Trên Thần mộc phi hạc hiện giờ là một tiễn thủ cấp Đại quốc sư.
Đối với các Thánh sư, những tiễn thủ cấp bậc như vậy đã uy hiếp được tính mạng của họ. Điều quan trọng nhất là Thần mộc phi hạc đang bay rất cao, ít nhất hơn bốn trăm bước.
Trong tình huống như vậy, Hứa Thiên Vọng chỉ có thể né tránh, căn bản không thể tấn công được người tu hành ngự sử Thần mộc phi hạc cùng với tiễn sư kia...
Sâu trong biên giới Bàn Nhược, ngay lúc này lại có tiếng gió truyền tới, xen lẫn tiếng vó ngựa nhẹ nhàng.
Tiếng vó ngựa nhẹ nhàng là vì móng ngựa được bao bọc bởi một lớp vải bông thật dầy, còn chiến mã và người cưỡi đều mặc chiến giáp nặng nề.
Kỵ quân mặc trọng khải màu đen từ trong ánh sáng mờ mờ thần bí sâu trong biên giới Bàn Nhược bước ra ngoài, tựa như có một cơn thủy triều cát vàng cuốn ra ngoài, lại tựa như có một bức tường kim loại màu đen không biết dầy bao nhiêu bỗng nhiên xuất hiện, từ từ đi tới chỗ chiến đấu.
Trong trận chiến, có không ít người bên Giang gia tuyệt vọng nhắm hai mắt, bắt đầu buông tha, thậm chí còn có người khóc lên.
Đối mặt với bốn mươi người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma này, bọn họ thật sự quá nhỏ yếu, thay vì nói là trận chiến, có thể gọi đó là một cuộc tàn sát đẫm máu thì đúng hơn. Ngay cả khi bọn họ chạy đến hang động, người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma vẫn đuổi theo chém giết, người chạy bị nghiền nát thành đống thịt vụn. Lý Chân Thạch là người tu hành cường đại, có thể một kiếm đánh bại người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma, nhưng cuối cùng vẫn thua dưới tay Trương Thu Huyền. Mà điều khiến bọn họ tuyệt vọng nhất chính là bọn họ biết người giết chết mình là thánh thượng, đây là người bọn họ không thể động đến được, cho dù bằng hữu muốn báo thù cho họ, cũng không thể làm được.
- Thánh thượng là thiên tử, ý của thánh thượng là thiên ý.
Trương Thu Huyền mặc bảo y chân long tiến tới chỗ Lý Chân Thạch đang ngồi.
Trên người Lý Chân Thạch xuất hiện rất nhiều vết nứt, máu tươi từ trong đó chảy ra ngoài, tựa như toàn bộ vết thương lão ta đã phải chịu trong suốt cuộc đời chinh chiến đồng loạt hiển lộ vào lúc này.
- Ta tuân theo thiên ý, trên người có bảo y chân long có một không ai, ngươi có thể là đối thủ của ta?
Khi đi qua Lý Chân Thạch, Trương Thu Huyền than nhẹ với một âm lượng chỉ hai người có thể nghe được.
Thanh phi kiếm rộng màu đen trước người Lý Chân Thạch đột nhiên rung động, tựa như chuẩn bị bay lên.
Nhưng có một ánh kiếm đột ngột chém xuống thanh phi kiếm màu đen này.
Khi bộc phát hồn lực một cách mạnh mẽ vượt quá cực hạn thân thể mình, Trương Thu Huyền cũng bị thương không nhẹ. Cho nên lần này ông ta không muốn dùng hồn lực để kích phát tia chớp trong bảo y chân long nữa, chỉ là dùng phi kiếm của mình.
Đó là một thanh tiểu kiếm ngắn ngủn, từng bị Lý Chân Thạch cười nhạo là kiếm của đàn bà.
Thanh phi kiếm này mang theo một vệt sáng hồng nhạt, đâm trên thân phi kiếm màu đen một cái, thanh phi kiếm màu đen lập tức rớt xuống đất, không thể bay lên được nữa. Mà Lý Chân Thạch lại phun ra một ngụm máu tươi, cả mũi của lão ta cũng đã bị máu tươi màu đỏ nhuốm lấy.
Trương Thu Huyền lướt qua Lý Chân Thạch, đi về phía Hứa Thiên Vọng.
- Cũng như thánh thượng và ta không thích Văn Nhân Thương Nguyệt, thánh thượng và ta chưa bao giờ thích ngươi.
Trương Thu Huyền nhìn Hứa Thiên Vọng, lắc đầu tỏ vẻ thương xót:
- Cho nên trong những năm nay, ngươi cuối cùng chỉ là người đứng thứ ba trong Hình ti.
Hứa Thiên Vọng rống to.
Sợi roi thép màu hồng tím trong tay hắn hóa thành vô số ảo ảnh trong không trung, tựa như có rất nhiều đóa hoa màu hồng đang nhanh chóng nở rộ.
"Phốc!"
Một âm thanh trầm thấp vang lên, phần đuôi của sợi roi thép này được kéo thẳng ra tạo thành một luồng nguyên khí cường đại, sau đấy cả sợi roi thép đâm về thanh phi kiếm màu hồng ở phía trước. Trong quá trình giao tranh cực ngắn này, thân sợi roi thép luôn được kéo thẳng băng, cà sát với thân phi kiếm tạo thành một chùm lửa.
Trương Thu Huyền không biến sắc, tựa như muốn buông tha thanh phi kiếm của mình.
Sức mạnh của thanh phi kiếm màu hồng chợt giảm, bị sợi roi thép của Hứa Thiên Vọng quấn lấy hai vòng, kéo về phía người mình.
Nhưng ngay lúc này trên không trung cao cao bỗng nhiên vang lên một âm thanh thê lương, có một cây tên được bắn xuống.
Mũi chân Hứa Thiên Vọng điểm một cái, không khí quanh người nổ tung. Ngay trong tíc tắc đó, cả người hắn lui về sau ba bước, cây tên trên rơi xuống trước mặt hắn, tạo thành một cái hố to trên mặt đất, cát đá bắn tung lên.
Trương Thu Huyền đi tới trước một bước, bình tĩnh nhìn phi kiếm của mình.
Thanh phi kiếm của ông ta vốn chỉ tỏa ánh sáng màu hồng lờ mờ, nhưng lúc này lại tỏa sáng rạng ngời, cấp tốc xoay tròn ngay trong sợi roi thép.
Hứa Thiên Vọng lại quát lên chói tai, một tay kéo lấy sợi roi thép, tay kia đánh mạnh về sau.
"Ầm!"
Người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma định tấn công lén hắn ở sau lưng lập tức bị đánh bay ngược về sau, nặng nề rơi xuống đất.
Khóe miệng Trương Thu Huyền xuất hiện một vệt máu tươi, chậm rãi đưa tay phải ra, giống như đang nhấc lên một thanh kiếm khổng lồ nặng nề.
Sợi roi thép đang quấn quanh phi kiếm bị chấn động, bị sức mạnh ẩn bên trong thanh phi kiếm đánh bay ra ngoài.
Thanh phi kiếm nhỏ nhắn tỏa ánh sáng hồng mờ trong nháy mắt cắt tới cổ họng Hứa Thiên Vọng.
Trong tíc tắc đó, Hứa Thiên Vọng chỉ kịp bộc phát một chút hồn lực, để cho thân thể của mình bay lên trên.
Thanh tiểu kiếm màu hồng không đâm vào cổ họng hắn ta, nhưng lại mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực, xuyên thủng một lá phổi.
Hứa Thiên Vọng rơi xuống đất.
Trương Thu Huyền thở hổn hển, thanh phi kiếm bay trở về trước người ông ta tựa như một con chuồn chuồn.
Hứa Thiên Vọng cúi đầu, hắn nhìn thấy vết thương đâm thủng lá phổi của mình, thấy có máu tươi và nội tạng bể tan tành đang theo dòng máu chảy ra ngoài.
Thông qua lổ thủng này, hắn nhìn thấy cảnh tượng ở phía sau.
Đội kỵ quân mặc trọng khải tựa như một bức tường kim loại nặng nề kia còn chưa tới nơi, nhưng mấy chục người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma đằng sau đã ngừng lại, đứng trong một bãi chiến trường đầy máu tươi, thi thể, cánh tay, chân cụt.
Tất cả quân sĩ Vân Tần mặc giáp đen và người tu hành Giang gia theo bọn họ tiến vào biên giới Bàn Nhược đã chết hết, chỉ có con hắn - Hứa Châm Ngôn vẫn còn đứng vững, tỉnh táo đứng bên cạnh một người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma, trên người không hề có một giọt máu tươi.
- Thì ra là ngươi.
Hứa Thiên Vọng chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn con mình, thở dốc không thôi. Bởi vì phổi của hắn đã bị lá phổi đâm rách, nên mặc dù đã dùng miệng thở, nhưng vẫn không thể nào nói chuyện quá nhiều được.
Hứa Châm Ngôn nhìn phụ thân mình, khom người hành lễ:
- Là phụ thân ngài dạy ta.
Hứa Thiên Vọng nhìn đứa con mình đang đứng trong hàng ngũ người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma như nhìn một con quái vật, đau đớn mà trầm giọng nói:
- Ta chỉ vì Hứa gia.
- Con cũng vì Hứa gia.
Hứa Châm Ngôn lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về Hứa Thiên Vọng lạnh như băng:
- Cũng vì có con, nên Hứa gia mới có thể tiếp tục hưng thịnh.
Hứa Thiên Vọng đau đớn mà nở một nụ cười, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.
"Phốc!"
Hồn lực còn lại trong cơ thể hắn chấn nát nội tạng còn lại, máu tươi từ bên trong phun ra ngoài.
Hứa Châm Ngôn nhìn Hứa Thiên Vọng tự vận, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, giống như người vừa chết đi không phải là phụ thân hắn, mà là một người không liên quan đến mình.
Trương Thu Huyền khẽ cau mày, nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi đứng lên. Sau khi ho một tiếng, ông ta bất giác phát hiện chiếc khăn gấm mình đang cầm đầy máu tươi và một số mảnh thịt vụn.
Nhìn Hứa Châm Ngôn bán đứng phụ thân mình, nhìn phụ thân mình chết đi mà không biến sắc, lạnh lùng như một con quái vật, ông ta cảm thấy thật không thích... Thật ra từ khi Hứa Châm Ngôn bắt đầu đến hoàng thành Trung Châu nhâm chức, ông ta và hoàng đế vẫn không thích đứa con này của Hứa gia.
Nhưng ít ra đứa con này của Hứa gia lại hữu ích với họ.
Ít nhất kết quả cuối cùng trong biên giới Bàn Nhược vẫn khiến Trương Thu Huyền hài lòng.
Hơn sáu trăm kỵ quân mặc trọng khải đến cạnh Hứa Châm Ngôn, bắt đầu thanh tẩy chiến trường. Theo dự định, trước tiên các kỵ quân sẽ dồn thi thể lại, sau đấy đốt cháy để tiêu hủy.
Trương Thu Huyền vứt bỏ khăn gấm trong tay, ánh mắt lặng lẽ nhìn qua Lý Chân Thạch còn chưa chết đang ở cách đấy không xa, chuẩn bị nói lời cáo biệt với lão bằng hữu năm xưa.
Nhưng ngay lúc này, ông ta bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía sau đội kỵ quân mặc trọng khải, nhìn về khe sâu mờ ảo mà thần bí của biên giới Bàn Nhược.
Cát đá trên mặt đất chấn động, nảy lên không trung.
Thậm chí cả những hạt cát ở hai bên vách đá của khe sâu này cũng bắt đầu nảy lên, tựa như có vô số người đang cùng lúc dùng một vật gì đó lay động cát vàng, khiến cát vàng không ngừng chấn động.
Tiếp theo, toàn bộ khe sâu này của biên giới Bàn Nhược đồng loạt bị chấn động.
Cũng như ông ta, tất cả mọi người kinh hãi nhìn về khe sâu.
Một thân thể cao lớn dị thường từ trong ánh sáng mờ ảo bước ra ngoài, mỗi một bước chân của nó rơi xuống đất đều lõm sâu vào bên trong, tuy không có tiếng động nào nhưng lại khiến cả vùng đất bị chấn động mãnh liệt.
Đây là một con voi khổng lồ màu trắng, phần lớn thân thể, thậm chí là cả bộ phận yếu nhất, cũng được một lớp kim loại thật dầy bao phủ lại.
Trên lưng con voi khổng lồ này có một chỗ ngồi hình dáng đài sen bằng kim loại, người ngồi trên đấy tay cầm cự trượng màu vàng, cả người cũng mặc áo giáp đầy phù văn huyền ảo.
Nhưng điều khiến người ta không hít thở được chính là không chỉ có một con quái vật khổng lồ này từ trong màn sáng mờ ảo bước ra.
Sau con voi khổng lồ này, không ngừng có những con voi khổng lồ khác xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Những con voi khổng lồ này xuất hiện trên biên giới Bàn Nhược, tạo thành một bức tường khổng lồ biết di động, nhưng nếu so với bức tường của các kỵ quân mặc trọng khải bên phía Trương Thu Huyền, bức tường này lại cao hơn đến mấy lần.
Đây là một khung cảnh khó tưởng tượng được.
Trên mỗi con voi khổng lồ chỉ có một người điều khiển, những kẻ này từ trên cao nhìn xuống mọi người bên dưới, không nói một lời nào, cũng không phát ra âm thanh nào.
Nhưng bởi vì những kẻ đó đang ở quá cao, lại không nói lời nào, nên càng thể hiện rõ sự mạnh mẽ của họ.
- Thần tượng quân!
Trương Thu Huyền bỗng nín thở, sắc mặt bắt đầu tái nhợt như tờ giấy trắng, tựa như tóc và lông mày của ông ta.
Tất cả chiến mã cũng hí vang lên, kỵ quân mặc trọng khải bắt đầu hỗn loạn. Bởi vì tình thế bây giờ quá đột ngột và quá hỗn loạn, nên các chiến mã ầm ầm đụng vào nhau, tạo ra những âm thanh trầm thấp.
Chiến mã Vân Tần đã được huấn luyện nghiêm khắc, cho dù đối mặt với trọng mâu nhiều như rừng núi, cả người lẫn ngựa vẫn sẽ kiên quyết xông tới. Nhưng đối mặt với những con voi khổng lồ hơn mình đến mấy lần này, các chiến mã theo bản năng mà sợ hãi, cho dù người cưỡi đã liều mạng khống chế nhưng vẫn không thể thành công.
Quân đội Vân Tần chưa bao giờ sợ đối thủ mạnh hơn mình, nhưng trong tình huống này, cho dù các kỵ quân mặc trọng khải có quyết tâm xông lên tấn công Thần tượng quân, cũng nhất thời khó làm được.
Một tiếng quát lớn từ trong miệng Trương Thu Huyền phát ra ngoài.
Có hơn mười người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma bước tới trước, đôi ngươi bảo thạch trên tấm mặt nạ bằng sắt phát ra ánh sáng. Tấm áo choàng sau lưng mười người này tung bay, cả bọn bắt đầu cấp tốc chạy nhanh, tấn công thẳng tới đám Thần tượng quân đang tràn ngập cả biên giới Bàn Nhược, căn bản không thể biết được số lượng cụ thể là bao nhiêu.
Những con voi màu trắng này trông bước đi rất chậm, nhưng mỗi một bước bước ra lại tương đương với bốn năm bước của chiến mã bình thường, nên tốc độ của nó là hết sức kinh khủng...
Người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma dẫn đầu nhảy lên cao, trực tiếp nhảy tới đầu của con voi trắng khổng lồ. Người này giơ cao chiến đao to lớn được ánh sáng màu lam bao phủ, chém tới đỉnh đầu của võ sĩ mặc giáp vàng đang ngự sử voi trắng.
Người tu hành mặc trọng khải Thiên Mà này hiển nhiên biết Thần tượng quân là đội quân thần bí nhất, cường đại nhất của Đường Tàng. Phần lớn người tu hành ở Vân Tần đều biết Thần tượng quân mạnh mẽ, nhưng lại chưa từng chiến đấu với Thần tượng quân, tuy nhiên, đôi mắt của người tu hành đang tấn công này lại tràn đầy sự lạnh lùng và tự tin.
Bởi vì trọng khải Thiên Ma quá mạnh mẽ, ngay cả những người tu hành bên Giang gia cũng bị bọn họ nhanh chóng giết chết, dễ dàng tựa như đang vung đao chặt cỏ.
Hắn dĩ nhiên không tin một tên quân sĩ của Thần tượng quân có thể chống lại mình.
Hơn nữa, người hắn đang tấn công hiện giờ cũng không phải là tên quân sĩ Thần tượng quân đang dẫn đầu.
Theo thế trận từ trước đến nay, người đứng đầu một đội quân rất có thể là người đi đầu tiên tấn công kẻ địch.
Hắn ta đang tấn công một quân sĩ Thần tượng quân bên trái. Theo như hắn nghĩ, chỉ khi chiến đấu với một quân sĩ Thần tượng quân, phe bên mình mới có thể biết được rốt cuộc chiến lực của Thần tượng quân cao đến đâu...
Lưỡi đao màu lam chém nhanh xuống như một tia chớp.
Tên quân sĩ Thần tượng quân đang ở trên con voi trắng này khẽ chau mày. Thấy ánh đao rơi xuống, hắn ta cũng không cam lòng yếu thế, lập tức vung thiền trượng khổng lồ trong tay mình tấn công tới người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma.