Thành Trung Châu là đại thành hùng vĩ nhất thế gian, là tòa thành quyết định cả tính mạng Vân Tần.
Trận chiến quyết định ai sẽ làm chủ cả thành Trung Châu tất nhiên sẽ còn kịch liệt và tàn khốc hơn trận chiến ở lăng Đông Cảnh và Thiều Hoa rất nhiều, đồng thời còn dính dáng đến nhiều người vốn siêu phàm thoát tục.
Đại chiến xảy ra trước cửa hoàng cung, nhưng đây chỉ là một tấm hình nhỏ trong trận chiến kinh thiên này. Bởi vì dù là vô số kiếm sư học viện Tiên Nhất, hay là rất nhiều người tu hành học viện Lôi Đình, bọn họ cũng chỉ là một quân cờ hi sinh trong tay các đại nhân vật. Chỉ khi Nghê Hạc Niên và Văn Huyền Xu đối mặt nói chuyện với nhau, các đại nhân vật là Thánh sư mới bắt đầu xuất hiện.
Nhưng ngoại trừ một người tu hành được mệnh danh là Thánh sư vô địch trong thành Trung Châu như Nghê Hạc Niên, thật không ngờ còn có một Thánh sư ngự kiếm cường đại khác.
Bất kỳ Thánh sư nào cũng không thể bị khinh thường.
Hiện giờ Nghê Hạc Niên đang chiến đấu với đại trưởng lão núi Luyện Ngục... Một người là người tu hành vô địch thành Trung Châu, một người là đại trưởng lão cường đại nhất, thần bí nhất của núi Luyện Ngục, có thân phận còn tôn quý hơn hoàng đế Đại Mãng. Đối với bất kỳ người tu hành nào, đây sẽ là trận chiến chắc chắn họ rất khó gặp trong cuộc đời, nhất định sẽ là trận chiến truyền kỳ được ghi lại cho hậu thế. Mà điều quan trọng nhất chính là, thời gian giao đấu giữa Nghê Hạc Nien và đại trưởng lão núi Luyện Ngục chắc chắn rất ngắn ngủi, bởi vì đối với bọn họ, mỗi thời khắc đều rất dài, bọn họ có thể làm rất nhiều chuyện mà người bình thường không tưởng tượng nổi.
Cho nên, trận chiến này tất nhiên sẽ hấp dẫn tâm thần tất cả người tu hành, khiến người ta không tự chủ được mà giương mắt nhìn hai người này, sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ một chi tiết nào đấy, hoặc là một hình ảnh kinh tâm động phách nào đấy.
Ngay tại lúc này, một thanh phi kiếm nhàn nhạt tựa như bóng ảnh bất ngờ xuất hiện ám sát tất nhiên càng lộ vẻ âm hiểm và uy hiếp hơn.
Văn Huyền Xu đang tập trung nhìn Nghê Hạc Niên và đại trưởng lão núi Luyện Ngục, tựa hồ không chú ý đến thanh phi kiếm tựa như bóng ảnh này. Nhưng tay trái của ông ta bỗng nhiên chấn động, tựa như một con ong đang bay múa.
Không có phi kiếm bay ra ngoài.
Chỉ có một cánh tay kim loại màu tím đột ngột vươn ra.
Nếu như so với cánh tay gỗ nhỏ mà người Vân Tần thường dùng để gãi lưng, cánh tay kim loại này không lớn hơn bao nhiêu cả. Nhưng năm ngón tay của cánh tay kim loại này lại vô cùng tinh xảo, uyển chuyển không thể tả, năm ngón tay cùng lúc chuyển động tựa như đang vẽ trên không trung, hoặc là ngắt lá trà xuống.
Một cánh tay kim loại như vậy trông giống một món đồ chơi hơn là một kiện hồn binh.
Nhưng ngay nháy mắt cánh tay kim loại nhỏ bé này từ trong ống tay áo Văn Huyền Xu lộ ra ngoài, bỗng nhiên có một tiếng thét chói tai ẩn chứa sự sợ hãi, từ một mái nhà lưu ly đã bị bể tan tành vang lên.
- Lưu thị thủ!
- Văn Huyền Xu... ngươi... ngươi là hậu nhân Lưu thị sao?...
- Có được hồn binh Lưu thị nhất định phải là hậu nhân Lưu thị sao?
Trong chớp mắt này, Văn Huyền Xu bỗng nhiên nhớ tới cô gái đột nhiên xuất hiện rồi thay đổi cuộc đời mình, đồng thời thầm nói câu này.
Nhưng ông ta lại khinh thường giải thích cho người vừa thét lên, nên đã không nói bất kỳ lời nào. Cánh tay kim loại nhỏ bé màu tím vươn thẳng tới thanh phi kiếm nhàn nhạt như bóng ảnh.
"Keng!"
Ngay khi cánh tay kim loại màu tím xuất hiện, thanh phi kiếm nhàn nhạt như bóng ảnh đã điên cuồng thối lui. Cánh tay kim loại màu tím không thể trực tiếp chạm đến thanh phi kiếm đó, nhưng bỗng nhiên lại bắt ngay trong không trung, tóm gọn lấy thanh phi kiếm.
Lưu thị thủ, chuyên khóa phi kiếm thiên hạ!
Tây di thập ngũ bộ có hồn binh dạng cờ chuyên khóa phi kiếm, nghe nói là ngày xưa có một người tu hành Tây di may mắn nhìn thấy Lưu thị thủ, nên đã lĩnh ngộ được phù văn trên đấy.
Khi tên Thánh sư ngự kiếm đang đứng trên mái nhà cong còn kinh hô, thanh phi kiếm tựa như bóng ảnh đó đã bị Lưu thị thủ bắt gọn trong lòng, cánh tay của Văn Huyền Xu đồng thời hơi rung động.
Nhưng cuộc ám sát này còn chưa kết thúc.
Ngay chớp mắt thanh phi kiếm đó bị Lưu thị thủ khóa chặt lại, bỗng nhiên có một thanh kiếm khác còn nhạt hơn, từ trong thanh phi kiếm đã bị bắt phân chia bay ra ngoài.
Đây là một thanh phi kiếm hoàn toàn khác, rất chân thật.
Ngự sử thanh phi kiếm mỏng hơn, càng giống một bóng ảnh hơn này chính là một người tu hành mặc áo xám, đang đứng tựa vào một cây cột trong điện Kim Loan.
Hắn ta là Ảnh Tử Thánh sư mà phần lớn người tu hành đã từng nghe nói qua, nhưng chưa từng gặp mặt, là cận vệ mạnh nhất bên cạnh hoàng đế.
Cái hắn am hiểu nhất không phải thủ hộ, mà là ám sát.
Có rất nhiều người muốn ám sát hoàng đế Vân Tần, nhưng tất cả đều bị hắn ta lặng lẽ ám sát trước.
Thanh phi kiếm của hắn ta trước đó đã lặng yên không một tiếng động dán chặt vào thanh phi kiếm trước, ẩn núp bên dưới.
Vì thế, ngay từ lúc bắt đầu, khi thanh phi kiếm nhàn nhạt tựa như bóng ảnh tấn công Văn Huyền Xu, không phải chỉ có một người mà là có đến hai người, đồng thời còn có hai thanh phi kiếm đồng thời tấn công.
Ngay khi Văn Huyền Xu dễ dàng khóa chặt một thanh phi kiếm, thanh phi kiếm tựa như bóng ảnh bên dưới đã đột nhiên bay ra ngoài, đâm thẳng vào trán Văn Huyền Xu...
Trong nháy mắt này, Nghê Hạc Niên còn đang yên lặng suy nghĩ, tìm cách chiến đấu với đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Văn Huyền Xu đồng thời đối mặt với hai Thánh sư ngự kiếm ám sát.
Nhưng mọi việc không chỉ như vậy.
"Keng!", ngay lúc Lưu thị thủ của Văn Huyền Xu khóa chặt phi kiếm, trong một chiếc xe ngựa sau lưng ông ta, Ti thủ Công ti Chu Dụng Hiền đột nhiên thét lên kinh hãi, bị đánh bay ra ngoài.
Vân Tần dùng võ lập quốc, dựa vào công trận mà lên chức. Nếu có thể trở thành Ti thủ một Ti, người này tất nhiên là một người tu hành mạnh mẽ.
Nhưng đối mặt với khí tức kinh khủng mà người bên cạnh đang phát ra, Chu Dụng Hiền hiển nhiên còn chưa đủ mạnh.
Kẻ ra tay chính là Lãnh Trấn Nam.
Kể từ khi Văn Huyền Xu trở thành thủ phụ, Lãnh Trấn Nam thay thế nguyên lão họ Hoàng ngồi vào vị trí sau bức màn che nặng nề, ông ta vẫn kiên định ủng hộ từng chánh lệnh của Văn Huyền Xu. Không có ông ta ủng hộ, Văn Huyền Xu không thể dễ dàng bắt hết quan viên vào lúc thu tế, càng không thể đưa quân vào trong thành Trung Châu.
Hoàng đế Vân Tần trước đó đã nhanh chóng bỏ hết chín bức màn che.
Lãnh Trấn Nam chính là người ngồi ở vị trí nguyên lão ngắn nhất.
Cho nên, tất cả quan viên Vân Tần đều cho rằng việc Lãnh Trấn Nam đứng một bên với Văn Huyền Xu là điều rất dễ hiểu.
Chỉ là cho tới lúc này, tất cả mọi người mới biết ông ta cũng là một quân bài trong tay hoàng đế Vân Tần.
Hiện giờ quân bài này đã được lật lên.
Trong tay Lãnh Trấn Nam có một cây cung.
Một thanh đoản cung chỉ bằng một nửa trường cung bình thường, màu tím lượn quanh thân cung.
Dây cung của thanh đoản cung này có màu bạc, các phù văn trên thân cung màu tím thô to và cổ xưa, tựa như đó là máu của loài sói hung hãn trên thảo nguyên.
Thanh cung này có tên là "Xạ thiên lang".
Đây đã từng là cây cung của tiễn sư Triệu Di Luân, một người Vân Tần. Trong chiến dịch lăng Trụy Tinh năm xưa, sau khi Triệu Di Luân hi sinh vì nước, thanh "Xạ thiên lang" này lập tức mất tích, cho đến hôm nay lại xuất hiện trong tay Lãnh Trấn Nam.
Cũng cho đến bây giờ, rất nhiều người sớm biết Lãnh Trấn Nam là một Thánh sư, mới biết thêm ông ta là một tiễn sư.
Bởi vì trong tình huống bây giờ, ông ta phải sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình...
Quanh người Lãnh Trấn Nam có một cơn lốc xuất hiện, trời đất phải biến đổi.
Chỉ là dốc hết sức bắn một cây tên, quanh người liền sinh ra cơn lốc, mạnh đến nỗi chấn bay Đại quốc sư đỉnh phong Chu Dụng Hiền ra ngoài.
Chỉ dựa vào chiêu này, tất cả mọi người đều tưởng tượng được cây tên của ông ta mạnh như thế nào.
Mà khoảng cách giữa ông ta và Văn Huyền Xu quá gần.
Đối với một người tu hành như ông ta, khoảng cách này cũng tương đương với việc ông ta đang giương cung bắn tới ót Văn Huyền Xu.
Nên trong nháy mắt này, Văn Huyền Xu đã phải cùng lúc đối mặt với ba Thánh sư liên thủ ám sát!
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, tất cả tướng lãnh Trung Châu vệ đang đứng cách đấy không xa đột ngột biến sắc, trắng như tờ giấy bạc!
Nhưng đối mặt với việc ba Thánh sư liên thủ ám sát, đối mặt với việc Lãnh Trấn Nam phản bội mình, Văn Huyền Xu lại đột nhiên nhếch miệng, nở nụ cười châm chọc và đắc ý.
Trong đại chiến quyết định vận mệnh đời mình như vậy, ông ta dĩ nhiên sẽ không cho rằng tất cả sức mạnh của hoàng đế Vân Tần chỉ là dựa vào một mình Nghê Hạc Niên!
Sức mạnh trong tay ông ta tất nhiên cũng không chỉ dựa vào đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Đối mặt với một hồi ám sát âm hiểm mà cường đại như vậy, ông ta lại không quan tâm đến thanh phi kiếm đang đâm tới mi tâm mình, mà là trở ngược tay phải đánh về phía sau.
Mũi kiếm phi kiếm đã chạm đến trán Văn Huyền Xu.
Trong trời đất lại xuất hiện thêm một luồng kiếm khí.
Văn sĩ mặc áo trắng nho nhã đứng bên cạnh xe ngựa Văn Huyền Xu vẫn luôn tập trung vào thanh phi kiếm của Ảnh Tử Thánh sư. Đến lúc này, bất ngờ có một thanh phi kiếm màu trắng từ trên người hắn ta bay ra, đánh mạnh vào thân kiếm mỏng như bóng ảnh của Ảnh Tử Thánh sư.
- Nhiễu Chỉ Chu!
Ảnh Tử Thánh sư quát lên chói tai.
Thanh kiếm trắng noãn không va chạm mạnh mẽ với thanh kiếm của hắn, nhưng lại phát ra tiếng ma sát bén nhọn.
Thanh kiếm trắng noãn quấn quanh thanh phi kiếm của hắn ta một cách uyển chuyển, sau đấy dời thanh phi kiếm đó ra khỏi trán Văn Huyền Xu.
Ngay trán Văn Huyền Xu xuất hiện một vệt máu màu đỏ.
Cây tên màu bạc trong tay Lãnh Trấn Nam đã phát ra âm thanh kinh khủng, đầu tên cắn nát đai ngọc bao quanh đỉnh đầu Văn Huyền Xu.
Có hai vết máu nhàn nhạt từ trong lỗ tai Văn Huyền Xu chảy ra ngoài.
Tay của ông ta căn bản không thể vươn tới được cây tên màu vàng đã tới ngay sau ót mình.
Nếu như hình ảnh này có thể chụp lại được, hiển nhiên sẽ thấy cảnh rất nhiều Trung Châu vệ đang ở sau lưng Văn Huyền Xu đều mở miệng ra, nhưng âm thanh của họ lại không nhanh bằng một cây tên này.
Văn Huyền Xu sắp bị âm thanh của cây tên phát ra chấn thương, đầu của ông ta sẽ nổ tan tành như một quả dưa hấu.
Nhưng ngay một khắc này, sự châm chọc và lãnh khốc trên khóe miệng ông ta lại không hề biến mất, ngược lại còn có một luồng khí tức thô bạo từ trên người ông ta tản ra ngoài.
Quan phụ thủ phụ trên người ông ta vỡ thành vô số mảnh, bị cuồng phong thổi đi, tưởng như sẽ bay tới trước, nhưng bỗng nhiên lại bị dính chặt.
Bên dưới quan phục vỡ vụn chính là vô số viên ngọc tản phát ánh sáng màu vàng rực rỡ hơn vàng ròng.
Vô số viên ngọc này đều là bảo thạch chân long.
Bảo y chân long duy nhất trên thế gian hiện đang ở trên người ông ta.
Hơn nữa, khí tức ông ta tản phát ra ngoài hiện giờ thậm chí còn mạnh hơn cung phụng triều đình Trương Thu Huyền.
Cho nên, ông ta vốn là một người tu hành mạnh hơn Trương Thu Huyền, bản thân ông ta cũng chính là một quân bài bí mật.
"Ầm!"
Những tia chớp màu vàng nhanh chóng tản phát ra ngoài như gió lốc, che mất phi kiếm, che mất cây tên, vô cùng chói mắt.
Tất cả quân sĩ và quan viên Trung Châu đều cảm thấy hai mắt đau nhói, bọn họ hoảng sợ nhắm hai mắt mình lại, nên không thể biết được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.