Lâm Tịch cũng cảm giác được không khí đối đầu giữa kiếm sư cô đơn và cầm sư che mặt kia, nhất thời biết trong hai người tu hành này, có một người tới đây giúp hắn.
Nhưng cước bộ của hắn lại không dừng lại, hắn biết những người tu hành xuất hiện ở đây giúp hắn chỉ vì một mục đích duy nhất: tạo cơ hội giúp hắn phá được vòng vây.
Cả người hắn nhanh chóng biến mất trong khu rừng trúc.
Ánh trăng phản chiếu rừng trúc lên áo là màu xanh nhạt, kiếm trong tay kiếm sư cô đơn cũng là màu xanh nhạt, đối diện hắn là phụ nhân cầm sư mặc chiếc áo sam màu hồng có thêu hình hoa mẫu đơn, cách đấy khoảng ba mươi bước.
Hàng lông mày dài của kiếm sư như nhướng lên, trầm tĩnh nhìn phụ nhân mặc áo sam hồng đang tiến tới gần, nói:
- Học viện Thanh Loan các ngươi phá quy củ.
Phụ nhân mặc áo sam hồng lắc đầu, âm thanh như chuông bạc:
- Không có... bởi vì ta không phải là người học viện Thanh Loan.
Kiếm sư cau mày lại, tựa như không tin lời phụ nhân mặc áo sam hồng nói.
- Có thể điều tra.
Phụ nhân mặc áo sam hồng khẽ cười, nói:
- Muốn ngăn cản "kiếm đoạn lưu thủy" Diệp Vong Tình, không có người nào có thể che giấu tu vi chân chính và chiến kỹ của mình được, người của học viện Thanh Loan cũng không thể, nên ngươi sẽ là chứng cứ rõ ràng nhất... Sau khi điều tra, ngươi và những người điều tra sẽ có thể khẳng định ta không phải là ai trong bất kỳ cường giả của học viện Thanh Loan.
Kiếm sư cô đơn nhìn phụ nhân này, nói:
- Nếu không phải là người học viện Thanh Loan, vậy ngươi là ai?
Phụ nhân mặc áo sam hồng lắc đầu:
- Không thể nói.
Kiếm sư cô đơn cũng lắc đầu, không nói thêm gì nữa, tay phải hắn xoa nhẹ trường kiếm màu xanh nhạt trong tay trái.
Kiếm phong đột nhiên mãnh liệt nổi lên.
Vỏ kiếm màu xanh nhạt thoát khỏi thân kiếm, mang theo một sức mạnh kinh khủng khó tưởng tượng được bay lên không trung, làm vỡ nát toàn bộ các cây trúc giữa kiếm sư và phụ nhân mặc áo sam hồng.
Những miếng trúc nhỏ vỡ vụn kia cũng bị kiếm phong dẫn động, biến thành vô số thanh kiếm trúc nhỏ chuôi màu xanh lá, điên cuồng tấn công phụ nhân mặc áo sam hồng đang cầm hộp nhạc.
Mỗi một thanh kiếm trúc nhỏ đều có sức mạnh dễ dàng cắt xuyên da thịt, hơn nữa, vỏ kiếm màu xanh nhạt huyền phù ở chính giữa càng có thể xuyên thủng trọng giáp.
Nhưng phụ nhân mặc áo sam hồng lại rất bình tĩnh bước tới trước một bước, khi còn cách vỏ kiếm màu xanh nhạt và vô số thanh kiếm trúc nhỏ màu xanh lá đang bay trên không trung kia khoảng năm thước, hộp nhạc gỗ trong tay nàng bỗng nhiên vỡ ra, bị chấn nát thành phấn vụn, bay lả tả, biến thành một cơn mưa tuyết ngay trước người nàng.
Cơn mưa tuyết này va chạm với vô số thanh kiếm trúc màu lá bay đầy trời, tất cả thanh kiếm trúc màu xanh lá lập tức bị chấn nát, biến thành những sợi trúc dài hẹp, bay bay trên không trung.
Ở trong hộp nhạc gỗ vừa vỡ nát là một cây đàn cỗ màu hồng tím, trên đàn không có dây đàn, nhưng lại có những phù văn trông giống như dây đàn, khắc sâu vào thân đàn bằng đá.
Những ngón tay mảnh khảnh của phụ nhân mặc áo sam hồng này đặt giữa không trung bên trên đàn cổ, mà cây đàn cổ này cũng huyền phù trước mặt nàng, dựng thẳng lên.
Vỏ kiếm màu xanh nhạt chợt dừng lại trên không trung, dừng ngay trước cây đàn cổ này. Vỏ kiếm như một vật có sinh mạng, điên cuồng xông thẳng tới trước, nhưng rốt cuộc không thể tiến tới dù chỉ một tấc, cuối cùng bị sức mạnh kinh khủng ẩn trong cây đàn cổ áp đảo hoàn toàn, chấn ngược ra một bên.
Nhưng đây chỉ là một vỏ kiếm.
Thân kiếm thật sự có màu trắng, sáng và trong suốt như bạch ngọc, không hề có một tạp chất, chỉ có một phù văn quấn quanh thân kiếm, tạo thành một đồ án chân long trông rất sống động.
Long văn mỹ ngọc làm thân kiếm, ngà voi nhẵn nhụi làm chuôi kiếm, hoàng kim chói mắt làm kiếm tuệ, thanh kiếm này trong tay một kiếm khách cô đơn, mà kiếm khách cô đơn này đã xuyên qua cơn mưa tuyết và những mảnh trúc dài hẹp đang bay lả tả trong không trung, đâm thẳng tới cổ họng phụ nhân mặc áo sam hồng.
Một cây tên bằng sắt màu xanh với vô số vết răng cưa trên thân tên, không biết từ chỗ nào bắn tới, nhằm thẳng vào ót kiếm sư cô đơn.
Vẻ mặt kiếm sư cô đơn vẫn trầm lặng như nước, không hề thay đổi, mà thế kiếm của hắn cũng không hề dừng lại.
Ống tay áo trái của hắn phất lên, cuốn lấy vỏ kiếm màu xanh nhạt bị chấn ngược bay về sau, đồng thời quăng về phía sau.
Vỏ kiếm phát ra âm thanh ồ ồ rợn người, chuẩn xác chạm vào cây tên sắt màu xanh phát ra tiếng kêu như tiếng trẻ em khóc, sau đó cùng nhau rơi xuống đất. Nhưng kiếm sư cô đơn lại lợi dụng lực đẩy này, khiến cho tốc độ nhắm thẳng tới trước càng nhanh hơn.
Kiếm khí kinh người từ trong trường kiếm kiếm sư cô đơn đang cầm tỏa ra, không khí phía trước bị cắt tách, tạo thành khí lãng mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Phụ nhân mặc áo sam hồng bắt đầu đánh đàn, hai tay chuyển động trên cổ đàn màu hồng tím.
Từ trên cổ đàn bằng đá màu hồng tím, một luồng khí tức bàng bạc lả tả bay ra ngoài, tiếng đàn du dương vang vọng khắp khu rừng trúc.
Kiếm sư cô đơn khẽ cau mày, trường kiếm trong tay hơi run rẩy, nhưng những chướng ngại vật ngăn cản phía trước đều bị một kiếm này của hắn chấn nát.
Tiếng đàn du dương rõ ràng như thực chất, sáng mờ mà ẩn chứa nguyên khí mạnh mẽ đều bị một kiếm này của Diệp Vong Tình chém làm hai nửa.
Trường kiếm màu trắng đã chém vào cổ đàn bằng đá màu hồng tím.
Chỉ trong nháy mắt, bề mặt cổ đàn màu hồm tím dựng đứng trước mặt phụ nhân mặc áo sam hồng xuất hiện những vết nứt như mạng nện, sau đó bắt đầu vỡ ra.
Chiếc khăn đen che mặt phụ nhân mặc hồng sam cũng bị kiếm khí chém trúng, bị rách, hiển lộ một khuôn mặt xinh đẹp, bên gò má trái có một nốt ruồi màu đen, trông như một giọt nước mắt rất nhỏ.
Kiếm thế của kiếm khách cô đơn dừng lại.
Vào giờ khắc này, hắn dĩ nhiên không tiếp tục vung kiếm chém xuống, cả người hắn cũng bắt đầu run rẩy.
Cây đàn cổ bằng đá màu hồng tím băng vỡ đi giống như những ký ức sâu trong thâm tâm hắn, vô số viên đá thật nhỏ bắn ra đụng vào người hắn.
Trường bào màu trắng hắn đang mặc lập tức bị thủng rất nhiều chỗ, một ngụm máu tươi cũng từ miệng hắn phun ra ngoài, sau đó bị chấn ngược bay ra sau.
Tiếng gió, âm thanh kiếm khí, tiếng nổ các thnanh trúc, tiếng dàn du dương vang vọng khắp nơi... toàn bộ đều biến mất.
Kiếm sư cô đơn rơi xuống đất, khẽ ho khan, mỗi một tiếng ho khan là lại có một ngụm máu đỏ tươi phun ra bên ngoài.
- Các ngươi thật sự không phải người của học viện Thanh Loan... bởi vì người của học viện Thanh Loan kiêu ngạo hơn các ngươi, càng không biết dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy.
Kiếm sư cô đơn cúi đầu, nhìn từng giọt máu đỏ tươi nhiễu xuống mặt đất bên dưới.
- Cũng không phải chúng ta vô sỉ, mà do chính ngươi không đột phá được tâm cảnh của mình.
Phụ nhân mặc áo sam hồng lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Như lúc này vậy, ngươi thậm chí không dám nhìn ta, chỉ vì ta dịch dung rất giống nàng... Diệp Vong Tình, ba năm trước đây, ngươi đã có cơ hội đột phá đến Thánh sư, nếu như ngươi có thể giữ vững tu vi như trước, bất kể chúng ta dùng thủ đoạn gì hay quấy nhiễu tâm thần ngươi thế nào, đáng lẽ không thể ngăn được một kiếm của ngươi, càng không thể khiến ngươi bị thương nặng. Tuy nhiên, trong ba năm nay, tu vi của ngươi lại lùi bước, chỉ cần việc này tiếp tục, sợ rằng không quá một năm nữa, ngay cả Cao Củng Nguyệt lúc trước nhìn thấy ngươi phải tránh mặt đi đường vòng cũng có thể đánh bại ngươi. Vong tình có ích lợi gì? Chân tình thật sự có thể quên sao? Nếu như đổi lại người chết là ngươi, người sống là nàng. chẳng lẽ ngươi muốn thấy nàng cô đơn mãi mãi, đau khổ cả đời? Nếu ngươi đã chết, nếu không thể thay đổi được sự thật sinh ly tử biệt, vậy tại sao không giữ những kỷ niệm ngọt ngào? Tại sao phải thống khổ như thế?
Phụ nhân mặc áo sam hồng nhìn kiếm sư cúi thấp đầu, nhìn người tu hành đã từng một kiếm chém đứt con sông, khiến cho tất cả người tu khác ở hành tỉnh Đông Lâm phải khiếp sợ, nhưng cuối cùng vì thê tử mắc bệnh qua đời mà vẫn chưa gượng dậy nổi, nhẹ giọng nói.
Nói xong câu này, nàng chân thành nơ một nụ cười, dùng ánh mắt ấm áp và đầy sự thương hại nhìn Diệp Vong Tình, chắp tay lại, nói:
- Tái kiến.
Diệp Vong Tình bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy nàng vừa tươi cười vừa từ từ lui về sau, biến mất trong rừng trúc, biến mất trong tầm mắt hắn.
Mai phục thật sự của đối phương không phải là tên tiễn thủ cường đại đang ẩn núp, càng không phải là phụ nhân cầm sư, mà chính là tấm khăn đen che mặt nàng, đó là một khuôn mặt giống như vị thê tử hắn đã từng yêu thương.
Nhưng cũng chính khuôn mặt đã khắc sâu trong trí óc hắn, vĩnh viễn không thể phai mờ được, thậm chí còn khiến hắn khó minh tưởng tu hành được, cùng với những lời nói trước khi ra đi của nàng, đã làm hắn bị đánh bại hôm nay, nhưng hiện giờ trong lòng hắn lại không có bao nhiêu hận ý, chỉ có cảm giác bùi ngùi tưởng niệm.
"Rắc!"
Hắn đột nhiên bẻ gảy trường kiếm trong tay mình.
Những thanh trúc trong phạm vi mấy chục bước xung quanh hắn đột nhiên phát ra tiếng nổ ầm ầm, thân trúc bị nứt vỡ làm hai, vô số lá trúc bồng bềnh rơi xuống.
Hắn không rời đi, ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Lá trúc bay lả tả trên người hắn, tựa hồ muốn lấp đầy cả người hắn.
Hắn nhớ lại rất nhiều chuyện khi xưa, những khúc mắc trong lòng hắn bỗng nhiên được hóa giải, hắn nhớ khuôn mặt tươi cười của nàng... nàng tựa hồ vẫn bên cạnh hắn, vẫn chưa từng rời đi, chỉ là trong nhiều năm qua hắn lại không phát hiện được... Diệp Vong Tình là hậu nhân đại tướng khai quốc Diệp Ngưng, mặc dù không nhập triều, nhưng lại được hoàng ân săn sóc, nên hắn mới có thể không lo áo cơm, ẩn vào núi rừng Đông Lâm.
Cũng vì như thế, hôm nay hắn phải xuất thủ, ngăn cản Lâm Tịch rời đi.
Chỉ có ít người như Cao Củng Nguyệt biết hắn trong khu rừng này, nên hầu như không có ai chứng kiến được kiếm khí tung hoành trong khu rừng trúc.
Nhưng hình ảnh Cao Củng Nguyệt phóng người lên cao, nhảy tới một độ cao tưởng chừng như hắn không thể đạt tới được, sau đó trên không trung xuất hiện nhiều lá cây màu trắng cùng với vô số con rắn bạc nhỏ lơ lửng trên không trung, lại có nhiều người thấy được, khiến bọn họ phải kinh sợ.
Đứng ở ngay cánh cửa sổ một gian nhà cao, Tiêu Thiết Lãnh đáng sợ trầm mặt xuống.
Hắn tưởng rằng mình đã đánh giá cao Lâm Tịch rồi, nhưng hắn không thể ngờ phán đoán của mình về con người này sai rồi...
Lâm Tịch xuyên qua rừng trúc, trước mặt hắn là một thôn trang tồi tàn.
Thoạt nhìn trông thôn trang này rất nghèo khổ, hoặc là những căn nhà tranh hoặc là những gian nhà trệt phòng nắng phòng mưa.
Hắn định chạy vào thôn trang này, nhưng đột nhiên lại nghe được tiếng vó ngựa.
Thôn trang yên tĩnh bị đánh thức, lập tức có ánh lửa trong vài căn nhà sáng lên.
Ở nơi xa, từ phương hướng tỉnh thành thẳng liền tới đây, một hàng kỵ binh màu đen xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tịch.
Lâm Tịch thở dài.
Ngay cả doanh trại quân đội cũng bị điều động, xem ra toàn bộ đường về tỉnh thành cũng như căn nhà riêng của Mộc Trầm Duẫn đã bị quân đội phong tỏa hoàn toàn.
Với tình thế bây giờ, chỉ sợ hành động kế tiếp của quân đội chính là quyết liệt tìm kiếm.
Bất cứ ai cũng có thể nhận ra trò chơi này đã biến thành hoặc bắt được hoặc không bắt được Lâm Tịch.
Lâm Tịch đưa mắt nhìn quanh, lập tức chú ý tới vài ngọn núi ở sườn đông.
Xung quanh hành tỉnh Đông Lâm là bình nguyên, chỉ có phía đông thành là có vài ngọn núi, được gọi là Tam mao phong.
Trong núi có có một đạo quan chuyên coi bói bấm quẻ cho dân chúng, hương khói nghi ngút, được gọi là Bạch vân quán.
Lâm Tịch hơi cúi người xuống, lướt vào một khu rừng hoang, nhanh chóng chạy đến dãy núi kia.
"Vèo!"
Trong bầu trời đêm, đột nhiên có một làn khói hiệu phóng lên cao, chỉ về phương vị Lâm Tịch.
Tiếng vó ngựa cấp tốc vang lên như sấm, nhất thời có một đoàn kỵ binh nhanh chóng đuổi theo.