Âm thanh vô cùng trầm thấp, không hề vang dội.
Tại Thái Thị đường thành Thanh Viễn, hai gã nha dịch Hình ti ra sức vung cao gậy, đánh mạnh xuống dưới.
Người đang bị đánh là một chưởng quỹ trung niên bốn mươi mấy tuổi, áo bị vén, quần bị cởi ra, máu tươi chảy rõ trên lưng và mông, bi thảm không thể kể xiết. Mới chỉ bị đánh hơn mười trượng, ông ta đã ngất đi.
Ngoại trừ hai gã nha dịch Hình ti, ở hiện trường còn có mấy quan viên mặc quan phục Hình ti và Hộ ti.
Gã công tử trẻ tuổi mặc cẩm bào xanh đậm mấy ngày trước còn ngồi trên thuyền hoa uống rượu ở phía bắc thành cũng ở trong đó, người mặc quan phục Kiểm quan Hộ ti tòng bát phẩm.
Một trong hai tên bạn tốt của gã ngày hôm đấy, tên công tử trẻ tuổi mặt tròn cũng có mặt ở đây. Người mặc quan phục Thuế quan Hộ ti Chính cửu phẩm. Hiện giờ nhìn thấy trượng hình nặng nề như vậy, sắc mặt hắn ta vô cùng bình tĩnh, sự đắc ý hiện rõ sâu trong đáy mắt.
Dựa theo luật pháp Vân Tần, nếu như trong cửa tiệm hiệu buôn có vấn đề buôn lậu hoặc không hàng hóa không tốt, sẽ tùy theo mức vi phạm nặng hay nhẹ mà quan viên Hộ ti và Hình ti sẽ áp dụng phạt tiền, hoặc dụng hình. Nếu như vi phạm không quá nặng, vậy không cần bắt giam, chỉ cần dụng hình đánh trước mặt mọi người ở Thái Thị đường, mục đích là răn đe.
Hôm nay dụng hình chỉ có hai mươi trượng, không tính là cực hình, nhưng người đang bị phạt lại là chưởng quỹ Thạch Tam của Đại Đức Tường ở thành Thanh Viễn.
Nguyên nhân khiến ông ta phải chịu phạt trượng trước mặt mọi người là vì có hơn mười hộ dân sau khi dùng gạo trắng của Đại Đức Tường, bỗng nhiên bị đau bụng tiêu chảy. Sau khi kiểm tra cẩn thận, các quan viên phát hiện bên trong có một ít bụi phấn màu trắng. Kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, các quan viên thành Thanh Viễn phát hiện bụi phấn chính là phấn đá quan âm trắng ở phía nam!
Cách dùng loại phấn đá này như sau, chỉ cần bỏ một lượng rất nhỏ trong lúc lọc gạo và cát sỏi, lập tức sẽ làm cho gạo trở nên trắng tinh, nhưng bởi vì không tốt cho cơ thể con người, nên cả Vân Tần nghiêm cấm sử dụng. Chỉ có những tiểu thương không hợp pháp bí quá hóa liều, mới bỏ loại phấn này vào trong gạo đã nổi lên nấm mốc, sau đấy đưa ra thị trường, lợi nhuận vô cùng khủng khiếp.
Bởi vì do lợi nhuận quá lớn, nên những chuyện tương tự luôn xảy ra trong các trấn nhỏ lớn khác nhau ở Vân Tần, nhưng vì lần này người bị bắt lại là Đại Đức Tường, nên lập tức xảy ra chấn động.
Mười bảy hiệu buôn liên doanh đang có dấu hiệu sụp đổ như ánh hoàng hôn phía tây, căn bản không thể ngăn cản Đại Đức Tường. Mà đúng như những gì Thịnh Mãn Doanh đã nói, mấy ngày vừa rồi Trương đại chưởng quỹ của Thiên Phượng ngọc châu đã gầy hơn rất nhiều. Khi tin tức này truyền ra, ngay lập tức kinh động tất cả phường xã, các chưởng quỹ mười bảy hiệu buôn liên doanh nhất thời mừng như điên, tựa như nhìn thấy ánh sáng chói mắt trong trời đêm.
Cho nên, vào lúc phán xét thi hành án phạt, hầu hết các chưởng quỹ mười bảy hiệu buôn liên doanh đều chạy tới.
Những hiệu buôn nổi danh khác cũng rối rít tụ tập ở đây.
Bởi vì mọi người nhận được tin tức vị đại chưởng quỹ thần bí của Đại Đức Tường không phục với kết quả kiểm tra, muốn phản bác lại nên đang trên đường chạy tới đây.
Tất cả những người làm ăn đều biết nhất định sẽ có nhân vật quan trọng của Đại Đức Tường tới đây, bởi vì đối với Đại Đức Tường, đây đúng là một nguy cơ nghiêm trọng nhất.
Trong mấy chục chiếc xe ngựa đang dừng ngoài Thái Thị đường, chưởng quỹ NgôThu Điền của Đại Thịnh Cao, cũng là người phụ trách công việc của Đại Thịnh Cao ở hai hành tỉnh Tê Hà và Quảng Dụ, đang lo lắng ngồi đợi trong một chiếc xe ngựa.
Trong lúc ông ta sốt sắng không thôi, xe ngựa của Lâm Tịch và Trần Phi Dung đã thông qua cổng thành thành Thanh Viễn, cách Thái Thị đường không xa nữa.
Trong quá trình Lâm Tịch tới trấn Đại Phù, học viện Thanh Loan không hề nhúng tay bất cứ chuyện gì, cũng không cho Lâm Tịch một thân phận mới để tiếp tục du nhập vào cuộc sống bình thường. Nhưng cũng vì học viện đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Lâm Tịch, mà Lâm Tịch lại không tham gia vào cuộc sống người tu hành nữa, nên sẽ không có bất cứ ai chú ý tới Lâm Tịch.
Liệu có người nào chú ý tới một gã sai vặt bình thường trong thương hành?
Thân phận hiện giờ của Lâm Tịch là một gã sai vặt trong thương hành, làm người hầu của Trần Phi Dung, nên không có bất kỳ điều ngoài ý muốn gì xảy ra, hắn đã đi qua cổng thành Thanh viễn, vào thẳng bên trong.
Bởi vì đã có không biết bao nhiêu năm kinh nghiệm buôn bán và nhìn nhận sự việc, thậm chí là vượt xa mọi người ở thế giới này, nên so với bất cứ ai, Lâm Tịch càng hiểu rõ đây đúng là một nguy cơ rất nghiêm trọng, nhất là khi Đại Đức Tường vừa mới khẳng định mình trên thương trường. Chẳng qua, nguy cơ này thật quá rõ ràng và đơn giản... Nhất định chuyện này không liên quan đến Đại Đức Tường. Dưới sự nhất quán của Lâm Tịch, ngay từ lúc thu mua gạo của các hộ nông dân, có thể nói gạo của Đại Đức Tường là chất lượng rất tốt, tuyệt đối không xảy ra chuyện gian lận trong đây. Ít nhất là trong một năm kế tiếp, Đại Đức Tường còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, không hề nghĩ đến việc sẽ thu lợi nhuận từ việc kinh doanh gạo. Gạo của Đại Đức Tường chính là gạo thượng đẳng "Giải xác hoàng" và "Lệ thủy hương" được mua từ hành tỉnh Lâm Xuyên và Tương Thủy. Sau khĩ xảy ra chuyện này, Đại Thịnh Cao đã nhiệt tình phối hợp điều tra, trong quá trình vận chuyển không hề có vấn đề nào, cũng không có chuyện tiểu nhị hay chưởng quỹ trong cửa tiệm tuồn hàng ra ngoài bán, sau đấy lấy gạo không tốt bỏ vào thay thế.
Chính vì không liên quan đến Đại Đức Tường, mà do người khác âm mưu hãm hại, nên Lâm Tịch mới quyết định cùng với Trần Phi Dung tới đây, đích thân xử lý chuyện này.
Là do mười bảy hiệu buôn liên doanh? Hay là do người khác muốn một miếng thịt trong Đại Đức Tường?
Lâm Tịch thật sự không suy nghĩ nhiều là do ai làm, đối với hắn mà nói, bất kể là ai, nếu như đã dùng thủ đoạn ám muội này nhúng tay vào cuộc sống của hắn, nhất định hắn sẽ khiến đối phương phải trả giá thật nhiều...
- Tới rồi!
Đám người đang tụ tập bên ngoài Thái Thị đường đột nhiên xôn xao, mà mấy người đang ngồi đợi trong những chiếc xe ngựa cạnh đấy cũng nhất thời chấn động.
Cố hết sức kìm nén sự nóng lòng và sốt sắng trong lòng, chưởng quỹ hai hành tỉnh Đại Thịnh Cao - Ngô Thu Điền lập tức vèn màn xe lên, xuống xe ngựa, đi tới nghênh đón.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cho dù là người tới xem góp vui, hoặc là không biết gì, cũng biết người tới chính là chưởng quỹ Đại Đức Tường. Trong lúc nhất thời, dù là người rối rít né tránh chiếc xe ngựa xa hoa của Đại Đức Tường đang đi tới, hoặc là vô số người đang rướn cổ ra ngoài, ai ai cũng cảm thấy hưng phấn, nghĩ thầm hôm nay mình thật may mắn, có thể nhìn thấy nữ đại chưởng quỹ thần bí trong truyền thuyết của Đại Đức Tường.
Một loạt tiếng than thở và gầm gừ từ trong đám người truyền ra ngoài, giống như có từng đợt sóng đánh ra.
Trần Phi Dung đi xuống xe ngựa, nghênh đón chưởng quỹ Ngô Thu Điền mặc áo da màu xám, đang dẫn theo rất nhiều phú thương hành tỉnh Sơn Âm đi tới.
Không có ai chú ý tới một người hầu đằng sau nàng, ánh mắt mọi người hiện đã bị nàng thu hút.
Cũng như những ngày trước, nàng chỉ đơn giản mặc một chiếc áo lông màu trắng có đường viền màu đỏ, mái tóc đen nhánh được ghim lại bởi một cây trâm màu trắng, nhưng thân thể kiều diễm cùng với vẻ đoan trang hiện rõ trên khuôn mặt nàng, kết hợp với những lời đồn thần bí trước kia, tất cả tụ lại một chỗ khiến nàng hiện giờ thật chói chang và lộng lẫy.
Người mặc quan phục Hộ ti tòng bát phẩm - Trương Linh Vận, đứng xa xa nhìn cô gái xinh đẹp dường như đã lấy hết toàn bộ mỹ từ trên thế gian về mình vừa bước ra khỏi xe. Trong một loạt tiếng than thở trầm trồ này, hắn bất giác mỉm cười, lộ ra thâm ý vô cùng.
Đại chưởng quỹ thần bí của Đại Đức Tường quả nhiên không khiến hắn thất vọng.
Đối với một người như hắn, người có thể kích động tâm tình hắn đã không phải là những cô gái xinh đẹp gợi cảm nữa, mà chính là những người có thân phận và địa vị hơn người.
Đây chính là một thương hành vừa mới phát triển, trong triều đình còn chưa có chỗ dựa, mà hắn thì khác, tuy quan vị thấp, nhưng lại có chỗ dựa rất lớn... Cho nên, hắn mới dám làm như vậy, cho nên, đối với hắn mà nói, vị đại chưởng quỹ xinh đẹp của Đại Đức Tường thật không khác gì một con cừu trắng cả.
- Đại chưởng quỹ Đại Đức Tường lại là nữ tử trẻ tuổi như vậy sao?
- Lời đồn quả nhiên không sai... không ngờ đại chưởng quỹ Đại Đức Tường lại xinh đẹp như vậy.
- Những quyết sách trước kia của nàng đúng là kinh tài tuyệt diễm, nhưng hiện giờ Đại Dức Tường xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng... ...
Bởi vì sự xuất hiện của Trần Phi Dung khiến hiện trường xôn xao lên như biển gầm, bởi vì xung quanh có vô số tiếng nghị luận ồn ào, bởi vì đau đớn không chịu nổi, nên chưởng quỹ của tiệm Đại Đức Tường ở thành Thanh Viễn - Thạch Tam liền tỉnh lại. Ông ta thấy Trần Phi Dung đang đi tới chỗ mình.
Ông ta nhất thời biết đây chính là đại chưởng quỹ mình kính nể nhất, sùng bái nhất!
Tận mắt nhìn thấy người mình luôn ngưỡng mộ... lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra, nhất thời cả người ông ta run rẩy không thôi, muốn gượng dậy.
Trần Phi Dung cầm theo một tấm thảm mỏng.
Đối mặt với ánh mắt của vị chưởng quỹ bị chịu hình này, nàng chỉ làm một việc vô cùng đơn giản, dùng một tay vỗ vỗ bả vai ông ta, ngăn ông ta gượng dậy, sau đấy cẩn thận đắp tấm thảm mỏng lên phần thân lỏa lồ bên ngoài của ông ta.
- Ta đã tới chậm rồi.
Nàng tới gần vị chưởng quỹ tên Thạch Tam này, nhẹ giọng tạ lỗi.
Chỉ là một động tác và một câu nói rất đơn giản, nhưng vào thời khắc ở đây có biết bao người như vậy, một đại chưởng quỹ như nàng lại nói thế quả thật khiến người xem phải kinh tâm.
Trong lúc nhất thời, cho dù là đang đứng ở đây, hoặc là đang ngồi trên xe ngựa bên ngoài, tất cả chưởng quỹ của hiệu buôn khác đều cảm thấy rùng mình, bất giác phải run rẩy.
Tuy khi nãy bị chịu hình nặng, lòng đầy căm phẫn, nhưng Thạch Ta không hề bi thảm khóc lên. Mà lúc này thấy đại chưởng quỹ của mình như vậy, trong mắt ông ta nhất thời rơi những gọt nước mắt đầy khuất nhục.
Lâm Tịch bình thường không thu hút bất cứ ai bất giác lẳng lặng nhìn các nha dịch và quan viên Trần Phi Dung. Hắn bất giác cau mày, cảm thấy không khí hiện nay thật quá quen thuộc... loại không khí này, hắn rất không thích.
- Chư vị đại nhân, chuyện này có nhiều hiềm nghi, còn chưa điều tra rõ ràng vì sao lại định án? Tại sao lại dụng hình với người Đại Đức Tường?
Trần Phi Dung không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thạch Tam, sau đáy bình tĩnh nhìn quan viên trước mặt, lạnh nhạt nói.
Đối với câu hỏi kiểu chất vấn của Trần Phi Dung, Trương Linh Vận lại vuốt cằm, nói:
- Số gạo trắng kia là hàng hóa của Đại Đức Tường, mà trong cửa tiệm của Đại Đức Tường lại phát hiện thấy một bọc phấn đá quan âm trắng, chứng cứ vô cùng xác thật. Chính vì cảm thấy tình tiết không nặng, nên mới nương tay phạt hình như vậy, không biết tại sao Trần đại chưởng quỹ lại nói án tình chưa rõ?
Nghe quan viên Hộ ti trẻ tuổi nói như vậy, những người tới sau xem án bất giác thở dài trong lòng, nghĩ thầm bằng chứng quả rất xác đáng, làm sao vị đại chưởng quỹ trẻ tuổi xinh đẹp này có thể lật án được?
Nhưng đối mặt với những lời này, Trần Phi Dung lại nhếch miệng cười, càng bình tĩnh nói:
- Chư vị đại nhân, nếu như Đại Đức Tường ta quả thật có dùng bột đá quan âm trắng, tại sao chỉ xuất hiện trong gạo trắng mười mấy hộ kia, ít nhất cũng phải có trong mấy ngàn cân gạo trong kho hàng chứ? Nếu không, chẳng lẽ Đại Đức Tường ta ăn no rỗi việc, cố ý sinh sự với mười mấy hộ kia? Còn nữa, gạo ở phân tiệm Đại Đức Tường ở thành Thanh Viễn đều xuất từ xưởng sản xuất của Đại Đức Tường ta ở phía nam thành, cũng không phải được điều từ bên ngoài tới. Trong phân tiệm Đại Đức Tường được điều tra không có kho hàng, tát cả gạo, mì đều được điều trực tiếp từ bên xưởng sản xuất sang, vật chứng nhân chứng hôm đấy có đủ, đại nhân có thể kiểm tra. Cho dù Đại Đức Tường ta có dùng bột đá quan âm trắng, ít ra cũng không thể bỏ ở phân tiệm, chắc chắn phải để tại xưởng sản xuất đúng không? Chẳng lẽ chư vị đại nhân cho rằng khi muốn dùng bột phấn này, chưởng quỹ chúng ta phải tới xưởng sản xuất lấy, sau khi dùng hết lại chạy một vòng nữa?
- Trong xưởng sản xuất của Đại Đức Tường ta có không ít gạo còn chưa được sàn lọc, có bị thối rửa hay không chỉ cần nhìn là biết. Chẳng lẽ đã là gạo tốt, Đại Đức Tường ta còn phải bỏ thêm bột phấn này vào?
Sau khi liên tục nói hai câu, Trần Phi Dung mỉm cười, nhìn Trương Linh Vận và mấy quan viên khác, nói:
- Theo ta điều tra được, mười mấy hộ bị đau bụng tiêu chảy kia thường ngày không có ai ở nhà, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng bỏ bột đá quan âm trắng vào bên trong vạc đựng gạo. Về việc tìm thấy bột đá quan âm trắng ở phân tiệm Đại Đức Tường ta, các vị tìm thấy trong phòng tạp hóa. Cho dù là người bình thường, nếu như có đồ vật nào đấy cần phải che giấu cẩn thận, cho dù là giấu ở cửa hàng, ít nhất phải giấu ở nơi nào ít người lui tới, chứ không phải điên khùng giấu ở phòng tạp hóa chứ?
Ba câu hỏi Trần Phi Dung vừa đặt ra xong, mọi người xung quanh lập tức im tiếng, không khí thật tĩnh lặng. Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn sang Trương Linh Vận và mấy quan viên, muốn xem thử bọn họ sẽ đáp lại như thế nào.