.
Vì thế, cả người hắn chợt cứng đờ.
Vào lúc mũi kiếm của hắn đã chạm vào phần ngực áo giáp của Tần Tích Nguyệt, màn đêm đó đã rơi xuống người hắn. Cho tới lúc này, hắn mới có thể dựa vào sự tiếp xúc của luồng sức mạnh đó với da thịt cơ thể mình, để biết được luồng sức mạnh đó tấn công vào nơi nào trên cơ thể mình. Trong thế giới cảm giác của hắn, màn đêm đó cuối cùng đã biến thành một đường thẳng màu đen, nhắm thẳng vào hai hàng lông mày của hắn.
Thân thể của hắn và trường kiếm trong tay đột ngột dừng lại giữa không trung, sau đó ngửa mặt té xuống. Ngay giữa trán của hắn xuất hiện một vết nứt màu đỏ sẫm, sau ót cũng có một vết nứt đồng màu, máu tươi mang theo sức mạnh bàng bạc từ bên trong bắn thẳng ra sau ót của hắn, phun xuống mặt đất.
Đường kẽ màu xanh nhạt trong không trung phóng nhanh qua, trực tiếp tấn công vào tên tướng lãnh trọng kỵ Đại Mãng.
Thanh trường thương tên tướng lãnh này đang cầm đột nhiên ảm đạm, tựa như đã bị gỉ mục. Tên tướng lãnh Đại Mãng này trực tiếp buông trường thương, nhưng khi nhìn thấy đường kẽ màu xanh đó không những không biến mất mà vẫn đang tấn công về phía mình, thần sắc kiên quyết lập tức xuất hiện trong mắt hắn ta. Hồn lực còn lại trong người hắn tụ tập vào cánh tay trái, dũng mãnh tung quyền.
Đường kẽ màu xanh nhạt biến mất, nhưng bộ giáp bao phủ cả cánh tay trái của hắn đồng thời vỡ vụn, thậm chí cả cánh tay trái của hắn cũng xuất hiện những vết nứt, rồi rơi khỏi người hắn, bị chấn thành bột vụn.
Tần Tích Nguyệt trước tiên cảm thấy thất vọng.
Nàng không thể giết chết tướng lãnh Đại Mãng này, chỉ có thể chém gãy một cánh tay của đối phương.
Nhưng nháy mắt sau đó, nàng bất giác cảm thấy vui mừng và ấm áp.
Nàng vẫn đang sống, kiếm của người tu hành có khuôn mặt già nua kia chỉ tạo thành một vết cắt nhợt nhạt ngay trên áo giáp của nàng, sau đấy người tu hành có khuôn mặt già nua ngửa mặt té chết đi. Ngoài ra, trong thế giới cảm giác của nàng, nàng có thể cảm nhận được luồng sức mạnh màu đen quỷ dị vừa rồi là từ trên trời bắn xuống...
Tướng lãnh trọng kỵ Đại Mãng đã cụt tay sợ hãi và đau đớn ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cho đến lúc này, quân sĩ hai bên mới bắt đầu phản ứng, kinh hãi không thôi.
Tần Tích Nguyệt xoay đầu nhìn lên trời.
Nàng thấy được giữa mây trắng nhàn nhạt, có một con Thần mộc phi hạc đang bay thấp xuống, nhanh như một khối vẫn thạch.
Nàng khẽ tươi cười, một nụ cười đầy sự ấm áp và chân thành.
Bởi vì nàng có thể khẳng định chỉ có "hắn", mới có thể nhắm bắn chết ngươi tu hành trong tình huống hỗn loạn và khoảng cách hai bên xa đến như vậy.
- Đã lâu không gặp.
Nàng chăm chú nhìn con Thần mộc phi hạc đó, thầm nói câu này.
Phần lớn người trên thế gian còn chưa biết ở cõi đời này lại có một thứ như Thần mộc phi hạc. Đối với những thứ không biết, bất luận kẻ nào cũng có cảm giác sợ hãi từ trong nội tâm sinh ra. Khi nhìn thấy có một bóng ảnh màu vàng từ trên trời rơi xuống, mà trên đấy còn có một số người khác, quân sĩ hai bên đang kịch chiến với nhau bất giác dừng lại, thậm chí còn rất hoảng sợ.
Lâm Tịch không dừng lại.
Một lần nữa hắn ta sử dụng Đại Hắc, bắn ra một cây tên.
Hắn chỉ quán chú vào một chút hồn lực.
Điều khiến Đại Hắc mạnh hơn Tiểu Hắc chính là ngươi có thể quán chú bao nhiêu hồn lực cũng được, truyền vào bao nhiêu hồn, cây tên bắn ta sẽ có một sức mạnh tương đương như vậy.
Đối với tên tướng lãnh trọng kỵ Đại Mãng cả trong lẫn ngoài đều bị thương nặng kia, một chút hồn lực đã đủ giết chết hắn.
Tia sáng màu đen bắn thẳng tới trán tướng lãnh trọng kỵ Đại Mãng.
Luồng ánh sáng đen đó xuyên qua ót tướng lãnh trọng kỵ Đại Mãng, khiến hắn phải ngã xuống, chết đi.
Tốc độ của cây tên này vượt quá khả năng phản ứng cũng như khả năng nhìn của người bình thường, nên phần lớn các quân sĩ ở đây không thể nào biết được tên tướng lãnh Đại Mãng đó tại sao lại chết.
Chính cái chết không biết nguyên nhân này càng khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi và khiếp sợ.
Đội trọng kỵ Đại Mãng đang dàn trận chiến đấu với quân đội Vân Tần lập tức xuất hiện rối loạn, ít nhất cả hai bên đều biết rằng những người vừa từ trên trời đáp xuống này không phải là người của Đại Mãng, mà là người tu hành Vân Tần.
Nhưng dù sao trọng kỵ Đại Mãng cũng là quân đội tinh nhuệ nhất trong quân đội Đại Mãng, chút rối loạn đó vừa xuất hiện lập tức được khống chế trong thời gian ngắn. Một tên tướng lãnh quát lên chói tai, tiếp nhận quyền chỉ huy toàn quân. Nhưng ngay khi hắn vừa đưa tay lên, ngay cả quân lệnh đầu tiên còn chưa phát ra, cả người của hắn đã thoát khỏi lưng ngựa, bay ngược về sau hơn mười thước, máu tươi từ trong người chảy ra vương khắp không trung.
- Hơi lãng phí đấy.
Trên Thần mộc phi hạc, Biên Lăng Hàm nhìn những ngón tay đang run rẩy của Lâm Tịch, nhẹ giọng nói.
Lâm Tịch đã tiêu hao rất nhiều hồn lực đáp lại:
- Không lãng phí, có thể chấn kinh kẻ địch.
Cả chiến trường chợt yên tĩnh.
Tất cả quân sĩ Đại Mãng đều biến sắc, thậm chí còn có nhiều người mặt tái như tờ giấy trắng.
Bọn họ vẫn không biết vì sao tướng lãnh bên mình lại đột nhiên bị chết, nhưng chính việc chết đi mà không hề hay biết, đồng thời còn bị đánh bay ngược ra sau hơn mười thước, máu tươi vương khắp không trung, lại khiến bọn họ cảm nhận được sức mạnh của đối phương bàng bạc va mạnh mẽ như thế nào.
- Chẳng lẽ là Lâm...
- Là Lâm đại nhân!
Sau đấy có vô số âm thanh hoan hô vang khắp chiến trường.
- Lâm Tịch Lâm đại nhân!
Có người nhận ra Lâm Tịch, hét thật to lên, truyền khắp chiến trường như biển gầm.
- Là Lâm Tịch?
Một số quân sĩ Đại Mãng run rẩy, đánh rơi trọng kiếm trong tay xuống đất.
Khi còn hành tẩu trong hành tỉnh Nam Lăng, Lâm Tịch liên tục ám sát các tướng lãnh cũng như người tu hành Đại Mãng, tạo nên một truyền thuyết không phai trong tim các quân sĩ Đại Mãng. Bây giờ chiến trường đang rối loạn, tên của hắn thậm chí còn khiến quân sĩ Đại Mãng kinh sợ đến mức không thua kém gì Đại Hắc trong tay hắn.