- Thật giả dối.
Hứa Châm Ngôn không quan tâm đến việc mình là ai, cứ thế ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Nhưng hắn ta cũng đồng thời nghiêng đầu nhìn Lâm Tịch, cười lạnh trong lòng.
Dùng một đội Khinh kỵ quân đánh tan đội Khinh Khải kỵ, đơn thương độc mã dùng một kiếm chém chết danh tướng Vân Tần như Tần Kính Hoàng, có thể nói đây là một việc chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích, bây giờ lại diễn ra trước mặt hắn. Nhưng Lâm Tịch lại tỏ ra rất bình thường, không hề kiêu ngạo, nên Hứa Châm Ngôn mới nói rằng thật giả dối.
Nhưng hắn cũng không hiểu rằng chính Lâm Tịch lại cảm thấy việc này không có gì đáng để kiêu ngạo. Hiện nay, Lâm Tịch không khỏi cảm thấy Văn Nhân Thương Nguyệt thật đáng căm hận, bởi vì hắn biết so với bất kỳ ai, một người có thể khiến cả đế quốc Vân Tần bị xáo động như Văn Nhân Thương Nguyệt luôn luôn có nhiều sự lựa chọn khác hơn. Nếu như là chính Lâm Tịch, liệu hắn có thể vì việc mình không thể trở thành một trong chín nguyên lão hoàng thành Trung Châu, mà làm những việc phải hi sinh rất nhiều tính mạng thuộc hạ như vậy không?
Nhìn những thi thể trên mặt đất, nhìn ngọn lửa dần tàn lụi trên chiến trường, Lâm Tịch khẽ trầm ngâm và suy nghĩ. Tiếp đó hắn thấy giả thiết này không có ý nghĩa, nên hắn không suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng hắn có thể khẳng định mình và Văn Nhân Thương Nguyệt là người hoàn toàn khác nhau.
Hắn xoay người lại, chưa kịp nói chuyện quân tình với Khâu Hàn Sơn, lập tức nhìn thấy An Khả Y gật đầu với mình. Vì biết An Khả Y có lời muốn nói, vừa lúc hắn cũng có chuyện cần hỏi, nên hắn lập tức đi thẳng tới chỗ An Khả Y.
Sau khi đi một đoạn đường lên sườn núi cao, An Khả Y dừng chân lại, nhìn Lâm Tịch đang đi cạnh mình, lạnh nhạt nói:
- Ngươi vừa mới giết chết Tần Kính Hoàng.
- Hắn rất mạnh?
Lâm Tịch nhìn An Khả Y, thật thà hỏi:
- Lão sư, hắn nổi tiếng lắm à?
- Ít nhất cũng có thể xếp hạng một trong mười danh tướng biên quân Bích Lạc.
An Khả Y gật đầu, nói:
- Rất nổi tiếng ở Vân Tần.
Lâm Tịch lập tức than thở:
- Không trách được bọn họ lại vui mừng như vậy.
An Khả Y theo thói quen vuốt vài lợn tóc rối về sau tai, tiếp theo nhẹ giọng nói:
- Hắn là thống lĩnh Thiết Sách quân, quân chủ lực của Thiết Sách quân chính là trọng giáp và hồn binh trọng giáp. Hơn nữa, hai phó tướng của hắn là Trần Viên và Hòa Kinh Thứ cũng rất tài giỏi, có thể tự mình ngăn chặn một tướng lãnh lợi hại hơn. Ngoài ra, quân lực của Thiết Sách quân lại hơn ta, chúng ta cố thủ ở đây để giằng co với bọn hắn, như vậy sẽ giúp cho quân đội bạn thuận lợi hơn trên con đường núi chính này.
- Ý của lão sư chính là nếu như liều mạng tấn công... chúng ta chưa hẳn đối phó được bọn họ. Nếu như tiếp tục tiến công, bị bọn họ ngăn lại, người thất bại có thể là chúng ta? Mà nếu chúng ta không đi, bọn họ sẽ giằng co với chúng ta? Dù sao chúng ta cũng có nhiều Xuyên Sơn nỗ, nếu như bọn họ ngoan cố tấn công, ngược lại chúng ta sẽ có cơ hội.
- Đúng vậy.
- Vậy có thể thuyết phục bọn họ không?
- Không có khả năng. Dù là Tần Kính Hoàng, Trần Viên hay Hòa Kinh Thứ, tất cả đều là thuộc hạ trung thành của Văn Nhân Thương Nguyệt, họ sẵn sàng chết vì hắn. Nếu như có khả năng, bên trên đã phái người đi từ trước.
Nghe An Khả Y nói như vậy, Lâm Tịch đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đôi mắt không khỏi sáng lên, thấp giọng nói:
- Lão sư, nếu như không thể thuyết phục... vậy hẳn ngài có biện pháp giết chết bọn họ? An Khả Y gật đầu, rồi lại lắc đầu, cau mày nói:
- Chỉ có thể ra tay một lần... Trừ khi ngươi buộc ta phải ra tay, nếu không, ta sẽ không làm.
Những lời nàng vừa nói rất khó hiểu, nhưng Lâm Tịch lại hiểu... Có lẽ cũng như "Lưu sa" của Công Tôn Tuyền,"Lam hạnh" mà An Khả Y đã sử dụng ở thành Hầu Tước cũng vô cùng trân quý, nàng cũng chỉ có một cành.
- Vậy thì mong lão sư hãy giữ lại, lúc cần thiết hãy sử dụng.
Lâm Tịch nghĩ đến cảnh tượng vô số người dân trong thành Hầu Tước đồng loạt chết hết mà chỉ có một mình hắn còn thấy thật quá đáng sợ, nên hắn hơi sợ hãi, gật đầu nói với An Khả Y.
- Hứa Châm Ngôn có hiềm khích rất lớn với ngươi ư?
An Khả Y gật đầu, tiếp đấy nhẹ giọng hỏi.
Lâm Tịch đường hoàng gật đầu, nói:
- Vô cùng lớn... Hắn và Hứa gia đã không dưới hai lần muốn đệ tử chết.
An Khả Y gật đầu, nói:
- Học viện không quản ân oán của đệ tử bên ngoài.
- Lão sư lại sợ đệ tử kiêng kỵ học viện mà tâm mềm nương tay sao?
Lâm Tịch hiểu ý của An Khả Y, cười cười nói:
- Dĩ nhiên đệ tử sẽ không làm thế... Thật ra đệ tử có thể cho hắn một cơ hội, dù sao cũng không phải đích thân hắn giết chết đệ tử, mà đệ tử và hắn lại là đồng học. Nhưng đệ tử thấy hiềm khích của hắn với đệ tử càng lúc càng lớn, sau này sợ rằng đệ tử buộc phải ra tay... chỉ cần đệ tử có cơ hội ra tay với hắn và Hứa gia, đệ tử chắc chắn không nương tay.
- Đối với hắn như thế, mà đối với người khác cũng như thế.
Lâm Tịch nhìn An Khả, bổ sung câu này.
- Được.
An Khả Y xoay người lại, bắt đầu trở về:
- Ngươi cần minh tưởng tu hành, bổ sung hồn lực...
Đêm tối bao phủ cả lăng Bích Lạc.
Ngải Khí Lan đi lại trong đêm đen.
So với Biên Lăng Hàm, vóc dáng người con gái này còn gầy gò hơn, nhưng ẩn bên trong lại là một tấm lòng kiên nghị và ý chí sắt thép mạnh mẽ, phẩm chất quang minh hơn rất nhiều người ở học viện Thanh Loan.
Cho nên, nàng đã được lựa chọn trở thành Thủ dạ giả.
Hiện giờ nàng đi lại trong một dãy núi cạnh con đường núi chính, cả người gần như hòa làm một với bóng đêm.
Cô độc vĩnh viễn là việc khó chịu nhất trên thế gian.
Nhưng nàng thủy chung vẫn yên lặng thừa nhận việc cô độc đi lại trong đêm tối, bởi vì nàng hiểu rằng kể từ lúc lựa chọn như vậy ở trong học viện, nàng phải chấp nhận đối mặt với những việc này.
Khi trước nàng phụng mệnh âm thầm bảo vệ Lâm Tịch và đám người Biên Lăng Hàm. Cho dù là ở biên quan Long Xà vô cùng nguy hiểm, nàng vẫn một mình đi theo bảo vệ Lâm Tịch, cho đến khi gặp phải nữ nhạc công mặc hồng sam và Đông Vi.
Sau khi nhìn thấy những chuyện Lâm Tịch đã làm, nàng càng không hối hận với những gì mình đã lựa chọn.
Nàng cảm thấy ít nhất mình đang giúp Lâm Tịch làm một vài chuyện, nàng cảm giác đó là việc rất ý nghĩa, càng cảm thấy quang minh hơn.
Nhưng đến lúc Lâm Tịch tiến vào lăng Bích Lạc, nàng lại nhận được một mệnh lệnh khác từ lão sư Đông Vi: Nàng không cần phải đi theo Lâm Tịch nữa, mà phải chạy tới khu rừng cạnh con đường núi chính.
Nàng không biết học viện có ý gì, nhưng nàng vẫn theo hẹn đi đến đây, một mình một người.
Nàng theo bản năng đi đến chỗ hẹn đã được đánh dấu trên bản đồ, cho đến khi có một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai nàng.
- Ngươi rốt cuộc đã tới.
Trong tình huống một mình một người đi lại trong khu rừng lớn như vậy, nếu đột nhiên nghe được tiếng người mà không thấy ai, đáng lẽ người nghe sẽ cảm thấy rùng mình, nhưng không biết tại sao sau khi nghe được giọng nói này, Ngải Khí Lan lại không thấy hoảng sợ, nàng chỉ hơi ngạc nhiên dừng lại, sau đó nhìn theo hướng có giọng nói phát ra.
Nàng thấy ở dưới một thân cây lớn, có một người mặc áo bào màu đen dày cộm, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt người này, giống như đằng sau chiếc áo bào đấy là một bóng tối sâu thẳm.
- Ông?
Khi nhìn thấy người mặc áo bào đen dày này, trái tim vốn lạnh như băng của Ngải Khí Lan đột nhiên nóng lên.
- Hai vật này cho ngươi.
Người đang khoác chiếc áo bào đen che hết cả khuôn mặt mình đấy dường như đang tươi cười, sau đấy có hai vật bay ra đến trước mặt Ngải Khí Lan.
Ngải Khí Lan theo bản năng đón lấy.
Nàng cảm thấy rất nặng, tiếp đấy thấy có một sợi xiềng xích hình dạng cự xà rất dài, mà sợi xiềng xích này lại do vô số sợi xiềng xích màu bạc vảy rắn có những hoa văn trên bề mặt tiếp nối mà thành. Sau đấy, nàng nhìn qua vật thứ hai bên tay kia, đó là một quyển sách mỏng.
Tuy chưa nhìn nội dung cuốn sách này, nhưng dựa vào những hoa văn huyền ảo được khắc trên hồn binh xiềng xích cự xà màu bạc này, nàng có thể cảm thấy đây là hai vật rất trân quý.
Bởi vì gần đây nàng hiếm khi nói chuyện với người khác, hoặc bởi vì nàng không biết người này là ai, nhưng đối phương lại cho nàng hai bảo vật như vậy, nên nàng không khỏi hỏi:
- Vì... vì... vì sao lại cho ta?
- Bởi vì ta sắp chết.
Người mặc áo bào đen không thấy rõ dung mạo cười lên, trả lời:
- Bởi vì ta rất hài lòng với cô.
Ngải Khí Lan không khỏi sợ hãi, kinh ngạc hỏi tiếp:
- Ông... ông làm sao vậy?
- Ta bị đại cung phụng triều đình Nghê Hạc Niên đánh trọng thương... không thể chống đỡ được nữa, cho nên mới bảo cô tới đây. . Mặc dù cô nhận truyền thừa của ta, nhưng ta không hi vọng cô đi theo con đường của ta, cô có thể tự mình lựa chọn... Nếu như... dĩ nhiên nếu có cơ hội, sau này có thể giúp ta đánh một trận với Nghê Hạc Niên được... ta sẽ vui hơn.
Người mặc áo bào màu đen này ôn hòa nói, âm thanh càng lúc càng nhỏ hơn.
Ngải Khí Lan suy nghĩ một chút, chợt ngừng thở, kinh hô:
- Ông... ông là Ám tế ti?
Người mặc áo bào đen tựa hồ cười khẽ một tiếng, tựa như tiếng quỷ hồn, nhưng lại đầy sự kiêu ngạo và không hối hận.
Sau đó khu vực bị bóng đêm bao phủ đấy im lặng, không còn tiếng động nào.
Hai tay Ngải Khí Lan run nhẹ.
Nàng không nhận ra người này, chưa từng thấy mặt người này, chẳng qua hai bên mới chỉ nói với nhau vài câu, nhưng ngay lúc đấy, lệ nóng trong mắt nàng không khỏi tuôn rơi.
Từng giọt từng giọt lệ nóng không ngừng lăn xuống gò má, nhiễu xuống sợi xiềng xích cự xà màu bạc khổng lồ đang ở trong tay nàng.