Tin tức nhanh chóng từ trong phủ Tổng trấn truyền ra ngoài, cả trấn Đông Cảng nhất thời hân hoan vui mừng.
Ngay cả những dân chúng thường ngày rất tiết kiệm, chỉ quanh quẩn trong nhà, cũng ra ngoài nấu canh thịt, uống rượu nóng.
Vui mừng vì thắng lợi của tiểu Lâm đại nhân.
Những dân chúng bình thường này không biết thứ được gọi là quyền mưu trong triều đình, chỉ nói đương kim thánh thượng thánh minh, chỉ nói ở Vân Tần còn rất nhiều vị quan tốt, đông hơn bọn quan bại hoại hủ hóa kia.
Lâm Tịch chẳng những không bị cách chức, mà còn được thăng lên làm Cục trưởng cục cảnh sát, tuy mới chỉ làm Đề bộ vài ngày. Tin tức này vừa truyền ra, các quan viên từ quan vị nhỏ nhất cho đến "đại quan" dọc bờ sông Tức Tử lập tức hiểu được vài chuyện: Con trai Tướng liên doanh tam trấn nhất định phải bị xử tử, Khương Thụy bị nhiều quan viên tố cáo ngược lại, nhưng kết quả cuối cùng lại hiện ra trước mắt mọi người, cho thấy chỗ dựa sau lưng Lâm đại nhân này quá chắc chắn...
Có một sự thật không thể phủ nhận chính là trừ khi đã từng xông trận giết giặc trên chiến trường, trừ khi chính mình trở thành một ngọn núi người khác khó lòng di chuyển được, nếu không, trong triều đình Vân Tần, núi dựa luôn luôn vững chắc hơn năng lực bản thân một người nhiều.
Lâm Tịch cũng biết điều này. Bây giờ hắn chỉ là một con cá, không thể nào vượt sóng bơi lội ở những con sông lớn kia được, mà chỗ dựa vững chắc cũng là một tòa núi khổng lồ... nếu như quăng tòa núi khổng lồ đó vào sông, chắc chắn sẽ tạo thành bọt sóng lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với con cá nhỏ như mình.
Nhưng điều quan trọng nhất là Lâm Tịch không phải là người tu hành. Sau khi vụ ám sát Lâm Tịch trong đêm đen diễn ra, hầu hết mọi quan viên dọc bờ sông đều biết hắn là một người tu hành, ngàn vạn lần cũng không thể trêu chọc một người như vậy.
Không dám trêu chọc, đây chính là sự nghiêm minh và uy tín vô hình.
Vừa đến trấn Đông Cảng vài ngàu, ngoại trừ được thăng một cấp, các quan viên còn biết trong hồ sơ liên quan đến Lâm Tịch ở Lại ti, những quan viên ở đó đã có bôi đen một phần, bí mật không được tra xét, chính điều này đã làm cho các quan viên ở trấn Đông Cảng và các trấn phụ cận rất kinh hãi...
Trong một tiểu viện tinh xảo, Ngụy Hiền Vũ ngồi ngay ngắn trước một bàn đá trong viện, yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên.
Người hắn chờ đã xuất hiện.
Đi vào tiểu viện hắn đang ngồi là một người trung niên sắc mặt hồng nhuận, trông rất phúc hậu, hai tay áo bóng loáng làm cho gã giống như một ông chủ xưởng nướng thịt. Trong tay gã có một cái giỏ trúc đựng thức ăn bình thường, vừa liếc mắt sẽ lập tức thấy có rất nhiều miếng thịt muối hoặc đã được sấy khô bên trong.
Nhìn Ngụy Hiền Vũ đang nhìn mình chằm chằm, người trung niên phúc hậu này híp mắt cười ha ha, đi nhanh hơn. Sau khi tới trước người Ngụy Hiền Vũ, gã tự nhiên ngồi xuống đối diện, tiện tay đẩy giỏ thức ăn tới trước mặt Ngụy Hiền Vũ.
Ngụy Hiền Vũ nhìn vào giỏ thức ăn, tự tay lấy một miếng thịt sấy còn nóng hổi, cẩn thận nhai lấy.
Đợi đến lúc miếng thịt sấy thơm ngon ấy đã được tiêu hóa sạch sẽ, hắn mới chậm rãi nói:
- Chắc ngươi đã biết Thạch Tam chết rồi?
- Có nghe nói.
Người trung niên trông rất phúc hậu này gượng cười, hai tay theo thói quen chà trên ống tay áo của mình để làm bớt dầu mỡ còn đọng lại, sau đó nói:
- Ta còn nghe nói bị một Đề bộ trấn Đông Cảng giết, còn biết tên này đã vạch trần tội ác của Từ Thừa Phong, nhưng hắn không những không bị bọn ngươi hạ gục, mà còn được thăng quan.
Ngụy Hiền Vũ nhìn người trung niên phúc hậu này một cái, thản nhiên nói:
- Giúp hắn lái thuyền đuổi theo Thạch Tam chính là Trương long vương.
Lời này hắn nói tựa như không đầu không đuôi, không quan hệ gì đến nội dung cuộc nói chuyện này, nhưng người trung niên phúc hậu mặc chiếc áo có dính dầu mỡ này dường như hiểu hắn đang nói gì, hơi áy náy gật đầu, nói:
- Ta biết ngươi muốn nói gì. Năm xưa là ta thất trách, không nên ra tay với hắn trên sông, nếu không, hắn cũng không thể nhảy xuống sông chạy trốn... Nếu hắn đã chết chứ không phải bị thương nặng, Lâm Tịch không thể đuổi theo Thạch Tam được, Thạch Tam cũng không phải chết.
Ngụy Hiền Vũ trầm mặc một hồi, chậm rãi nói:
- Ban đầu ta định sẽ cùng với ngươi báo thù cho Thạch Tam, nhưng sợ rằng không có cơ hội, phải dựa vào ngươi rồi.
Trung niên phúc hậu nhìn Ngụy Hiền Vũ, cười hỏi:
- Tại sao ngươi không có cơ hội.
Ngụy Hiền Vũ nhìn gã lại, nói:
- Đáng lẽ công văn giáng chức của ta đã đến từ hôm qua, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy... có lẽ đã thay đổi.
Trung niên phúc hậu hơi cau mày, nhưng nụ cười hòa ái vẫn hiện trên đôi môi gã. Điều này khiến người ta cảm thấy gã hơi quái dị, hai trạng thái cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau lại cùng hiện trên một khuôn mặt.
Gã nhìn Ngụy Hiền Vũ, hơi cười cười, bình tĩnh hỏi:
- Có khi nào không bị phạt nữa không?
- Không thể. Ngụy Hiền Vũ lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Nếu như đã đặc biệt thăng chức cho Lâm Tịch, đồng nghĩa Lý Tây Bình đang cảnh tỉnh ta. Ngươi cũng biết Lý Tây Bình là người như thế nào, từ trước đến nay làm việc rất chặt chẽ, cho nên, mặc dù bây giờ ta bỏ quan phục rời khỏi trấn Đông Cảng, ta chắc chắn cũng không có cơ hội ra tay. Chỉ sợ hắn sẽ ra lệnh cho ta về biên quân, đồng thời phái người giám sát đường đi.
- Hiện giờ tình hình ở núi Long Xà không ổn lắm, nghe nói lão bằng hữu Trương Trấn Đông của Lý Tây Bình đã chết rồi. Bây giờ mà vào đó, giữ được mạng đã là việc khó... muốn trở về báo thù, đúng là không có nhiều cơ hội.
Trung niên phúc hậu chặc lưỡi mấy cái, nói tiếp:
- Xem ra tên Đề bộ kia cũng khó đối phó.
Ngụy Hiền Vũ nhất thời không nói gì, tiếp tục lấy mấy miếng thịt muối bỏ vào miệng ăn.
Trung niên phúc hậu lại theo thói quen lấy tay chà chà ở ống tay áo, bộ dạng không nóng lòng lắm, nụ cười hiền hòa vẫn giữ nguyên.
- An Dật Phủ, ngươi là người xuất sắc nhất trong đám chúng ta. Trước lúc bái sư cũng thế, sau khi bái sư cũng vậy, càng không nói đến khi còn trong quân đội... Cho dù là làm thịt muối, thịt nướng, ngươi vẫn làm tốt hơn ông chủ đã được tổ truyền kia.
Sau khi ăn xong miếng thịt muối, Ngụy Hiền Vũ trầm mặc một hồi, rồi mới ngẩng đầu nhìn trung niên phúc hậu, nói:
- Ta biết ngươi rất giỏi, đối với ngươi giết chết tên Đề bộ kia không phải là việc khó. Ta chỉ lo lắng nếu như ngươi lại như các lần trước, không giết chết ngay một lần, sau này ta sẽ càng khó giết hắn hơn.
- Chúng ta rất hiểu nhau.
Trung niên phúc hậu cười, chậm rãi cắt đứt lời Ngụy Hiền Vũ, nói tiếp:
- Ngươi hiểu ta, ta cũng hiểu ngươi. Ta hiểu ý của ngươi, nhưng xin lỗi, ta không thể đồng ý "thỉnh cầu" này của ngươi.
Nguy Hiền Vũ cau mày, sự tức giận và nét lạnh lùng dần hiện trong đôi mắt. Nhưng không đợi hắn lên tiếng, trung niên phúc hậu kia lại lắc đầu, tuy vẫn tươi cười, nhưng lần này đã thêm phần lạnh lùng.
- Lần này không phải vì ta thích chơi trò mèo vờn chuột, đùa giỡn đối thủ, nhìn đối thủ tuyệt vọng hay vì đối thủ là người tu hành, mà là vì Thạch Tam. Ngươi không được quên một việc, Thạch Tam đúng là huynh đệ của ngươi, nhưng ta và hắn lại cùng nhau lớn lên.
Trung niên phúc hậu hơi trầm giọng, nheo mắt lại, nói:
- Nếu như người chết là ngươi, ta vẫn quyết định không để tên Đề bộ kia được chết thống khoái như thế.
Ngụy Hiền Vũ hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra, nhất thời trầm mặc không nói gì. Đúng như An Dật Phủ đã nói khi nãy, hai người rất hiểu nhau, nên Ngụy Hiền Vũ biết nếu như đối phương đã nói như vậy, dù mình nói thêm gì nữa cũng không thể thay đổi được.
- Ta dĩ nhiên sẽ cẩn thận một chút. Những năm qua ta sống rất bình đạm, rất nhàm chán, nhưng dù sao đã lớn tuổi rồi, không nên phóng túng nữa. Ta cũng không muốn lấy mạng sống mình ra đùa giỡn đâu.
An Dật Phủ cười ha ha lên, theo thói quen xoa xoa ống tay áo, nói:
- Mà ngươi không cảm thấy từ từ đùa đến chết an toàn hơn rất nhiều so với việc ám sát à? Đại án vừa xảy ra, tân Đề bộ lập tức được thăng lên làm Cục trưởng cục cảnh sát, bây giờ ta ám sát hắn, vua dân chấn động, ta cũng không sống được.
Ngụy Hiền Vũ cuối cùng gật đầu, không nói gì nữa, đứng dậy, trịnh trọng khom người thi lễ với An Dật Phủ,
An Dật Phủ cũng không nói gì thêm, lẳng lặng cầm lấy giỏ thịt, tươi cười rồi đi ra khỏi tiểu viện...
- Lâm Tịch.
Mặt trời lặn dần ở hướng tây, Lâm Tịch vừa bước ra khỏi phủ Lăng đốc không bao lâu, lập tức có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Vừa xoay đầu, nhìn thấy rõ người mình là ai, hắn liền vui mừng tươi cười.
- Khương Tiếu Y, sao ngươi lại tới đây.
Ở góc phố bên trái sau lưng hắn, một thiếu niên mặc áo màu vàng, khoác một cái bao qua vai, tươi cười vui vẻ nhìn hắn, đúng là Khương Tiếu Y.
- Mới nhậm chức xong, được nghỉ ngơi vài ngày, ta ra ngoài mua đồ rồi tiện đường qua đây.
Khương Tiếu Y nhìn Lâm Tịch đang đi tới trước mặt mình, hơi khom người, trêu chọc:
- Nghe nói ngươi phá được một đại án, nhưng chỉ sợ gặp chút phiền toái, ta nghe tin nên đến thăm ngươi. Không ngờ ngươi lại lợi hại đến vậy, vừa đến đây đã nghe tin ngươi thăng cấp, bây giờ đã hơn ta hẳn một cấp rồi, bây giờ phải gọi là Lâm đại nhân.
Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y, cười nói:
- Ngươi tới đúng lúc thật, ta vừa mới nghĩ tới ngươi xong. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã có mặt.
Khương Tiếu Y sửng sốt hỏi:
- Tào Tháo... là ai vậy?
- Ông ta là...
Lâm Tịch nhất thời lúng túng cười gượng, biết mình lại hưng phấn nói mê sảng nữa rồi.
- Chỉ là ngụ ngôn ở trấn Đông Cảng ta thôi, ý là vừa nhắc tới người nào thì người đó đến ngay, Tào Tháo là người xưa.
- Trấn Lộc Lâm ngươi thật kỳ lạ. À, ngươi nói ngươi nghĩ đến ta, có chuyện gì sao?
Khương Tiếu Y cười nói.
Lâm Tịch đang muốn trả lời, tự nhiên có một tiếng động hơi mạnh vang lên, theo bản năng hắn giơ cao cái dù trong tay lên, đồng thời thầm nghĩ chẳng lẽ trời muốn mưa à? Nhưng ngay lúc ngẩng đầu, hắn thấy trời vẫn rất quang đãng, mà tiếng động kia vẫn vang lên, lúc này Lâm Tịch mới hiểu là chuyện gì, là tiếng bụng của Khương Tiếu Y.
- Ngươi chưa ăn gì à?
Lâm Tịch thấy Khương Tiếu Y đỏ cả mặt lên, cười hỏi. Bỗng nhiên Lâm Tịch nhớ tới một điều gì đó, tiếp tục nói:
- Hay là về chỗ ta ở đi, ta có cái này rất ngon?
Khương Tiếu Y lại sửng sốt, nói:
- Ngươi có đồ ăn ngon?
Lâm Tịch gật đầu, không nhịn được trêu chọc:
- Khương Tiếu Y, mặc dù đã rời học viện, nhưng ta nhớ ngươi cũng hay học hỏi tên mập Mông Bạch kia rồi mà, đi đường mang theo nhiều thức ăn. Sao bây giờ lại đói bụng đến như vậy?
- Ta cũng có đồ ăn ngon, muốn mời ngươi ăn cùng.
Khương Tiếu Y hưng phấn, đồng thời tò mò hỏi:
- Ngươi nói ngươi có đồ ăn ngon, là món gì vậy?