- Đừng có kể nữa, thật sợ quá!
- Lâm Tịch, cho dù hôm nhập thí ngươi không vào được học viện Thanh Loan, ta nghĩ ngươi có thể trở thành một người kể chuyện ấy. Không khéo khi ngươi kể chuyện từ đây tới kinh thành lại có đủ tiền để mở một quán trà kể chuyện lớn nhất. - Ác độc.
Mộ Sơn Tử ở bên cạnh với mục đích "xem một chút" nghe xong cũng sợ không thôi, lông tơ dựng đứng cả lên. Nhưng hắn ta vẫn giả bộ mình đang ngủ say, thầm mắng:
- Sao tiểu tử này giỏi quá vậy, toàn là mưu mô chước quỷ... cái gì mà nửa đêm trời trong vắng lặng, một nữ quỷ tóc bạc che kín mặt từ trong bức họa lù lù xuất hiện ra ngoài... thật ghê sợ.
Đêm là một thời gian rất kỳ lạ, nếu như ngủ ngươi thấy nó rất ngắn, nhưng nếu như thức giấc, nó sẽ lại rất dài.
Mặc dù câu chuyện "ma quỷ nửa đêm" của Lâm Tịch đã đạt được hiệu quả là dọa khiếp Khương Ngọc Nhi, Mộ Sơn Tử ăn to nói lớn cũng không dám nhìn vào cánh rừng bị màn đêm bao phủ ở bên cạnh, thậm chí ban đầu mấy người này còn tính là sẽ thức trắng đêm trò chuyện với nhau, nhưng càng nằm lâu trên sườn núi, nhìn những vì sao bao la trên bầu trời đêm rộng lớn, bất chốc cảm giác buồn ngủ lại tràn về trong tâm trí họ. Trước khi ánh rạng đông đầu tiên xuất hiện xua tan màn đêm, bọn họ đã ngủ say mà không hay biết.
Đang say mộng Lâm Tịch bất chợt bị cơn đau đánh thức. Hừ hừ, trong khí trời lành lạnh và đang say với tâm tình vui vẻ, bị người khác đánh thức đúng là một cảm giác không dễ chịu chút nào. Nhưng phải vài giây sau Lâm Tịch mới phát hiện nguyên nhân khiến mặt hắn đau lại là một cọng cỏ mềm. Tiếp đó, hắn thấy một nam nhân mặc áo bào đen có sắc mặt trắng như tờ giấy, dáng người đứng thẳng như con chim ưng, đang lạnh lẽo nhìn mình ở một vị trí cách đấy không xa.
Từ Sinh Mạt.
Dụi dụi mắt mình, xác định đây không phải là ảo giác, Lâm Tịch mới xác định người đứng trước mặt chính là Từ Sinh Mạt luôn luôn oán ghét mình. Nhưng dường như Từ Sinh Mạt không chú ý đến sắc mặt Lâm Tịch bây giờ lắm, hắn ta chỉ hừ lạnh một tiếng, tiếp xoay người, đi tới một cánh rừng bên cạnh, rõ ràng hắn ta có chuyện muốn nói riêng với Lâm Tịch.
Lúc này trời đã hơi sáng, ánh sáng chung quanh rực rỡ tựa như "Thần quang" kiếm hắn đã lựa chọn.
Lâm Tịch không làm kinh động những người khác, lặng lẽ đi theo.
- Đây chính là nhân tài học viện Thanh Loan chúng ta muốn bồi dưỡng? Ngươi vươn tay ra.
Từ Sinh Mạt dừng bước trên một mảnh đồng cỏ trong khu rừng, xoay người lại, vừa cười lạnh vừa khinh thường nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch không biết Từ Sinh Mạt có ý gì, hơi ngạc nhiên vươn tay phải.
Từ Sinh Mạt đột nhiên cũng vươn tay ra, Lâm Tịch còn chưa kịp phát hiện thì chợt có một luồng ánh sáng lạnh lóe lên, xẹt qua mu bàn tay hắn.
Một cơn đau kinh khủng trong nháy mắt xuất hiện khiến Lâm Tịch muốn hô to lên, nhưng Từ Sinh Mạt lại phát ra một luồng kình lực kỳ lạ, chặn ngay tiếng hô to này ngay trong miệng hắn.
Sắc mặt Lâm Tịch tái nhợt, cơn buồn ngủ còn đâu đấy lập tức mất sạch. Nhìn kỹ lại, hắn thấy trên mu bàn tay xuất hiện một vết thương nhỏ, máu tươi theo đó chảy ra ngoài. Tuy vết rách rất nhỏ nhưng đã sâu tới mức khẽ chạm vào xương cốt cánh tay, rất đau nhức.
Từ Sinh Mạt vẫn khinh thường nhìn Lâm Tịch, cười lạnh nói:
- Coi như đây là một bài học cho ngươi. Ngày mai ngươi phải xuất viện tu hành, nhưng bất kỳ đệ tử học viện Thanh Loan nào cũng phải ghi nhớ luôn cẩn thận mọi lúc, kể cả trong giấc mộng, phải cảnh giác mọi thứ xung quanh mình. Tuy ta không thích ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là đệ tử học viện Thanh Loan, chính ta cũng từng dạy ngươi một thời gian. Nếu như đệ tử do chính ta dạy bảo lại bị đối thủ giết chết trong lúc ngủ, không biết mấy tên kia sẽ cười nhạo ta đến khi nào.
Lâm Tịch hơi ngạc nhiên. Ban đầu hắn cho rằng Từ Sinh Mạt muốn lấy công báo thù riêng, trước khi xuất viện còn muốn làm khó mình, nhưng sau khi nghe Từ Sinh Mạt nói như vậy... hắn lại cảm thấy hiện giờ mình không thể ghét hay căm thù vị giảng viên luôn lạnh lùng với mình này được.
- Đừng tưởng rằng xuất viện sẽ sống dễ dàng hơn. Ngươi phải mang những đồ vật kia theo mình, hàng ngày luyện tập.
Từ Sinh Mạt không nhìn Lâm Tịch, chán chường nhìn về một lùm cây rồi hơi hất đầu lên. Sau khi nói xong câu này, hắn liền xoay người rời đi.
Lâm Tịch giật mình. Đợi đến khi Từ Sinh Mạt đã đi được mấy bước, dõi nhìn theo bóng lưng của nam tử có dáng người rất giống chim ưng, Lâm Tịch trước thuần thục băng bó vết thương trên mu bàn tay mình lại, sau chân thành thi lễ với Từ Sinh Mạt:
- Đa tạ.
- Không cần phải đa tạ ta.
Từ Sinh Mạt khẽ dừng bước, tuy không quay đầu nhưng vẫn lạnh lùng nói:
- Ngươi nên nhớ ta làm vậy vì ta là giảng viên học viện, là do học viện yêu cầu. Nếu không, với thái độ của ta với ngươi, giả sử học viện cho ta lựa chọn... ngươi cho rằng ta sẽ chọn ngươi sao?
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu như đệ tử có thể chứng minh ngài sai thì sao?
Từ Sinh Mạt không những không quay đầu mà còn bình thản nói:
- Đó là chuyện tương lai.
- Hì, hình như những biểu hiện của đệ tử trong trận chiến Thập chỉ lĩnh cũng không thể làm thay đổi quan điểm của lão sư được.
Lâm Tịch tiếp tục nói:
- Vậy đệ tử phải làm thế nào mới làm lão sư cảm thấy mình đã sai? Ít nhất là trong việc nhận xét đệ tử, sau đó xin lỗi đệ tử.
Từ Sinh Mạt lại dừng bước, trào phúng nói:
- Ngươi đang khiêu chiến ta? Rất tốt! Chỉ cần ngươi có thể thật sự trở thành Phong Hành Giả hoặc Chính Tương Tinh, ta sẽ lập tức nhận sai với ngươi.
Lâm Tịch cười cười, nói:
- Được, một lời đã định!
Từ Sinh Mạt hừ lạnh một tiếng, không nói thêm câu nào, cứ thế biến mất trong khu rừng bị sương mù nhàn nhạt bao phủ.
Lâm Tịch nhìn phương hướng Từ Sinh Mạt biến mất, khẽ lắc đầu rồi đi đến bụi cỏ hắn ta đã chỉ hồi nãy.
Ngoại trừ một nội giáp và vài cái bao tay nặng hơn lúc trước đã mang trên người, hắn còn thấy một cái rương nhỏ hình vuông bằng đồng xanh, có kích thước bằng nửa cái gối thường dùng để ngủ.
Bên ngoài cái rương nhỏ bằng đồng xanh này có rất nhiều phù văn, mặt trên cùng có những lổ thủng hình tròn lớn cỡ hạt đậu tương. Bên trên rương nhỏ lại có một thanh kiếm gỗ bình thường.
Lâm Tịch tò mò nhặt thanh kiếm gỗ, lấy cái rương nhỏ hình vuông để trong tay mình. Thật không biết cái này dùng để làm gì?
Quan sát cẩn thận trong một hồi, hắn phát hiện trên một mặt bên cái rương nhỏ bằng đồng xanh này có một hình khắc đầu dê đặc biệt sáng loáng, hơn nữa xung quanh có rất nhiều khe hở nhỏ, giống như đây là một cái nút bấm, có thể ấn xuống được.
Hơi do dự một chút, hắn thật không thể ngăn cản sự hiếu kỳ trong lòng, lấy ngón tay ấn xuống.
Không mất nhiều công sức lắm, cái nút khắc hình con dê này bị hắn dễ dàng nhấn xuống. Gần như cùng một lúc, bên trong cái rương nhỏ bằng đồng xanh này truyền ra tiếng cơ quan chuyển động hắn rất quen thuộc.
Lâm Tịch khẽ nhướng mày. Sau khi suy nghĩ cẩn thận một hồi, hắn lập tức xoay xoay cái rương nhỏ đồng xanh hình vuông trong tay mình, hướng mặt bên có rất nhiều lỗ thủng lên trên bầu trời bao la.
"Bùm!"
Thế giới này, ít nhất cho đến bây giờ vẫn chưa có pháo hoa. Nhưng ngay lúc này đột nhiên có những luồng sáng giống như chùm pháo hoa từ trong cái rương màu xanh nhỏ bắn ra ngoài, xen lẫn trong đấy là những hạt châu xinh xắn.
Tất cả hạt châu được bắn ra gần như cùng một màu duy nhất là màu đen, duy chỉ có vài viên là màu vàng, lấp lánh tỏa sáng. Cho dù bị xen lẫn ở giữa chùm "pháo hoa" màu đen, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra điểm khác biệt.
Lâm Tịch kinh ngạc nhìn chùm "pháo hoa" này. Khẽ quan sát những hạt châu chi chít trên đầu mình, sau lại nhìn thanh kiếm gỗ trong tay, hắn nhất thời hiểu dụng ý của Từ Sinh Mạt.
Một người tu hành muốn mạnh mẽ hơn những người khác, nhất định cần phải chú trọng ở sức mạnh, thăng bằng, tốc độ, cảm giác, tinh chuẩn. Lâm Tịch đã từng đi qua Binh điện học viện Thanh Loan, hắn hiểu rõ ngoại trừ những hồn binh mạnh mẽ có thể giết người trong chớp mắt, còn có những bộ áo giáp phòng ngự bất phàm.
An Khả Y đã từng nói với hắn một việc: Khi ở trên chiến trường, tốc độ tiêu hao hồn lực rất nhanh, nhanh hơn rất nhiều giới hạn người tu hành đã tự đặt ra cho mình, mà ngay cả những người tu hành rất mạnh mẽ, họ cũng không bao giờ lựa chọn phương pháp không tiếc tiêu hao hồn lực để đánh bậy đánh bạ đối thủ; ngược lại, họ sẽ tấn công vào những chỗ hiểm yếu trên áo giáp đối thủ.
Cái rương nhỏ bằng đồng xanh này có tác dụng huấn luyện phản ứng và độ tinh chuẩn của người sử dụng.
Từ Sinh Mạt để lại một thanh kiếm gỗ, rõ ràng muốn hắn thường ngày luyện tập: Ngay lúc cái rương bằng đồng xanh này phun chùm "pháo hoa" ra, Lâm Tịch phải dùng thanh kiếm gỗ đâm trúng các hạt châu màu vàng óng. Một khi làm được như vậy, khi đối địch trên chiến trường, Lâm Tịch có thể chuẩn xác đâm trúng các nơi yếu hại của đối thủ.
- Lão sư là người nguyên tắc hay cố chấp đây... ngay cả một câu dặn dò đệ tử mà ngài cũng kiệm lời như vậy sao?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâm Tịch bất giác nhìn phương hướng Từ Sinh Mạt đã rời đi, khẽ lắc đầu rồi thì thầm.
- Cách luyện tập này rất có lợi, giống như đâm một hạt mưa trong ngàn vạn giọt mưa đang rơi xuống... Nhưng nếu như những hạt châu này phun ra khắp nơi, vậy thu về bằng cách nào đây? Tự tay nhặt thì mất thời gian quá!
Nhìn thanh kiếm gỗ tinh xảo cùng với cái rương nhỏ đồng xanh, lại nhìn những hạt châu nhỏ rơi trên mặt đất, Lâm Tịch hơi cau mày, cảm thấy Từ Sinh Mạt vẫn muốn chơi khó mình à?
- Thì ra là vậy...
Nhưng hắn lập tức phát hiện điều mình đang lo lắng là dư thừa. Ngay lúc hắn ngồi chồm hổm xuống nhặt cái rương nhỏ bằng đồng xanh, chuẩn bị thu lấy những hạt châu, đột nhiên những hạt châu ở gần hắn rối rít tự động lăn tới cái rương bằng đồng xanh, sau đó bị những cái lỗ mặt bên hút vào bên trong.
Với sự hiểu biết của mình, hiện tượng vừa rồi không làm Lâm Tịch ngạc nhiên lắm.
Không biết cái rương này do các thợ tay lành nghề ở Vân Tần hay tượng sư trong học viện Thanh Loan chế tạo, nhưng các cơ quan bên trong nhất định được chế tạo theo nguyên lý đá nam châm. Với nguyên lý hai nam châm trái chiều hút lẫn nhau, công việc của cái rương này không khác gì máy hút bụi cả...
Trong lúc Lâm Tịch còn loay hoay với cái rương màu xanh, Tiêu Minh Hiên đang lặng lẽ đi trên con đường núi ở hậu sơn học viện.
Đột nhiên ông ta cảm thấy hơi mệt mỏi, cứ thế ngồi xuống những bậc thang.
- Chiêu này của Lâm Tịch thật lợi hại ... mà lão Trương cũng nói không sai, đàn bàn thật giống như con cọp... chịu không nổi...
Ông ta thở hổn hển, sau rầu rỉ tự nói với mình, trên cổ còn có những vết răng màu đỏ lờ mờ...
Sắc trời sắp sáng hoàn toàn, cả học viện Thanh Loan bị ánh rạng đông đánh thức dậy.
Bởi vì hôm nay là ngày rất đặc biệt, tiếng chuông thường ngày của các lầu tân sinh còn chưa vang lên, các đệ tử đã thức dậy từ trước.
Lâm Tịch cùng Đường Khả đeo một cái hòm gỗ lớn, sánh vai bước ra khỏi lầu tân sinh khoa Chỉ Qua.
Cái hòm gỗ lớn này vật chuyên dụng của học viện Thanh Loan chuẩn bị cho mỗi đệ tử, khi đeo trên lưng sẽ thấy cao hơn cả đầu một đoạn, có đủ không gian để đựng các binh khí và quần áo mà đệ tử học viện đã chọn.
Ngoại trừ trường cung "Thần lê", trường kiếm "Thần quang", bốn mũi tên đặc biệt và một ít đồ vật tu hành Từ Sinh Mạt bắt hắn phải mang theo để luyện tập hàng ngày, bên trong hòm gỗ lớn của Lâm Tịch còn có vài quyển sách.
Trừ môn học vũ kỹ ra, Lâm Tịch đã thi đậu các môn học còn lại của khoa Chỉ Qua trong năm nay, cũng có nghĩa hắn có thể bắt đầu chuẩn bị học các môn khác. Vì thế Mộc Thanh đã soạn riêng cho hắn một bộ sách có nói sơ qua về các môn học đó, mà Lâm Tịch cũng biết mình còn có nhiều thiếu sót ở các môn vừa học, nên hắn rất muốn tham khảo trước các môn sẽ học trong kỳ tới.
Hơn ai hết Lâm Tịch hiểu rằng mình đặc biệt hơn người khác, nhưng hắn cũng đồng thời hiểu ngoài năng lực nghịch thiên mỗi ngày dùng một lần ra, hắn phải không ngừng nỗ lực để tích lũy. Năng lực đặc biệt chỉ giúp hắn đi nhanh hơn, đi cao hơn so với những người khác một lúc mà thôi, nếu như tự buông lỏng, những người đó tự khắc sẽ vượt qua mình.
Một cơn gió sớm thổi qua, khẽ thổi bay những lọn tóc trên đầu Lâm Tịch và Đường Khả.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua Đường Khả bên cạnh, mái tóc vị đồng bạn này đã dài hơn lúc mới vào học viện, không thể nhận ra đây khí chất gọn gàng kiên quyết của các Biên Man nữa.
- Ta không ngờ ngươi sẽ chọn lăng Kinh Hoa.
Lâm Tịch nhìn khuôn mặt bình thản của Đường Khả, chân thành nói.
Đường Khả nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ta biết sau này Lý Khai Vân nhất định sẽ đi biên quân... địa phương ta nhậm chức cách hắn không xa, ít nhất có thể giúp đỡ hắn.
Lâm Tịch gật đầu:
- Ta hiểu ý ngươi, nhưng mà vào cái nơi nuôi ngựa chuẩn bị xe cũng không tốt lắm đâu.
Đường Khả hơi buồn cười, nói:
- Nhưng nhất định là người của nha môn, vừa không cần đi chiến sự vừa có thể quan hệ với người của quân bộ, vậy cũng được rồi. So với mấy người không có chức tước nhưng nắm quyền trong tay, một khi có chuyện gì xảy ra, ta còn xoay sở được đấy.
Sau khi khẽ mỉm cười, Đường Khả tiếp tục nhìn Lâm Tịch, sau lại quay đầu nhìn đằng sau. Thấy Lý Khai Vân còn đang ở trong khu rừng đá, nhất thời chưa thể đuổi kịp họ được, Đường Khả mới thấp giọng nói với Lâm Tịch:
- So sánh với ngươi hay mấy người Hoa Tịch Nguyệt, ta lo lắng cho Lý Khai Vân hơn. Hắn quá chính trực, quá nhiệt huyết và cao thượng.
Lâm Tịch khẽ nhíu mày, nhưng cũng gật đầu nói:
- Chỉ mong hắn thuận lợi.
Đường Khả vỗ vỗ bả vai Lâm Tịch, nói:
- Cầu chúc mọi người đều thuận lợi...
Trong những tia nắng sớm chiếu khắp học viện Thanh Loan, các đệ tử lần lượt tụ tập với nhau.
Tất cả các đệ tử ở các khoa tụ tập chung một chỗ, thân khoác áo bào màu đen, ngay cả hòm gỗ lớn cũng bị bao phủ bên trong. Sau đó sắp hàng tạo thành một hàng dài màu đen, bắt đầu xuống núi, tiến vào bình nguyên bốn mùa, đi tới ven hồ Linh Hạ.