Trên đường lớn lát gạch vàng hoàng cung Vân Tần, ánh kiếm bay lượn khắp nơi.
Từng Kiếm sư học viện Tiên Nhất tựa như đang vung kiếm chém cỏ ở những vùng quê trống vắng, dễ dàng cắt nát lưới sắt, chặt đứt lưỡi đao, đâm vào cổ họng đối phương.
Những quân sĩ mặc trọng khải Bạch Hổ bên Trung Châu vệ lần lượt ngã xuống đất.
Nguyên nhân khiến quân đội Vân Tần có thể uy hiếp và chế ngự được người tu hành không phải vì quân giới quá mạnh, mà là vì người tu hành quá ít... Trên thế gian này, số lượng người tu hành có mặt rất ít, nên khi quân đội chiến đấu với người tu hành, quân đội hoàn toàn có thể chiếm ưu thế về số lượng.
Nhưng nếu như ưu thế số lượng khổng lồ bị biến mất, khi đối mặt với người tu hành, quân nhân Vân Tần bình thường dường như sẽ biến thành một cây cỏ, dễ dàng bị người tu hành chém đứt.
Mấy trăm kiếm sư học viện Tiên Nhất tùy ý dùng kiếm chém giết, phần lớn người dân Vân Tần chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người tu hành như vậy trong cuộc đời mình, cũng chưa được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng nhiều người tu hành dễ dàng chém chết quân nhân mặc trọng khải như đang thái dưa.
Thoạt nhìn tưởng như Trung Châu vệ đang lùi bước, nhưng thật ra bọn họ vẫn đang tiến tới trước, chỉ vì tốc độ giết người của các kiếm sư học viện Tiên Nhất quá nhanh, tốc độ tiến tới quá nhanh, nên người nhìn mới có cảm giác sai như vậy.
Sau một hồi chém giết, các kiếm sư học viện Tiên Nhất trông còn nhanh nhẹn hơn những con khỉ trong rừng này đã khiến vô số quân sĩ Trung Châu vệ mặc trọng khải Bạch Hổ ngã xuống, máu tươi chảy dài trên mặt đất, tạo thành cảnh tượng đối lập với thủy triều màu bạc đối diện.
Cảnh tượng mấy trăm người tu hành kiếm sư tiêu diệt quân đội như vậy, cho dù là tướng lãnh già nhất trong Trung Châu vệ cũng chưa từng gặp qua.
Chỉ là vào lúc này, Văn Huyền Xu vẫn rất bình thản.
Một văn sĩ mặc áo trắng cưỡi một chiến mã màu xanh lá từ phía sau chạy đến, dừng lại bên cạnh chiếc xe ngựa của Văn Huyền Xu. Sau đấy, tên văn sĩ mặc áo trắng này cũng rất bình tĩnh nhìn cảnh chém giết trên con đường lớn trước mặt mình.
- Nó đi rồi sao?
Văn Huyền Xu không quay đầu, nhẹ giọng hỏi văn sĩ mặc áo trắng này.
Văn sĩ mặc áo trắng gật đầu, nói:
- Dù sao công tử cũng là đệ tử học viện Thanh Loan, ít nhất học viện Thanh Loan sẽ không làm khó công tử.
- Như vậy cũng tốt.
Văn Huyền Xu cười cười, hỏi:
- Ngươi có từng hối hận bởi vì làm chuyện này không?
Văn sĩ mặc áo trắng ôn hòa trả lời:
- Đã đến lúc này, tại sao đại nhân còn hỏi như vậy?
- Có thể là vì càng gần đến thời khắc công bố kết quả cuối cùng, người ta càng nghĩ nhiều hơn.
Văn Huyền Xu mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Nhưng đã đến nước này rồi, tất cả hãy để thuận theo dòng nước đi. Dù là người khởi xướng, bây giờ cũng chỉ như một quan khách thôi.
Văn sĩ mặc áo trắng gật đầu, nhìn cảnh tượng chém giết trong hoàng thành, bình thản nói:
- Học viện Tiên Nhất xong.
Khoảng một khắc trước, khuôn mặt của Văn Huyền Xu còn giữ lại nét ôn hòa điềm đạm, nhưng bây giờ lại tràn ngập sự kiêu hùng và lãnh khốc.
- Vào lúc Thiên Nhân kiếm Hạ Bạch Hà rời khỏi học viện Tiên Nhất, học viện Tiên Nhất đã xong.
Ông ta trào phúng nói...
Một giáo quan Trung Châu vệ đi chậm lại.
Bởi vì xung quanh hắn ta chỉ toàn là thi thể.
Hơn một ngàn quân sĩ mặc trọng khải Bạch Hổ đã ngã xuống trong vũng máu.
Hắn ta tựa như đang đứng trên một biển máu có vô số giáp bạc đang nổi lềnh bềnh.
Hắn bắt đầu cảm thấy giá lạnh.
Hắn nhìn lại đằng sau mình.
Đằng sau hắn, chiến đấu vẫn còn tiếp tục, mấy trăm kiếm sư học viện Tiên Nhất không ngừng vung kiếm, tiêu diệt Trung Châu vệ mặc giáp bạc.
Trong khoảng cách một trăm bước giữa hắn và mấy trăm kiếm sư học viện Tiên Nhất, còn có năm sáu quân sĩ Trung Châu vệ mặc giáp bạc khác đang cô đơn đứng yên.
Năm sáu quân sĩ Trung Châu vệ mặc giáp bạc đó và hắn không phải vì có gì hơn người hoặc là vũ kỹ cao siêu nên mới có thể còn sống sau đợt chém giết vừa rồi, mà là vì các kiếm sư học viện Tiên Nhất đã bỏ qua bọn hắn... Nếu như có vô số nông phu nhổ cỏ trên một cánh đồng rộng lớn, tất nhiên sẽ bỏ sót một vài gốc cỏ dại.
Bọn họ chính là vài gốc cỏ dại may mắn còn sống sót sau khi bị nông phu vô tình gạt bỏ.
Có rất nhiều giáo quan Trung Châu vệ khác ở đằng sau cũng đang cảm thấy rét lạnh như hắn ta, bọn họ chưa từng trải qua trận chiến nào như vậy.
Không ít người trong bọn họ bất giác quay đầu lại nhìn Văn Huyền Xu ở đằng sau, tiềm thức báo với họ rằng có lẽ sẽ nghe được mệnh lệnh rút lui, nhưng cuối cùng lại không có mệnh lệnh nào truyền ra ngoài, vị Thủ phụ của bọn họ vẫn đang bình tĩnh ngồi trong xe ngựa.
Bọn họ bắt đầu tuyệt vọng.
Nhưng sau cảm giác tuyệt vọng đấy, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể bị quân đội đằng sau áp bách mà phải xông về trước.
Một quân sĩ Trung Châu vệ mặc giáp bạc tuyệt vọng đâm trường thương màu bạc trong tay mình tới trước, tựa như đang luyện tập trong quân doanh.
Nhìn thấy trường kiếm trong tay tên kiếm sư học viện Tiên Nhất trước mặt mình không ngừng nhỏ giọt máu tươi xuống đất, hắn ta có cảm giác mình sẽ bị giết chết ngay lập tức.
Cho nên, hắn ta nhắm hai mắt lại.
Nhưng sau một khắc, hắn không cảm giác được lưỡi kiếm lạnh như băng đâm vào thân thể mình, ngược lại còn cảm thấy trường thương của mình đã đâm trúng vật nào đấy, tiếp đấy là một tiếng phốc, mũi trường thương đâm sâu vào bên trong.
Hắn mở mắt, sau một khắc đấy hắn liền ngây người, sau đấy thét lớn lên biểu lộ niềm vui của mình.
Trường thương của hắn đã đâm thủng bộ giáp Tiên Nhất của tên kiếm sư trước mặt, sau đấy đâm sâu vào lá phổi của tên kiếm sư học viện Tiên Nhất.
Trường kiếm của tên kiếm sư học viện Tiên Nhất này ngừng ngay trên không trung, còn cách hắn khoảng nửa thước, không thể đâm tới hắn.
Đây là tiếng thét vui mừng đầu tiên của Trung Châu vệ trong trận chiến trên con đường lớn hoàng cung, chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi, đã có thêm rất nhiều tiếng hoan hô khác từ Trung Châu vệ vang lên.
Một gã kiếm sư học viện Tiên Nhất bị trúng tên ngay trán, chậm rãi ngã xuống.
Mặc dù đã có rất nhiều quân sĩ Trung Châu vệ ngã xuống dưới lưới kiếm của những kiếm sư học viện Tiên Nhất này, nhưng một hai tên kiếm sư chết đi như vậy lại khiến cho quân sĩ Trung Châu vệ vốn đã tuyệt vọng có thêm nhiều dũng khí hơn, giúp bọn họ biết rằng những người có thể dễ dàng chém chết bọn họ này cũng là người, cũng phải mệt mỏi và cũng có thể bị giết chết...
Một kiếm sư học viện Tiên Nhất đang đối mặt với một quân sĩ Trung Châu vệ căng cứng cả người bởi vì sợ hãi và áp lực.
Hắn xuất kiếm không lưu tình.
Nhưng ngay nháy mắt vung kiếm, sắc mặt hắn ta bỗng nhiên tái nhợt.
Bởi vì cánh tay vốn đã đau nhức của hắn ta tựa như phải đeo thêm chì nặng, trường kiếm mỗi lúc một nặng hơn tưởng như biến thành một cây côn sắt khổng lồ, khiến cánh tay hắn phải hạ xuống.
- A!
Tên quân sĩ Trung Châu vệ trước mặt hắn đến bây giờ mới phục hồi tinh thần, lúng túng vung đao.
Kiếm trong tay tên kiếm sư học viện Tiên Nhất này vẫn đâm trúng vai tên quân sĩ Trung Châu vệ, nhưng con ngươi của hắn bỗng nhiên phồng to lên.
Cổ của hắn bị loạn đao chém trúng, máu tươi phun ra bên ngoài.
Hắn ngã xuống dưới đất, chết đi.
Tên quân sĩ Trung Châu vệ này rất trẻ tuổi, khuôn mặt còn những nét ngây thơ. Khi nhìn thấy người tu hành học viện Tiên Nhất bị mình giết chết, không biết bởi vì niềm vui khi giết chết kẻ thù hay vì vết thương ở đầu vai quá đau đớn, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu khóc lớn.
Trong khi hắn đang khóc, những tiếng thét đầy sự vui mừng của Trung Châu vệ không ngừng vang lên.
Từng tên kiếm sư học viện Tiên Nhất bắt đầu ngã xuống.
Dùng nhiều người tu hành để ngăn cản quân đội đương nhiên là biện pháp tốt, nhưng điều quan trọng chính là cho dù số lượng nhiều hơn nữa, số lượng đấy vẫn còn rất ít nếu so với quân đội.
Trung Châu quân được xây dựng với số lượng mười vạn quân sĩ, hoàn toàn có khả năng để trấn áp những hành tỉnh lân cận nếu muốn làm phản. Trước khi việc này xảy ra, Văn Huyền Xu đã cố tình thanh lọc Trung Châu quân, nhận được nhiều sự ủng hộ. Hiện giờ số lượng Trung Châu quân trong thành Trung Châu đã vượt quá ba vạn, hơn nữa còn có mấy ngàn Tuần sát quân, binh lính của các Ti trong thành. Tuy nói rằng mấy trăm kiếm sư học viện Tiên Nhất rất đáng sợ, nhưng hiển nhiên không thể giết chết toàn bộ Trung Châu quân được.
Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu, kết quả của các kiếm sư học viện Tiên Nhất này thật ra đã được định sẵn.
Các kiếm sư học viện Tiên Nhất này hiển nhiên không phải toàn bộ đều là người tu hành, nhưng với chiến lực họ đang thể hiện, hiển nhiên đây chính là sức mạnh nòng cốt của học viện Tiên Nhất.
Sau khi Thiên Nhân kiếm Hạ Bạch Hà bị Nghê Hạc Niên và chính người của học viện Tiên Nhất đuổi ra học viện, học viện Tiên Nhất mất đi tinh thần thực chất đã không còn nữa.
Hôm nay, một khi sức mạnh nòng cốt bị Trung Châu vệ tiêu diệt, học viện Tiên Nhất chỉ còn cái xác bên ngoài, dần dần sẽ bị thời gian chôn vùi...
- Trong mắt ngươi, ngay cả học viện Tiên Nhất cũng là tai họa ngầm sao?
Nhìn thấy từng kiếm sư học viện Tiên Nhất ngã xuống, Văn Huyền Xu ngẩng đầu nhìn phương hướng ngự thư phòng trong hoàng cung, ông ta có thể cảm giác được hiện giờ hoàng đế đang ở đâu.
- Không phải ngươi muốn hủy diệt học viện Tiên Nhất sao? Muốn phá vỡ tất cả sao? Được lắm, ta sẽ hủy diệt những thứ ngươi muốn hủy diệt, ta cũng muốn xem thử sau đấy ngươi còn lại gì trong tay mình.
Ông ta lạnh lùng nghĩ trong lòng, đồng thời ra lệnh với tướng lãnh Trung Châu vệ bên cạnh:
- Hãy đốc thúc toàn quân nhanh hơn... Đánh trống để cổ vũ tinh thần, ít nhất giúp bọn họ có thể vượt qua mấy thi thể mặc trọng khải kia nhanh hơn.
Vô số quân sĩ mặc trọng khải ngã xuống trong vũng máu trên mặt đất khiến lòng người sợ hãi, nhưng tiếng trống trận đột nhiên trở nên mãnh liệt.
Tất cả Trung Châu vệ bắt đầu chạy nhanh.
Kiếm sư học viện Tiên Nhất đã mất hết hồn lực không thể ngăn cản cơn thủy triều màu bạc, từng người một nhanh chóng bị cơn thủy triều đấy xóa đi.
Nỗi sợ hãi vô hình một lần nữa bị cảm giác hưng phấn khi giết chết người tu hành xóa tan đi, hàng quân sĩ Trung Châu vệ đầu tiên đã xông qua vô số thi thể quân sĩ mặc trọng khải.
Hiện giờ hoàng đế đang ở trong ngự thư phòng.
Khoảng cách giữa ngự thư phòng và đội ngũ Trung Châu vệ đang tiến nhanh không còn xa nữa.
Nhưng hắn ta vẫn rất bình tĩnh.
Nghe thấy mấy quan viên ở ngay cửa ngự thư phòng hồi báo tình hình, hắn ta lạnh lùng gật đầu, tươi cười.
Nhiều luồng khói màu trắng ở sâu trong hoàng cung bốc lên cao, sau đấy tạo thành một cột khói màu trắng cao ngất trời...
Thành Trung Châu tổng cộng có mười chín cửa thành, hiện giờ hầu hết đã bị đóng lại, chỉ còn có sáu cánh được mở ra.
Ngay lúc cột khói màu trắng cao ngất trời xuất hiện, các Trung Châu vệ đang chạy nhanh trong hoàng cung không thể phát hiện được có gì đang xảy ra, nhưng có một cánh cửa thành ở góc đông nam đang được mở ra đột nhiên bị đóng lại.
Cũng giống như cửa thiên lao trong hoàng cung, phần lớn cửa thành thành Trung Châu đều được dùng cơ quan kéo lên, chứ không phải dùng ròng rọc như những nơi khác, tuy nhiên, những cánh cửa thành này lại nặng và dày hơn cửa thiên lao sâu trong hoàng cung không biết bao nhiêu lần. Hiện giờ, cánh cửa thành ở góc đông nam bỗng nhiên được thả xuống tự do, rơi mạnh trên mặt đất, tựa như có một thần vương dùng búa lớn đập mạnh xuống đất, tạo nên những luồng khí lưu rõ rệt và âm thanh trầm thấp, thậm chí còn lớn hơn tiếng trống trên tường thành.