Chương 38: Không đành lòng thấy một tính mạng mất đi
Tiên Ma Biến
Vô Tội01-07-2023 20:10:29
- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại cháy rồi?
- Bên cạnh có nước, mau tìm cách dập lửa.
- Sao lại có khói nhiều như vậy? Ta không thở được.
"..."
Mấy người Lâm Tịch, Đường Khả, các tân đệ tử khoa Ngự Dược đang ngồi trong phòng học trong ngôi đền màu xám cùng với các tân đệ tử các khoa khác đang đi tới để học môn chữa bệnh và chăm sóc cũng nhanh chóng chạy đến khu đại viện đang bốc cháy kia. Người thì chạy loạn, người thì hò hét... cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, phần lớn các ngôi nhà gỗ ở khu đại viện đó đã có lửa từ mái nhà phụt ra bên ngoài, thế lửa dĩ nhiên rất mạnh.
Khi còn cách đám cháy khoảng trăm mét, Lâm Tịch cảm thấy có những luồng sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, hơn nữa, lúc này đã có những đám khói màu vàng xanh từ trong lầu gỗ thoát ra bên ngoài, làm cho những người đứng gần cảm thấy đau mắt và khó thở.
- Lương Duyên Chiêu, chuyện gì xảy ra vậy?
Đột nhiên Lâm Tịch thấy một tân đệ tử khoa Chỉ Qua mặc áo màu lam đang ở trước mặt mình, mặc dù bình thường hai người không quen biết cũng không nói chuyện với nhau, nhưng lúc này Lâm Tịch không có thời gian để ý nhiều như vậy, vội vàng hỏi.
Lương Duyên Chiêu bối rối lau mồ hôi, hoảng hốt nhìn Lâm Tịch, nói:
- Chúng ta vừa đến đây, giảng viên còn chưa lên lớp thì đã xảy ra hỏa hoạn.
- Các ngươi học môn gì?
- Bắt mạch.
- Lúc xảy ra hỏa hoạn, trong lớp có tất cả bao nhiêu người.
- Ba mươi mấy.
- Ba mươi mấy người?
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên, Lâm Tịch quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một vách tường ở tòa lầu trước mặt bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ chấn nát thành phấn vụn, những mảnh gỗ vụn cháy đen từ bên trong bay ra ngoài, tiếp đó có một thân ảnh màu đen tay đang xách hai vị tân đệ tử từ trong đám cháy nhảy ra.
Đây là một người giảng viên trung niên mập lùn, đầu tóc hơi cháy xém, nhưng hắn ta vẫn dùng một cước đá nát vách tường, vững vàng đáp xuống mặt đất. Hắn ta bình tĩnh xử lý mọi việc, đồng thời quay sang một bên, nói những lời vô cùng ngắn gọn với hai vị giảng viên mặc áo bào đen khác ở cách đấy không xa.
- Còn sáu, ta bên trong, hai người trái phải!
Lời nói vô cùng đơn giản này vừa phát ra, mặt đất dường như lại chấn động, thân thể vị giảng viên này giống như một tảng đá được máy bắn đá bắn ra, một lần nữa xông vào bên trong tầng hai tòa lầu trước mặt từ lối đi hắn ta tạo ra ban nãy.
Hai người giảng viên mặc áo bào đen kia vừa từ ngôi đền màu xám chạy tới, nghe giảng viên mập lùn nói như vậy liền không dừng lại, một trái một phải, không một chút do dự xông thẳng vào ngọn lửa lớn trước mắt như hai mũi tên màu đen.
Bởi vì ngọn lửa quá lớn nên có một vài nơi bên ngoài bị bén lửa cháy lên, nhưng vì tốc độ của ba người giảng viên vừa rồi quá nhanh, nhanh đến nỗi tạo thành những cơn cuồng phong quét ngang mọi thứ trên đường họ đi qua, nên những ngọn lửa vừa bén cháy đã được dập tắt.
Lâm Tịch và các đệ tử khác thấy như vậy liền mở to mắt nhìn, đồng thời cũng hơi an tâm hơn. Hiện giờ có ba người giảng viên ở chỗ này, điều này cho thấy vị giảng viên mà Lương Duyên Chiêu nói chưa tới thực ra đã tới tòa lầu này rồi, chẳng qua chưa vào lớp học. Khi nãy vị giảng viên mập lùn đó nói là còn sáu, tất nhiên ý của hắn ta là bên trong còn sáu tân đệ tử chưa được cứu ra ngoài.
Lâm Tịch nhớ rõ giảng viên độc nhãn họ Đông đã từng nói: "Cho dù là đệ tử tệ nhất ở học viện Thanh Loan, nhưng một khi gia nhập biên quân thì cũng là cường giả hạc giữa bầy gà.", mà ở đây lại có đến ba giảng viên mạnh hơn các đệ tử không biết bao nhiêu lần, có ba người này thì việc cứu sáu tân đệ tử chắc là không có vấn đề gì chứ?
Thế lửa càng lúc càng mạnh, khói đen dầy dặc dần dần tỏa ra bên ngoài, làm cho các tân đệ tử ở bên ngoài bắt đầu cảm thấy khó thở.
Ngay lúc này, từ trong ngọn lửa lớn phía trước có những tiếng xé gió truyền ra, mười mấy tức sau, ba giảng viên mặc áo bào đen đồng thời xông ra bên ngoài.
Một người ổn định bay trên không trung, một người bay xuống như lá sen đang rơi, một người phóng ra như mũi tên bén nhọn... Ba giảng viên này vẫn gây cho các tân đệ tử ở đây một cảm giác họ vô cùng tĩnh táo, nhưng cả ba giảng viên bỗng nhiên nhìn lẫn nhau, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Lâm Tịch bỗng nhiên nín thở, hiểu rõ vì sao sắc mặt bọn họ lại khó coi như vậy.
Người giảng viên mập lùn vừa nhảy từ lầu hai ra, trong tay có một người đệ tử; trong tay người phụ nhân bên trái hắn có hai người; vị nam tử sắc mặt tái xám, hơi già nua ở bên phải cũng dẫn hai người từ trong ngọn lửa lớn đó ra ngoài. Với số lượng người ở đây, cho dù là giáo viên dạy thể dục cấp 1 ở thế giới kia của Lâm Tịch cũng có thể tính được là có tất cả năm đệ tử được cứu ra ngoài.
Sáu người trừ năm, vậy còn một người.
Ba giảng viên mặc áo bào đen thả các đệ tử trong tay ra, đang muốn quay lại đám cháy để tìm kiếm thì...
- Để cho ta.
Ngay lúc đó, một âm thanh bình thường phát ra.
Các tân đệ tử, bao gồm cả Lâm Tịch, quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào đã có thêm một nữ tử mặc áo bào đen đang tiến đến. Đầu tóc nữ tử mặc áo bào đen này hơi bù xù, các tân đệ tử và Lâm Tịch vừa nhìn đã nhận ra. Đây chính là nữ tử thoạt nhìn rất giống một học giả, lúc nào cũng khư khư ôm quyển sách dầy cộm bìa màu đen trong người, đã từng cùng với Hạ Ngôn Băng, các giảng viên và giáo sư khác xuất hiện trong ngày nhập thí.
Lúc này, người nữ tử trước mắt vẫn ôm lấy một quyển sách dầy cộm có bìa màu đen trong tay, sắc mặt hơi tái nhợt, giống như cô ta đã ở trong một thư viện nào đó nghiên cứu sách vở, rất lâu rồi chưa ra ngoài thấy ánh sáng mặt trời. Nhưng điều lạ là ba người giảng viên mặc áo bào đen kia vừa nhìn thấy nàng ta lên tiếng, cả ba lập tức không nói lời nào, dứt khoát gật đầu.
Ngay lúc ba người gật đầu, nữ tử trẻ tuổi mặc áo bào đen trông giống như con mọt sách này đã nhẹ nhàng bước tới, đồng thời cả người phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, từ từ bay lên. Một luồng ánh sáng màu xanh từ trong tay nàng bắn ra, ngọn lửa cháy hừng hực phía trước lập tức bị tách làm hai, sau đó nàng nhanh chóng xông vào bên trong tòa lầu đang bốc cháy trước mắt thông qua một cửa sổ, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Ở nơi xa, có rất nhiều người đang bay vút qua sườn núi, các vị giảng viên học viện bị kinh động, vội vàng tới đây.
- Xảy ra chuyện gì?
Một lão giả đầu bạc chạy tới hỏi. Trên ống tay áo và ngực bộ áo bào đen ông ta đang mặc có thêu những vì sao màu bạc, cho thấy người này là một giáo sư trong học viện.
- Không biết vì sao lại xảy ra hỏa hoạn, còn một đệ tử chưa tìm được, An phó giáo sư đang ở bên trong.
Ba người giảng viên mặc áo bào đen kia kính cẩn thi lễ với lão giả này, nhanh chóng giải thích.
- An phó giáo sư... nàng ta là phó giáo sư?
Vừa nghe ba người giảng viên nói như vậy, Lâm Tịch không khỏi ngẩn người. Người nữ tử trông giống con mọt sách kia còn rất trẻ, cao lắm chỉ khoảng hai mươi bảy hay hai mươi tám tuổi, nhưng thật không ngờ đã là phó giáo sư... phải biết rằng, một người có chức vị phó giáo sư ở học viện Thanh Loan khi ra bên ngoài sẽ có quyền lực ngang với phó Tỉnh đốc một hành tỉnh.
Sau khi hỏi xong tình hình ở đây, vị giáo sư đầu bạc kia không nói thêm gì nữa, sắc mặt trở lại bình thường, tựa như rất yên tâm với An phó giáo sư. Ông ta lẳng lặng đứng đó nhìn ngọn lửa đang cháy.
Thế lửa càng lúc càng lớn, ánh lửa nhuộm đỏ cả bầu trời xanh. Nhưng mọi người có thể đoán trận lửa này sẽ nhanh chóng tự động tắt, bởi vì phần lớn các tòa lầu bằng gỗ đã bị đốt trụi, điều này cũng đồng nghĩa với việc bây giờ có cứu hỏa thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
"Ầm!"
Ngay lúc này, một tòa lầu nhỏ đột nhiên sụp đổ, vô số bụi than và mảnh gỗ đang cháy bay ra ra khắp nơi.
An phó giáo sư lao vào trận lửa ban nãy vẫn chưa lộ diện.
Thời gian càng kéo dài, tâm tình các tân đệ tử ở đây càng lúc càng khẩn trương hơn.
"Rắc!"
Đột nhiên có một tiếng động vang lên, một vách tường của tòa lầu gỗ thứ ba ở bên trái Lâm Tịch đột nhiên nát bấy, một luồng ánh sáng lao ra bên ngoài.
An phó giáo sư có bộ dạng như con mọt sách xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Hai ống tay áo của nàng lúc này chỉ còn lại nửa trên, làm lộ rõ cánh tay trắng ngọc. Có thể thấy rõ là hai khúc ống tay áo còn lại không có vết cháy nào, dường như khi xông vào đám cháy ban nãy, khúc ống tay áo ở dưới bị lửa cháy xém nên nàng đã cắt đứt. Nhưng cũng nhờ cánh tay trắng ngọc lộ ra bên ngoài, Lâm Tịch mới thấy rõ luồng ánh sáng màu lam nàng phát ra ban nãy là một thanh nhuyễn đao, lúc này đang ôn nhu quấn lại quanh cánh tay phải của nàng.
Đầu tóc hơi tán loạn, sắc mặt ửng đỏ, bộ áo bào màu đen hơi rộng cùng với nhuyễn đao quấn quanh cánh tay ngọc ngà... đối với Lâm Tịch, những yếu tố trên kết hợp lại tạo thành một bức tranh vô cùng xinh đẹp, hắn nhìn chăm chú người giáo sư ở trước mặt, như đang thưởng thức một kiệt tác.
Bên cánh tay còn lại không có nhuyễn đao quấn quanh của nàng, còn đang nắm một người thiếu niên mặc đồng phục màu đỏ của học viện.
Người đệ tử khoa Thiên Công này có vóc người gầy yếu hơn Lâm Tịch, một bên mặt bị cháy xém nên đen nhánh, nhắm mắt không nhúc nhích, hắn ta gục người xuống trong tay An phó giáo sư, giống như một bó rơm vậy. - Không kịp... Hắn chạy sai chỗ, cuối cùng trốn dưới một cái bàn cạnh tường ở tầng dưới... khi ta tìm được hắn, đã không kịp nữa.
Vừa thấy các vị giảng viên mặc áo bào đen và lão giả giáo sư kia, An phó giáo sư lắc đầu. Giọng nói của nàng giống như đang đọc bài, khuôn mặt vẫn cúi xuống như đang chăm chú đọc quyển sách nào đó, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy nét mặt của nàng ta hơi đổi, tựa như đang xúc động và tỏ ra bất đắc dĩ vì mình không thể thay đổi được sự thật trước mắt.
Tất cả các tân đệ tử còn chưa kịp cao hứng vì An phó giáo sư đã mang người cuối cùng ra, trong nháy mắt, tất cả cúi đầu xuống, có cảm giác tay chân mình lạnh như băng.
Lâm Tịch ngơ ngác nhìn nam đệ tử gầy yếu khoa Thiên Công không nhúc nhích trong tay An phó giáo sư. Hắn chưa bao giờ thấy mặt người đệ tử này, cũng không biết xuất thân, lai lịch, nhưng khuôn mặt của y vẫn còn rất ngây ngô, một vẻ ngây ngô thường thấy ở độ tuổi này, giống như Lâm Tịch và nhiều người khác.
Mặc dù hắn hiểu rõ có rất nhiều người thiếu niên khi đi tới học viện Thanh Loan này cũng mang theo ước mơ sau này sẽ cống hiến vì vinh quang của đế quốc giống như Lý Khai Vân, hắn cũng hiểu rất rõ tương lai sẽ có rất nhiều máu tươi của nhiều người trong số họ phải chảy xuống vì lãnh thổ đế quốc, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tịch nhìn thấy một người chết trước mặt mình... một sinh mạng khi nãy còn đang cười đùa với mọi người, cứ thế biến mất.
Lúc này, hắn đã quyết định mình phải làm gì.
- An phó giáo sư.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Tịch đi ra trước, nhìn vị phó giáo sư rất trẻ tuổi của học viện, thái độ vô cùng nghiêm túc và chân thành, hỏi:
- Lúc ngài tìm thấy hắn, hắn vẫn núp ở dưới cái bàn sát vách tường tầng dưới tòa lầu gỗ này sao?
- Hử?
An phó giáo sư nhíu mày, ngạc nhiên nhìn người đệ tử khoa Chỉ Qua này, tuy không hiểu vì sao hắn hỏi như vậy nhưng nàng vẫn gật đầu.
Không đợi vị giáo sư già lão và các giảng viên khác hỏi, Lâm Tịch nhẹ nhàng nói một tiếng:
- Trở về!. .
Cảnh vật biến ảo, mọi thứ trở về lúc Lâm Tịch và Mông Bạch đang chạy ra khỏi ngôi đền màu xám khoa Ngự Dược.
Giảng viên trung niên mập lùn phá vỡ vách tường tầng thứ hai lao ra bên ngoài, sau đó cả ba giảng viên cùng nhau xông vào đám cháy một lần nữa... bởi vì đã từng trải qua một lần, nên lúc này Lâm Tịch rất bình tĩnh, không giật mình chút nào.
Trong tình cảnh hỗn loạn, hắn ta không đứng yên một chỗ mà đi dọc theo sườn núi, tới trước tòa lầu hai tầng khi nãy An phó giáo sư đã tìm được nam đệ tử khoa Thiên Công.
- Lâm Tịch, ngươi làm gì vậy?