Gió thu thổi.
Mây đen trên bầu trời thành Trung Châu càng lúc càng dầy.
Một cơn mưa to đủ làm rơi tất cả lá vàng đổ xuống, các đường phố trong thành Trung Châu đều bị ngập nước.
Trong một lầu các tinh xảo đẹp đẽ, nhưng lại không có hơi thở con người ở núi Chân Long, một cô gái tóc dài ngồi ở bên giường chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa.
Khuôn mặt của cô gái này có tám chín phần giống với trưởng công chúa Vân Tần, ngay cả đôi môi mỏng trông rất đẹp, nhưng lại toát lên vẻ khắc bạc tuyệt tình cũng tương tự, điều duy nhất chính là đôi môi của nàng ta lại hồng thắm hơn.
Cửa cung nặng nề được mở ra, một nam tử trung niên có khuôn mặt hơi tái nhợt chậm rãi bước vào bên trong. Bộ long màu màu vàng thêu hình rồng của hắn ta trải dài xuống đất. Có lẽ vì nơi này quá tăm tối, nên con rồng màu vàng trên mặt áo của hắn được phản chiếu rất rõ, lộ vẻ hung tợn như muốn lao ra bên ngoài.
Không có tiếng sấm.
Nhưng sau một tiếng động "ầm" bất chợt, ánh chớp hiện lên khắp nơi, giúp cho cả đại điện này được chiếu sáng trông như ban ngày.
Đại điện tựa như đang run rẩy.
Hoàng đế Vân Tần đang rất tức giận, cả người run rẩy không ngừng, khí thế bá đạo mà cường đại.
Nhưng bởi vì hắn ta đang đứng trước một cánh cửa lớn, nên trông rất cô độc.
Cánh cửa cung lớn và nặng nề chậm rãi đóng kín.
Hắn chậm rãi đi tới phía trước, dừng trước mặt cô gái này.
Khuôn mặt của hắn ta hiện giờ rất khó coi.
- Trưởng công chúa đâu?
Hắn nhìn cô gái xinh đẹp tựa như tỷ muội song sinh của trưởng công chúa, gằn từng chữ.
- Không biết.
Cô gái này lắc đầu, nhìn hoàng đế Vân Tần, trả lời với giọng điệu áy náy:
- Thánh thượng, nô tỳ thật sự không biết trưởng công chúa đi đâu và đến đâu. Ngài phải biết rằng nếu như trưởng công chúa quyết định trốn khỏi thành, tất sẽ cố gắng không để lại dấu vết gì để thánh thượng có thể tra được trưởng công chúa.
Hoàng đế Vân Tần trầm mặc nhìn nàng, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Ngươi không biết cái gì cả, lại dám bán mạng cho trưởng công chúa? Ngươi tất phải biết một khi đã thay mặt trưởng công chúa lừa gạt một số người, thay thế trưởng công chúa, sẽ phải chịu hậu quả như thế nào... Ngay cả chuyện như vậy ngươi cũng dám làm, chẳng lẽ ngươi điên rồi?
- Nô tỳ không muốn làm như vậy, nhưng nô tỳ không có lựa chọn, nô tỳ không thể thấy trưởng công chúa chết trong thành Trung Châu.
Cô gái có khuôn mặt hao hao giống trưởng công chúa, nhưng lại không có khí chất cao cao tại thượng này nhìn hoàng đế Vân Tần, bình tĩnh lắc đầu:
- Nô tỳ không điên, chính là thánh thượng ngài điên rồi... Trưởng công chúa là thân muội muội của ngài, ngài lại muốn đoạt lấy trưởng công chúa, muốn trưởng công chúa sinh con để cái cho ngài, đây là chuyện không đúng với ngũ thường. Phụ không dâm con mình, huynh không chiếm lấy thân muội... đây chính là lý lẽ mà người đọc sách Vân Tần đều biết. Nếu thánh thượng ngài không điên, tại sao lại làm như vậy?
- Càn rỡ! Lời nói của thánh thượng ngươi có thể nghị luận sao?
Một tia chớp sáng lên trong đại điện, khiến cho các vật bằng kim loại ở đây phản chiếu ánh hào quang. Chỉ trong một chớp mắt, hoàng đế Vân Tần giận dữ đưa tay ra ngoài, bóp chặt cổ họng cô gái xinh đẹp này, xông thẳng tới trước, giãm qua giường hẹp, xé rách màn che, đẩy mạnh nàng ta vào sát vách tường.
Cái cổ trắng nõn như thiên nga của cô gái xinh đẹp này bị hoàng đế bóp chặt, gương mặt dần biến hồng thái, nhưng nàng lại không nói lời van xin hoặc tỏ ra đau đớn, chỉ thở dốc nói:
- Sao thánh thượng lại cố chấp như vậy? Ngay cả người thân nhân của ngài cũng rời đi, chẳng lẽ ngài muốn trở thành người cô đơn?
Gân xanh xuất hiện trên tay hoàng đế Vân Tần, tựa như muốn dùng thêm sức, nhưng vừa nghe được lời này, hắn ta chợt nhớ tới điều gì khác, khẽ lỏng tay ra một chút.
- Ta nhớ ánh mắt của ngươi, ngươi là Lạc Vân Linh, chính là bạn của trưởng công chúa.
Hắn ta nhìn vào đôi mắt của cô gái xinh đẹp này, lớn tiếng quát lên.
- Thánh thượng có thể nhớ rõ việc này sao, kể cả nô tỳ chỉ là một người bình thường không có địa vị gì.
Cô gái xinh đẹp thở dốc nói.
Ánh mắt hoàng đế Vân Tần trở nên tàn độc, nhìn thẳng cô ta, nói:
- Nhiều năm rồi không thấy, không ngờ thân muội muội của ta lại chuẩn bị công phu như vậy, ngươi rất giống với thân muội muội ta. Nhưng ngươi cho rằng vì ngươi giống với trưởng công chúa, mà ta sẽ không giết ngươi sao?
- Ngài dĩ nhiên giết được...
Cô gái có khuôn mặt rất giống với trưởng công chúa vẫn còn đang thở dốc, nhưng nàng lại cố gắng nói:
- Ngay cả những người vì Trưởng Tôn thị, vì Vân Tần, ngài còn giết được, còn có ai ngài không nỡ giết?
- Càn rỡ!
Hoàng đế Vân Tần giận giữ quát một tiếng, cánh tay dùng sức mạnh hơn, nâng cô gái này lên khỏi mặt đất, chỉ có mũi chân níu xuống mới có thể chạm mặt đất một chút.
Hắn ta giễu cợt và tàn độc nhìn vào cô gái đang hé môi vì thở dốc, khuôn mặt ửng hồng mà lộ vẻ mị hoặc. Sau đấy, hắn ta nhích tới, tàn nhẫn nói:
- Trấm sẽ không giết ngươi, nếu như ngươi đã dám thay thế nàng, vậy trẫm sẽ để ngươi thay thế nàng.
"Xoẹt!"
Đại điện trống trải và lạnh lùng lại xuất hiện tia chớp chói mắt.
Tất cả quần áo ở dưới thân của cô gái này đều bị hoàng đế Vân Tần dùng tay xé rách, hạ thân trắng noãn được hiển lộ trong đại điện trống trải, lộ vẻ chói mắt vô cùng.
Hoàng đế Vân Tần nằm lên người nàng, chiếm lấy thân thể nàng như một con dã thú đã đói khát nhiều ngày.
Cô gái xinh đẹp này vẫn không nói một lời van xin hay thương xót, nhưng ánh mắt nàng nhìn lên đỉnh đại điện lại trống rỗng vô hồn.
Hoàng đế Vân Tần dần dần phát ra những âm thanh như tiếng dã thú, xen lẫn trong đấy còn có âm thanh của thống khổ và vui thích vô tận.
Cô gái xinh đẹp này hiển nhiên nghe được âm thanh của hoàng đế Vân Tần.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn tên hoàng đế Vân Tần đang đỏ cả hai mắt, tay chân gấp gáp vuốt ve thân thể của mình. Đôi mắt trống rỗng vô hồn của nàng bỗng xuất hiện thần sắc khinh thường và châm chọc, nàng nói:
- Thì ra ý định của ngươi không chỉ là giúp Trưởng Tôn thị có con cháu nối dõi tông đường... Dã tâm của ngươi quá lớn, dục vọng quá lớn, muốn chiếm đoạt tất cả. Càng khó, càng đẹp, dã tâm của ngươi càng lớn hơn, ngươi càng muốn chiếm lấy. Cho nên, chỉ sợ từ lâu ngươi đã có mong muốn chiếm lấy trưởng công chúa... Nếu như là người bình thường, trong lòng có ý định này nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ, mau chóng bỏ qua, nhưng ngươi lại điên rồi, ngươi thật sự muốn làm như vậy.
- Vậy thì thế nào?
Hoàng đế Vân Tần dùng thân thể của mình chạm mạnh vào người nàng, không ngừng thở hổn hển, quát lên:
- Cả Vân Tần này đều là của trẫm! Cho dù ngươi nói trẫm điên như thế nào, sau ngày mỗi ngày trẫm đều có thể đối xử với ngươi như vậy! Mỗi ngày trẫm đều tới đây, bắt ngươi phải chịu đựng những thứ này.
- Vậy thì thế nào?
Cô gái xinh đẹp này cũng tươi cười, đồng thời khép hai chân của mình lại, ôm lấy eo của hoàng đế Vân Tần, dịu dàng nói:
- Hoàng đế ca ca... hoàng đế ca ca...
Nàng ghé vào tai hắn nhẹ nhàng rên rỉ, khiến cho hoàng đế Vân Tần phát ra một tiếng thét ngay trong cổ họng, cả người tựa như muốn bùng phát, nhưng bỗng nhiên nàng lại nhẹ giọng nói:
- Bất kể ngươi tưởng tượng thế nào, ta cũng không phải là trưởng công chúa. Ngươi khiến trưởng công chúa rời khỏi thành Trung Châu, vào lúc ngươi ở trên người ta như vậy, có lẽ cũng có một người đàn ông khác nằm lên người trưởng công chúa, mà ngươi lại không động đến được đầu ngón tay của trưởng công chúa.
Cả người hoàng đế Vân Tần chợt cứng ngắc, trở nên lạnh như băng, cuối cùng hắn ta điên cuồng hét lớn lên, tựa như một người điên hoàn toàn...
Nước mưa lạnh như băng theo mái hiên rớt xuống bên dưới, nhỏ xuống một vũng nước đã tụ từ lâu, tạo nên những âm thanh "tách" "tách".
Hoàng đế Vân Tần bước ra khỏi núi Chân Long.
Tất cả mưa bụi đều bị khí tức quanh người hắn gạt ra ngoài, không có một giọt nước mưa nào có thể nhiễu vào bên trong.
Thân thể hắn ta rất khô ráo, nhưng cả người tựa hồ còn lạnh hơn nước mưa. Hắn ta đang bước đi trong một đại điện uy nghiêm lạnh như băng giá, khuôn mặt bình thản không tức giận.
Ở trong đại điện đấy, có một thanh niên mặc áo mỏng màu vàng, đầu đội một cái mũ vải cùng màu, mặt mũi hơi khác với người Vân Tần, đang đứng đợi hắn.
Người này nhìn Trưởng Tôn Cẩm Sắt đi vào trong đại điện.
Người trẻ tuổi này sẵng giọng, trào phúng:
- Nếu bệ hạ muốn gặp ta, vậy ít ra cũng phải tỏ thái độ chiêu hiền đãi sĩ, tại sao còn bắt ta đợi lâu như vậy?
- Phạm Minh Trữ, trẫm biết ngươi đi đến đây rất nguy hiểm, nhưng trẫm cho rằng việc ngươi đến gặp ta chính là cả hai bên đều có lợi.
Hoàng đế Vân Tần nhìn người thanh niên này một cái, lạnh lùng nói:
- Đã như vậy chúng ta không cần kéo dài thời gian nữa, trẫm sẽ nói thẳng.
Hơi dừng lại một hồi, hoàng đế Vân Tần nhìn tên thống lĩnh Thần Tượng quân này, nói tiếp.
- Văn Huyền Xu có thể cho các ngươi, trẫm có thể cho nhiều người, bọn họ có thể cho các ngươi, trẫm cũng có thể cho, cái mà bọn họ không thể cho các ngươi, trẫm cũng có thể cho.
Thống lĩnh Thần Tượng quân, Phạm Minh Trữ, trầm mặc một hồi, sau đấy mở miệng nói:
- Bệ hạ và Văn Huyền Xu đang tranh giành, chưa biết ai chết về tay ai. Thần Tượng quân hiện giờ nhỏ yếu, điều chúng ta cần suy nghĩ chính là mau chóng mạnh mẽ hơn, có thể tự bảo vệ mình và không cần phụ thuộc người khác. Nếu như xác định phụ thuộc về bên nào, nhưng nếu bên đó lại bị thua, vậy Thần Tượng quân chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Hơn nữa, nếu bây giờ chúng ta đáp ứng yêu cầu của bệ hạ, sợ rằng Văn Huyền Xu sẽ là người đầu tiên trừ khử chúng ta, hoặc chúng ta sẽ trở thành khối đá mài đao của hắn.
Hoàng đế Vân Tần lạnh lùng lắc đầu:
- Trẫm không cần các ngươi đứng về bên trẫm bây giờ, trẫm chỉ biết các ngươi và trẫm đều cùng có một đối thủ rất mạnh: Học viện Thanh Loan. Cho nên, trẫm chỉ cần các ngươi một lời hứa hẹn: đến thời điểm thích hợp, hãy đứng về bên trẫm. Trong khoảng thời gian này, trẫm sẽ giúp các ngươi mạnh hơn, đồng thời cung cấp những thứ các ngươi cần.
Phạm Minh Trữ không trả lời ngay, hắn ta nhìn thoáng qua hoàng đế Vân Tần có khuôn mặt thon gầy lạnh lẽo như được điêu khắc, nói:
- Ta không rõ bệ hạ vì sao biết Văn Huyền Xu làm phản, nhưng tại sao lại không ra tay, mà còn mặc cho hắn bố cục, mưu đồ nhiều chuyện? Ta không rõ lòng tin của bệ hạ đến từ đâu.
- Các ngươi không cần biết lòng tin của trẫm đến từ đâu.
Hoàng đế Vân Tần nhìn thoáng qua tên thống lĩnh Thần Tượng quân hiện giờ, nói:
- Các ngươi chỉ cần xem kết quả.
Phạm Minh Trữ khom người, thi lễ với hoàng đế Vân Tần theo nghi thức người Vân Tần, nói:
- Bệ hạ nói không sai, chúng ta chỉ cần xem kết quả... Bệ hạ cũng không nói sai, chúng ta có chung một kẻ thù rất mạnh, cho nên, chúng ta đang chờ kết quả của bệ hạ.