Thời gian quá lâu, hoặc có thể nói rằng trong bóng tối vĩnh hằng, Trương Bình căn bản không thể nhận biết được thời gian.
Từ ban đầu sợ hãi vô cùng và tuyệt vọng, đến từ từ chết lặng, ngay cả chính hắn cũng không biết mình có điên hay là không.
Trong đầu hắn xuất hiện vô số ảo giác, nghe được rất nhiều âm thanh kỳ lạ.
Sau đấy đã không còn ảo giác gì, không còn âm thanh kỳ lạ nào, trong tai hắn chỉ còn yên lặng, đến nỗi hắn có thể nghe được tiếng máu chảy trong cơ thể và tiếng tim đập.
Hắn tựa như đã biến thành một con quỷ không có tư tưởng trong địa ngục.
Không ngừng lặp lại việc ăn số côn trùng ghê người dưới đất, lấp đầy cơn đói, minh tưởng tu hành bổ sung hồn lực, leo lên trên.
Leo, rơi xuống, tiếp tục leo...
Chính hắn tựa hồ cũng không nhận biết được rằng đây là một việc tái diễn gần như vĩnh viễn.
Hắn leo ngày càng cao hơn, độ cao hắn leo lên được đã hơn lúc ban đầu rất nhiều lần. Ngón tay của hắn trở nên cứng rắn, hồn lực trở nên cường đại, có thể dễ dàng xuyên thấu được vách tường cứng rắn.
Hành động này liên tục tái diễn.
Khoảng cách giữa hắn và hồ nước bên dưới đã xa đến mức mỗi lần hắn rơi xuống, xương cốt trong cơ thể thậm chí sẽ bị gãy vụn vài cây.
Mặt nước ôn hòa có thể khiến xương cốt người tu hành bị chấn vỡ, cho thấy độ cao hắn leo lên đã cao rất kinh khủng.
Trương Bình cũng không thể biết được rằng cứ mỗi lần xương cốt bị gãy vụn, da thịt xé rách, tốc độ khôi phục thương thế của hắn đã nhanh hơn trước rất nhiều. Thân thể của hắn tựa như một bột mì, cứ mỗi lần nhào nặn không những không bị đả thương, ngược lại còn bền bỉ hơn... Bởi vì không thể đi ra ngoài, nên cho dù thân thể hắn có mạnh mẽ hơn, cũng không còn ý nghĩa nhiều.
Hắn thậm chí đã quên hết mọi đau đớn, không còn cảm xúc thật sự.
Cho đến khi ngón tay của hắn cứng cỏi đến mức không cần sử dụng hồn lực cũng có thể đâm thủng được vách tường cứng rắn, đó cũng là ngày hắn có một cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác này xuất hiện khi hắn một lần nữa từ trên cao rớt xuống hồ nước, tựa như đang chìm vào địa ngục hắc ám vô tận.
Thân thể của hắn run rẩy không thôi.
Mỗi một tấc da thịt của hắn tựa như đang nhộn nhạo, từng mạch máu dài hiện rõ bên ngoài làn da, di chuyển như một con giun.
Trên đầu hắn xuất hiện một vầng sáng mông lung.
Hắn cứ cho rằng đó là ảo giác.
Nhưng cho đến khi cảm giác con người trở về cơ thể, hắn mới biết trời đã sáng.
Khuôn mặt của hắn bỗng nhiên biến hóa, trở nên còn kinh khủng hơn Đại ma vương trong điển tịch núi Luyện Ngục.
Có thể tưởng tượng được rằng vô số tâm tình trái ngược nhau như vui mừng, đau khổ, bi thương, thống khoái, căm hận, lo lắng... ban đầu tất cả chỉ nhỏ như những bọt nước, nhưng cuối cùng lại biến lớn như đại dương bao la, cùng một lúc thể hiện trên một khuôn mặt, khuôn mặt đấy sẽ khó coi như thế nào.
Trương Bình bắt đầu ma biến.
Thân thể của biến lớn lên như một người khổng lồ.
Hắn tựa như đã biến thành một Đại ma vương.
Hắn nhìn thẳng lên nơi phát ra ánh sáng trên đầu mình, bắt đầu nhảy như điên.
Bị tay và chân cùng lúc đập vào, từng tảng đá lớn rớt xuống bên dưới, nhưng rất lâu sau mới vang lên tiếng bọt nước.
- A!
Đột nhiên hắn dùng tay che hai mắt của mình, thê lương hét lớn.
Cả người của hắn mạnh mẽ đụng vào một tảng đá cứng rắn, chấn động liên tục, nhưng lại không rớt xuống bên dưới.
Bởi vì hắn không còn đang trèo lên một vách tường thẳng đứng, mà là một không gian hình bầu dục khổng lồ.
Có năm cột sáng từ đỉnh chóp không gian khổng lồ này chiếu xuống.
Năm cột sáng này không quá chói mắt, nhưng nếu như đặt mình trong năm cột sáng này, nhìn ra thế giới bên ngoài, có thể thấy rõ xung quanh vẫn là một vùng hắc ám.
Nhưng bởi vì đã lâu rồi không được nhìn thấy ánh sáng, nên mặc dù chỉ có một cột sáng lờ mờ chiếu thẳng vào, đôi mắt của Trương Bình vẫn không thể chịu được.
Sau khi nỗi đau ánh mắt như bị thiêu cháy biến mất, sức mạnh ma biến dần dần biến mất, Trương Bình mới cố gắng mở to đôi mắt đã bị sưng tấy.
Hắn thấy được một khuôn mặt người khổng lồ.
Năm cột sáng chia ra từ con ngươi, lỗ mũi, miệng của khuôn mặt khổng lồ này chiếu xuống.
Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy khuôn mặt này đang cười nhạo chúng sanh, hoặc cảm thấy đằng sau khuôn mặt người này là một thế giới đầy huyền ảo.
Đối diện với năm cột sáng đấy, hoặc có thể nói là ở bên dưới, chính là một động quật rất sâu.
Trương Bình không dám động đậy.
Sau đó hắn nhớ lại một vài chuyện, nhìn xuống miệng động quật sâu hun hút, nhìn cái miệng người cách mình không còn quá xa, bỗng nhiên hắn cảm thấy rùng mình, cổ họng phát ra một âm thanh kỳ lạ.
Bên ngoài cột sáng là thế gian chân thật.
Nhưng khi nằm trong mặt người khổng lồ đó, hắn lại có một ảo giác rất lạ, tựa hồ nơi hắn đang ở mới là chân thật, mới là thế giới mình cần sống.
Mắt của hắn dần thích ứng với ánh sáng xung quanh.
Có thể thấy rõ nhiều thứ hơn.
Sau đó ngũ quan trên khuôn mặt hắn vẫn trông rất kinh khủng.
Không gian bên dưới mặt người chính là một cái não to lớn.
Mà xung quanh vách tường có vẽ rất nhiều đồ án.
Có một số phù văn.
Có một số là xương cốt, máu thịt con người.
Hắn đi qua những đồ án đấy.
Hắn thấy văn tự trong cổ điển núi Luyện Ngục.
Hắn thấy đồ án phân giải bù nhìn bằng kim loại bên ngoài.
Hắn biết yêu thú khổng lồ hình người kia tên là Hỏa Khôi.
Hắn thấy rất nhiều hình vẽ khác nhau, trong đấy vẽ một số người cùng nhau leo trèo trong động quật này, nhưng chỉ có một hoặc hai người leo lên tới đỉnh.
Hắn thấy có một người vô cùng mạnh mẽ, tay cầm kiếm sắt, thanh kiếm đấy đâm thủng hơn mười người tu hành mặc áo giáp.
Hắn thấy ma biến.
Thấy được vô số phù văn ngọn lửa, thấy một số xiềng xích.
Sau đấy hắn hoàn toàn nín thở.
Hắn thấy được nhiều thứ của núi Luyện Ngục, nhưng so sánh với nơi này, những gì đang ở trong núi Luyện Ngục lại thiếu hụt hơn.
Hơn nữa, khi hắn nhìn thấy có vô số ngọn lửa nối liền với nhau tạo nên những đồ án tinh tế và phức tạp, hắn liền hiểu được truyền thuyết núi Luyện Ngục được khởi nguyên từ đây chính là sự thật...
Thời gian dần trôi qua, tuyết đọng trên núi Thiên Hà bắt đầu tan đi, có một số loài cây đã đâm chồi nảy nở.
Cuộc chiến giữa đế quốc Vân Tần và vương triều Đại Mãng đã kéo dài hơn một năm.
Một gã tướng lãnh Đại Mãng mặc áo giáp đang đứng trên một cổng thành quan trọng của núi Thiên Hà. Nhìn thấy con đường bị tuyết phong dần hiện rõ ra, hắn cảm thấy thật mơ hồ, bởi vì không biết điều gì đang đợi mình và quân sĩ của mình trong năm nay.
Dân chúng của mấy hành tỉnh phía nam và Đại Đức Tường đã cùng nhau sống sót qua mùa đông rét lạnh nhất.
Sau khi được triều đình ủng hộ, công trái được phát hành, hơn tám phần cửa hàng của Đại Đức Tường đã được mở lại, từng bước vững chắc tiến về tương lai, giúp cho cuộc sống của dân chúng hành tỉnh phía nam ngày một tốt hơn, tuy không dám nói là được no bụng từng ngày, nhưng ít nhất là không phải chịu đói như khi trước.
Nếu như dùng ngân lượng để hình dung, thật ra tình cảnh của Đại Đức Tường vẫn còn rất xấu, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ngã.
Nhưng qua một mùa đông, Đại Đức Tường đã thu được một vật thậm chí còn quan trọng hơn ngân lượng.
Rất nhiều người không có việc làm tạm thời, nhưng bởi vì chịu nợ Đại Đức Tường, nên đã cố gắng làm thuê cho Đại Đức Tường.
Đoàn xe của Đại Đức Tường liên tục di chuyển cả đế quốc Vân Tần, đôi khi sẽ gặp phải một số con đường không thể thông hành, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, dân chúng sống ở gần đầy sẽ hợp sức lại khai thông đường.
Những nơi có hàng hóa của Đại Đức Tường, phần lớn dân chúng Vân Tần sẽ không đi mua hàng của hiệu buôn khác.
Rất nhiều người rời xứ, đi tới lăng Bích Lạc xa xôi, hỗ trợ khai khẩn nông trang, ra sức cho Đại Đức Tường.
Trong lúc gian nan nhất, thậm chí là không có đủ tiền để trả lương cho nhân viên của mình, nhưng Đại Đức Tường ở hành tỉnh Bích Thủy và Thiên Lạc không những không thiếu người, mà là ngày càng thu hút nhiều người Vân Tần hơn, lập nhiều nông trường hơn.
Quân đội Vân Tần cũng đang tiến hành thẩm tra nghiêm khắc nhất từ khi lập quốc đến nay.
Sau khi chiếu thư hoàng đế nhận lỗi được thông cáo cả thiên hạ, dường như suy nghĩ của người dân về hoàng thành Trung Châu đã tốt hơn, mà Lâm Tịch vẫn đang đứng giữa hai luồng ý nghĩ trái ngược nhau.
Chỉ là có rất nhiều người không biết rằng trên Thiên Ma quật ở Đại Mãng xa xôi, hoa ma nhãn một lần nữa mọc lại, nguyên một cánh đồng xanh tươi, mà tuyết đọng che phủ sơn mạch Đăng Thiên ở Vân Tần cũng bắt đầu hòa tan...
Tại cực nam núi Luyện Ngục Đại Mãng, phía trước một ngôi đền được xây dựng từ những viên đá màu đen, được đặt giữa vùng tiếp giáp một ngọn núi lửa không còn hoạt động và Thiên Ma ngục nguyên kinh khủng, có mấy tên thần quan núi Luyện Ngục đang chỉ huy một đội quân khổ dịch, chuẩn bị tiến vào Thiên Ma ngục nguyên.
Sau mùa đông, tựa hồ đã nhận được tin tức từ học viện Thanh Loan, chưởng giáo núi Luyện Ngục ngày một vội vàng hơn, tổng cộng đã phái hơn mười ba đội ngũ tiến vào Thiên Ma ngục nguyên. Những người tiến vào bên trong tựa như một con kiến đâm đầu vào lửa, đi sâu vào bên trong Thiên Ma ngục nguyên.
Trong mười ba đội ngũ đó, chỉ có một đội ngũ trở lại, nhưng thứ họ mang về là một số hồn binh tàn phá, mà mười hai đội ngũ kia vĩnh viễn không trở lại được nữa. Cho nên, tuy hiện giờ phía trước ngôi đền bằng đá có khoảng mười mấy tên thần quan, nhưng không có ai mang vẻ mặt kiêu ngạo như thường ngày, thay vào đó là sự mệt mỏi và vô lực hiện rõ.
Hai ngày trước, có một ngọn núi lửa trong Thiên Ma ngục nguyên phun trào, mặc dù âm thanh phun trào đã dừng hẳn, nhưng vẫn có rất nhiều khói đen từ đằng xa thổi tới ào ào, tựa như đó là một đàn quạ khổng lồ.
Trong tầm mắt của mấy tên thần quan núi Luyện Ngục là một bầu trời Thiên Ma ngục nguyên u ám, tro bụi và khói đen tạo thành những làn sương mù dày đặc, nhưng đột nhiên lại có một bóng người xuất hiện, chậm rãi đi tới ngôi đền bằng đá màu đen.
Dù là người trong đội ngũ chuẩn bị tiến vào Thiên Ma ngục nguyên, hay là mấy tên trưởng lão núi Luyện Ngục phụ trách trông coi hoạt động nơi này, tất cả đều kinh hãi, mở lớn hai mắt.
Quần áo trên người kẻ đang đi tới đã rách nát, nhưng rất nhiều người vẫn nhận ra đó là một bộ trường bào màu đỏ.
- Là hắn!
- Hắn còn sống sao?
Có một tên trưởng lão núi Luyện Ngục nhận ra người này, chính là Trương Bình đã tiến vào Thiên Ma ngục nguyên từ trước mùa đông năm ngoái.
Sau một thời gian ngắn, hắn và những tên trưởng lão núi Luyện Ngục khác đồng thời nín thở, gân xanh hiện rõ trên trán.
Bọn họ thấy đằng sau Trương Bình là một bóng người bằng kim loại.
Một người kim loại nửa thân dưới là cơ quan xoay tròn dính liền, nửa thân trên là hai cánh tay có hình thù hai con vật kỳ lạ, trông như một bù nhìn!
Con bù nhìn bằng kim loại khiến toàn bộ bọn họ cảm thấy kinh hãi và áp lực cực lớn này đang đi theo sau Trương Bình, tựa như môt người hầu trung thành, cùng với Trương Bình đi tới chỗ bọn họ.