Trên bầu trời cao giữa lăng Bích Lạc, có một con diều hâu đang bay lượn.
Mặt đất dưới nó, một bên là xanh biếc như biển, một bên lại là cát vàng vạn dặm.
Trong sa mạc cát vàng đấy chỉ có một vài con chuột và thỏ hoang thỉnh thoảng tiến vào trong hang động sa mạc, cũng không có nhiều thức ăn cho nó. Nên nó rất tự nhiên bay lượn bên mặt đất xanh biếc như biển. Biên giới Bàn Nhược tựa như là giới hạn xác định mà thiên nhiên tạo ra cho nó.
Nếu như lướt qua giới hạn đó, xâm nhập vào sa mạc cát vàng nóng bức, có lẽ nó sẽ nhanh chóng chết đi, điều này thậm chí không liên quan đến việc thiếu thức ăn.
Trong tình huống nó đã uống no nước và hơi nóng của sa mạc cát vàng bốc lên trời cao, sẽ khiến nó nhanh chóng suy kiệt. Đợi đến lúc nó cảm thấy không ổn, muốn bay trở về chỉ sợ đã chậm, kết quả là rơi xuống cát vàng như một tảng đá, bị gió cát vùi lấp, biến thành xương khô.
Cho nên, trong trời đất này, có rất nhiều giới hạn và đường ranh mà con người cũng như vạn vật thực tế không được vượt qua...
Diều hâu vỗ cánh bay lượn, bay tới một vùng trời ướt át và rét lạnh ở lăng Bích Lạc. Nó nhanh chóng phát hiện ở phía bắc biên giới Bàn Nhược có một đội quân khổng lồ yên lặng đi tới, tựa như có những tảng đá khổng lồ đột nhiên xuất hiện khắp biên giới Bàn Nhược.
Con diều hâu này kêu lên một tiếng, tựa hồ cảm thấy khí thế của đội quân này thật quá đáng sợ, lập tức bay nhanh tới một gò núi trong lăng Bích Lạc.
Không biết đã bay bao lâu, nó bay thẳng lên một đám mây trăng, nhưng lại càng sợ hãi hơn. Bởi vì nó thấy trong bầu trời cao, giữa những đám mây trắng có một con chim rất lớn đang bay, nhưng con chim này lại phát ra ánh sáng vàng, căn bản không phải vật còn sống. Hơn nữa, trên lưng con chim lớn này còn có mấy người ngồi vững.
Lại một tiếng kêu đầy sự sợ hãi vang lên, nó bay nhanh hơn lúc bình thường, không dám quay đầu lại.
Phạm Thiểu Hoàng ngồi vững trên chiếc ghế ngồi màu vàng trên lưng một con voi trắng, dẫn dắt Thần tượng quân đi lại trong chùa Bàn Nhược.
Dù là thời đại nào, chắc chắn cũng phải có những người được gọi là kinh tài tuyệt diễm.
Nếu như không phải Thánh mẫu hoàng thái hậu Đường Tàng đã chết kia và học viện Thanh Loan đã đạt được một hiệp nghị bí mật, hắn ta nhất định sẽ trở thành một trong những người hiển hách nhất cổ quốc Đường Tàng, là người uy chấn bát phương.
Đường Tàng và Vân Tần vốn là kẻ thù.
Trước khi Hoàng thái hậu Đường Tàng cầm quyền, Đường Tàng vì thiếu nước đã muốn chiếm cứ lăng Bích Lạc, nên đã nhiều lần đại chiến với Vân Tần ngay trên biên giới Bàn Nhược này.
Văn Nhân Thương Nguyệt có quyền lực và uy thế lớn như vậy trong quân đội Vân Tần là vì năm xưa hắn ta đã từng liên tiếp đánh bại nhiều đội quân Đường Tàng, khiến Đường Tàng liên tục thất bại.
Dưới bối cảnh lịch sử như vậy, Nam Cung Mạch và Cốc Tâm Âm đã được phân tới địch quốc, trở thành tiềm ẩn.
Trong nhiều nguyên nhân khiến Đường Tàng chiến bại, phần lớn là do quốc nội không yên và nhiều năm khô hạn, hơn nữa đó lại là lúc học viện Thanh Loan mạnh mẽ vô cùng.
Trong những năm ngăn chặn Đường Tàng đông xâm, có rất nhiều người tu hành mạnh mẽ của học viện Thanh Loan đã chết trong cảnh nội Đường Tàng, hoặc là chết ngay tại biên giới Bàn Nhược.
Đợi đến lúc Hoàng thái hậu trở thành người nhiếp chính Đường Tàng, tình hình trong nước bắt đầu ổn định, bà ta hoàn toàn chú tâm vào việc ổn định lòng dân, phát triển kinh tế Đường Tàng, không hề nhắc đến việc đông xâm vào đế quốc Vân Tần, hay là giành lấy cả thiên hạ.
Mà cũng qua nhiều năm như vậy, dưới sự thống lĩnh của Phạm Thiểu Hoàng, Thần tượng quân đã đến đến mức hoàn thiện và vô cùng mạnh mẽ.
Phạm Thiểu Hoàng tìm được phương pháp giúp cho số lượng voi trắng khổng lồ tăng lên thật nhanh. Một khi số lượng voi trắng khổng lồ của Thần tượng quân tăng vọt, không chỉ giúp cho bọn họ có đầy đủ chiến kỵ, mà còn giúp họ tự mang theo được các con trắng còn nhỏ và những con voi trắng dự bị. Khi đó, họ chỉ cần mang theo đủ lương thực và nước uống là có thể đi khắp chiến trường, không sợ hãi bất kỳ điều gì.
Ngoại trừ sức mạnh ra, điều đáng sợ nhất của Thần tượng quân chính là khả năng vận động liên tục trong một thời gian dài.
Sức ăn của loài voi trắng khổng lồ này rất lớn. Trong một ngày bình thường, một con voi trắng khổng lồ có thể ăn được một lượng lương thực tương đương với sức nặng của nó, đây là trong trường hợp dọc đường đi các quân sĩ Thần tượng quân còn cho phép voi trắng của họ ăn rất nhiều bụi gai hoặc cây cối quanh đường, chứ lượng lương thực sạch ở trong đấy là rất ít. Nhưng vì sau này phải mang theo các con voi trắng còn nhỏ, nên trước khi xuất chinh, Thần tượng quân bắt buộc phải mang theo một đội ngũ vận chuyển lương thực khổng lồ.
Nếu như muốn tiêu hóa với lượng thức ăn ngang với sức nặng của mình, hơn nữa phần lớn trong đấy lại là cây cối hoặc bụi gai khó tiêu hóa được, loài voi trắng khổng lồ này cần phải hoạt động thật nhiều.
Có nhiều người luôn nghĩ rằng loài voi trắng có sức nặng quá lớn này không thể vận động quá nhiều được, nhưng đây lại là một ý nghĩ hoàn toàn sai lầm.
Đối với loài voi trắng khổng lồ này, cho dù không phải là lúc hành quân, mỗi ngày chúng đều phải vận động rất nhiều.
Bởi vì hình thể khổng lồ, một bước chân của nó tương đương với nhiều bước của tuấn mã chạy nhanh, nên trong tình huống bình thường, người ngoài nhìn thấy cứ tưởng như loài voi trắng khổng lồ này đang hành quân, nhưng thực tế điều đó chỉ tương đương với việc chúng nó tản bộ sau khi ăn xong, giúp cho tiêu hóa tốt hơn. Với việc "tản bộ" có lợi cho cơ thể như vậy, bọn chúng thậm chí có thể đi liên tục trong suốt hai mươi giờ.
Lưng của loài voi trắng khổng lồ này rất lớn, chỉ cần thắt chặt một chiếc ghế ở bên trên, những quân sĩ Thần tượng quân vốn đã khổ tu từ nhỏ có thể nhanh chóng ngủ, nghỉ ngơi ở bên trên.
Cho nên, Thân tượng quân hoàn toàn là một pháo đài di động luôn luôn vận hành, gần như không ngừng nghỉ.
Nếu như Thần tượng quân liên tục di chuyển như vậy, ngay cả tướng lãnh cao nhất Thần tượng quân là Phạm Thiểu Hoàng cũng đã nhiều lần suy nghĩ: Liệu ở Vân Tần có đội quân nào có thể ngăn cản Thần tượng quân liên tục chiến đấu trên chiến trường?
Thần tượng quân hoàn toàn có thể một đường đột tiến, thế mạnh như chẻ tre mà tiến tới trước. Nếu như trong quá trình đó mà phối hợp với quân đội và một số người tu hành, bọn họ hoàn toàn có thể khiến cả phía tây đế quốc Vân Tần phải hỗn loạn.
Đây là thời đại huy hoàng nhất của Thần tượng quân.
Thần tượng quân hẳn phải ở trên chiến trường tung hoành ngang dọc, không ngừng tạo nên truyền kỳ.
Nhưng nếu như không có chiến tranh, Thần tượng quân sẽ không có ánh sáng huy hoàng và truyền kỳ nữa.
Cho nên, trong lòng các tướng lãnh đứng đầu Thần tượng quân, Thần tượng quân thoát khỏi Đường Tàng có thể là vì tín ngưỡng và quan niệm không hợp, nhưng theo Phạm Thiểu Hoàng, nguyên nhân lớn nhất chính là do Đường Tàng và học viện Thanh Loan đã có hiệp nghị bí mật, dẫn đến không còn chiến tranh nữa.
Dựa theo những tin tức mới nhất từ hoàng thành Trung Châu truyền tới, Văn Huyền Xu hợp tác với bọn họ còn đang đứng trên đỉnh cao quyền lực, mà hoàng đế Vân Tần lại lựa chọn phương pháp điên cuồng, gây chiến với các nguyên lão vốn đã giúp xây dựng nên đế quốc Vân Tần.
Quân đội hành tỉnh Thiên Lạc đang cấp tốc tổ chức tiến công thanh tẩy Giang gia lần cuối cùng, Thần tượng quân sẽ nhân cơ hội này bày tỏ sức mạnh khủng khiếp của mình trước mặt dân chúng Vân Tần, đồng thời cố tình để cho mọi người thấy bọn họ đang cấu kết với Giang gia, khiến cho đế quốc Vân Tần đang suy sụp này gặp nhiều áp lực hơn.
Đây chính là thời đại huy hoàng mà Thần tượng quân chờ đợi...
Trong biên giới Bàn Nhược u ám thần bí, Phạm Thiểu Hoàng tựa như đang nhìn thấy một thời đại huy hoàng thuộc về Thần tượng quân đang tới.
Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi.
So với đế quốc Vân Tần, số lượng Thánh sư ở cổ quốc Đường Tàng ít hơn rất nhiều. Phạm Thiểu Hoàng là Thánh sư duy nhất trong Thần tượng quân. Hiện giờ hắn ta ngửi thấy mùi máu tươi khác lạ, nhưng các quân sĩ Thần tượng quân phía sau hắn lại không phát hiện được, tất cả đang bình tĩnh nghi ngơi.
Không có cảnh tượng chiến đấu hay giết chóc, nhưng mùi máu tươi trong lỗ mũi của hắn lại càng lúc càng nồng, càng lúc càng rõ ràng.
Chỉ trong một khoảnh khắc cực ngắn, hắn liền phát hiện nơi có mùi máu tươi này!
Mùi máu tươi này đến từ trong miệng con voi trắng khổng lồ hắn đang cưỡi, đến từ trong miệng những con voi trắng khổng lồ đang đi theo sau.
- Dừng lại.
Hắn ta nhanh chóng biến sắc, quát lên chói tai. Tất cả quân sĩ Thần tượng quân lập tức tỉnh lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Phạm Thiểu Hoàng mặc giáp vàng đã lướt xuống bên dưới, đến ngay cạnh con voi trắng khổng lồ của hắn.
Hắn thấy trong nước bọt của con voi trắng khổng lồ này có xen lẫn một màu phấn hồng lạ thường.
Một lần nữa hắn ta biến sắc, nhanh chóng đi tới mấy con voi trắng khổng lồ khác.
Hắn ta khẽ nín thở, một cảm giác lạnh lẽo và khó tả nhanh chóng lan tỏa khắp tim hắn.
Phần lớn trong miệng những con voi trắng khổng lồ này đều có một chút màu phấn hồng.
- Có độc!
- Sao có thể bị hạ độc?
Chỉ trong chốc lát, từng tiếng kêu sợ hãi vô cùng liên tiếp vang lên, truyền khắp đội quân khổng lồ này. Có vài quân sĩ Thần tượng quân bắt đầu phát hiện thấy điều khác lạ.
Phạm Thiểu Hoàng cảm thấy lạnh lẽo.
- Kiểm tra quân lương thần tượng!
Hắn ta chợt nhớ ra điều gì đấy, một lần nữa quát lên chói tai!
Mười mấy tên quân sĩ Thần tượng quân với khuôn mặt tái nhợt nhanh chóng đi đến chỗ quân lương được kéo theo đằng sau.
Một bọc đựng quân lương gồm nhiều bột ngô, bắp lập tức bị xé rách, lương thực ở bên trong văng ra khắp nơi.
Màu sắc, mùi của số quân lương này đều bình thường.
Một quân sĩ Thần tượng quân liên tiếp xé rách mười mấy bọc quân lương nặng hơn trăm cân, nhưng vẫn không phát hiện được điều gì khác lạ. Tên quân sĩ Thần tượng quân này cắn răng một cái, thần sắc kiên quyết hiện rõ trong mắt, trực tiếp tháo rời chiếc mũ bảo vệ trên đầu, sau đó dùng tay hốt lấy một lượng lớn lương thực từ mấy bọc quân lương hắn ta vừa xé rách, nhét vào trong miệng mình, dùng sức nuốt xuống.
Tất cả quân sĩ Thần tượng quân nhìn thấy tên này vừa mới nuốt lương thực xuống miệng một cái, cả người bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt lộ vẻ kinh hãi vô cùng.
"Phốc!"
Một tiếng kêu vang lên, số lương thực gồm bột ngô và bắp hắn ta vừa nuốt vào lập tức bị phun ra, nhưng xen lẫn trong đấy còn có máu tươi.
Tuy nhiên, máu tươi hắn ta phun ra lại không có màu đỏ tươi như bình thường, mà là một màu hồng vô cùng quỷ dị.
- Có...
Sau khi phun ra ngụm máu tươi này, tên quân sĩ Thần tượng quân xoay người, nhìn tất cả quân sĩ Thần tượng quân, muốn nói điều gì đấy. Nhưng cả người hắn ta chợt như một cây gỗ vô tri vô giác, mạnh mẽ ngã xuống đất, hơi thở nhanh chóng đoạn tuyệt.
Cả biên giới Bàn Nhược yên lặng một cách đáng sợ!
- Đây là độc gì vậy?
- Là ai độc?
Sau nháy mắt đấy, rất nhiều quân sĩ Thần tượng quân điên cuồng hét lên như muốn nổi khùng, thậm chí có người còn không nhịn được mà khóc lớn.
Tên quân sĩ Thần tượng quân đó là người tu hành.
Nhưng vừa chỉ nuốt xuống miệng, độc tính đã phát tán, nhanh chóng đoạn tuyệt bỏ mình.
Độc dược nào mà mãnh liệt như vậy? Tại sao lại khó phát hiện như vậy?
Sắc mặt Phạm Thiểu Hoàng rất khó coi.
- Nhanh! Trốn!
Hắn chợt nghĩ tới nơi duy nhất có thể làm được như vậy. Một lần nữa hắn ta rống to lên, phóng lên người con voi trắng khổng lồ miệng còn đang dính máu tươi của mình, liều mạng điều khiển voi trắng khổng lồ chạy trên lối đi dẫn vào cát vàng vô tận.
Trong nháy mắt này, thời đại huy hoàng vốn thuộc về Thần tượng quân mà hắn ta đã nghĩ tới ầm ầm sụp đổ.