Tại Trịnh thành hành tỉnh Hà Lạc, bởi vì họ Trịnh là họ lớn nhất thành, nên trong mười hộ ở đây, có đến ba bốn hộ mang họ Trịnh.
Trịnh thành được xây theo kiểu bốn phương tám hướng, nên còn được gọi là thành tứ phương, nhân khẩu hơn trăm vạn, hết sức phồn hoa. Ở phía đông thành có một tửu lâu tên Hoàng tước, vô cùng nổi tiếng ở hành tỉnh Hà Lạc.
Tửu lâu Hoàng tước có hai món ăn vô cùng nổi tiếng, một chính là thịt Hoàng tước nướng mỡ. Lấy hết nội tạng ra ngoài, làm sạch bụng của Hoàng tước rồi thêm chân giò hun khói vào. Sau khi nêm nếm gia vị lại chưng chín đến bảy tám phân, tiếp theo bỏ vào chảo xào nhanh liên tục, để cho thịt Hoàng tước bên ngoài tơi lên, khi đấy thịt non bên trong cũng ra nước ngon ngọt, chỉ cần đảo thêm vài lần nữa là thịt và xương sẽ mềm, vô cùng ngon ngọt.
Món ăn nổi tiếng thứ hai chính là thịt dê ngâm dưa muối. Dùng đầu dê và rượu vang thượng đẳng, nêm nếm hương liệu, sau đó cắt thịt lấy miếng, để những miếng thịt đấy lên các tảng đá lạnh, đóng nắp để hấp chín. Ăn lúc thịt vừa trở tái, thịt và gia vị sẽ quyện vào nhau, vị ngon ngào ngạt khó tả.
Phàm là những phú thương quyền quý trong tỉnh thành muốn mở tiệc chiêu đãi khách riêng, bọn họ sẽ lựa chọn tửu lâu Hoàng tước đầu tiên. Lúc này đang là mùa đông giá rét, thịt dê càng béo ngậy và bổ dưỡng hơn, tự nhiên có nhiều người nghĩ đến tửu lâu Hoàng Tước để ăn uống. Nhưng ngày hôm nay, cả tửu lâu Hoàng tước đã được mọi người bao trọn. Tuy mới sáng sớm, nhưng trước cửa lâu và hậu viện đã có rất nhiều chiếc xe ngựa sang quý.
Trên tầng hai lầu Hoàng tước đã được trang biện kỹ càng, mặt sàn được lót bởi một lớp thảm thật dầy, những chiếc bàn nhỏ ban đầu đã được khiêng đi chỗ khác, thay vào đấy là một cái bàn tròn thật lớn.
Xung quanh bàn tròn đấy có hơn mười phú thương, khí độ bất phàm, từng tên tùy tùng đứng sau đều dựa sát vào tường, không khí rất khẩn trương.
Ngay lúc này, có một lão giả mặc áo bào tro nhanh chóng bước lên lầu, phất tay đánh vào chiếc áo lụa mình đang mặc một cái, vội vàng mà hưng phấn nói:
- Trương đại chưởng quỹ đến.
Hơn mười phú thương nhất thời toàn bộ đứng dậy, chỉ nghe thấy thang gỗ dưới lầu phát ra tiếng kẽo kẹt, giống như là bị voi giẫm đạp lên. Chốc lát sau mới thấy có một người mập mạp như ba người lớn, mặc áo trắng thêu chữ thọ, được hai tùy tùng vịn lấy, thở hỗn hển đi lên lầu, trán đầy mồ hôi.
- Trương đại chưởng quỹ.
Hơn mười phú thương thấy vậy lập tức lau mồ hôi trên người mình, đồng loạt nói một câu. Cho đến khi tên mập này đã đứng vững trên sàn lầu, hơn mười phú thương mới thở phào nhẹ nhõm, rối rít mở miệng chào hỏi.
- Thật không dễ mà, đúng là khó quá.
Vị thương nhân mập mạp bằng ba người lớn này liên tục gượng cười, lấy một chiếc khăn gấm ra để lau mồ hôi trên trán:
- Ta mập như vậy, vốn đã không muốn gặp người khác, hai năm không ra cửa, không ngờ hôm nay lại bị một Đại Đức Tường mới nổi ép ra như vậy.
- Trương đại chưởng quỹ quá lời rồi.
Tuy nói thương nhân mập mạp này ngoại hình xấu xí, nhưng hắn ta lại là người quan trọng nhất trong các thương nhân ở đây, mà những người biết đến thương nhân mập này đều biết mặc dù hắn ta tham ăn mập mạp, nhưng lại là kỳ tài kinh doanh, nên mọi người ở đây đều không có ai dám khinh thường, ngược lại còn tôn kính vô cùng.
- Tin tức là chính xác.
Thương nhân mập mạp này đặt mông ngồi xuống ghế, vẫn thở hồng hộc, nhưng lại không nói đến vấn đề khác, trực tiếp đi thẳng vào chính sự:
- Đại Đức Tường có thể làm như vậy không phải vì tài chính của họ dồi dào, mà vì được Đại Thịnh Cao dốc sức hỗ trợ đằng sau.
Mấy thương nhân khác nghe vậy lập tức nhất tề kinh hãi thét lên:
- Đúng là Đại Thịnh Cao!
- Các vị bình tĩnh, chớ nóng vội, hãy nghe Trương đại chưởng quỹ nói kỹ hơn.
Một lão giả đầu đội mũ da, mặc áo lông dầy nhìn các thương nhân một cái, trầm giọng nói:
- Tuy nói lần này Đại Đức Tường chơi lớn, Đại Thịnh Cao cũng dốc sức ủng hộ bằng số ngân lượng khổng lồ, nhưng nếu như Đại Đức Tường kinh doanh không tốt, Đại Thịnh Cao không thể mãi mãi quăng tiền, dù sao hai người chưa từng có giao tình gì cả. Ta còn nghe thấy dường như các đại phú hào hành tỉnh Sơn Âm cũng không đồng ý Đại Thịnh Cao đánh cược như vậy, nên hẳn Đại Thịnh Cao đã triệu tập số ngân lượng không được dùng đến của các đồng hương Sơn Âm, chẳng qua là hơn mười nhà của Đại Thịnh Cao thôi, không đáng sợ như mọi người vẫn nghĩ.
Thương nhân mập mạp thả lỏng người, nhìn lão chưởng quỹ này với ánh mắt đầy khen ngợi, nói:
- Những gì Quý chưởng quỹ nói rất giống ý ta. Điểm đáng sợ của các đại phú hào hành tỉnh Sơn Âm chính là một khi có một nhà gặp nạn, họ sẽ đoàn kết với nhau, tương thân trợ giúp, nhưng lần này chỉ là chuyện giữa Đại Thịnh Cao và Đại Đức Tường. Lần này Đại Thịnh Cao đã đổ nhiều ngân lượng, qua sang năm, Đại Thịnh Cao nhất định không thể còn nhiều ngân lượng như vậy, nên chỉ cần chúng ta chịu đựng được qua lần này, Đại Đức Tường sẽ không còn quá đáng sợ nữa.
Nghe thấy thương nhân mập mạp nói như vậy, mọi người trong đại sảnh đều trầm mặc, chờ đợi hắn ta lên tiếng nói tiếp.
- Bây giờ mọi người đã biết chuyện hết rồi. Theo như những gì Đại Đức Tường đã làm ở hành tỉnh Tê Hà, khí thế thật giống mãnh thú, các thương hành khác hoặc là phải đóng cửa, hoặc là phải dẹp tiệm, hoặc là bị Đại Đức Tường nuốt lấy, biến thành chi nhánh. Điều quan trọng nhất trong kinh doanh chính là làm người ta cảm nhận được tấm lòng của mình, tin tưởng không điều kiện.
Thương nhân mập mạp cố gắng thở đều, bất giác đã tạo nên một khí thế vô hình, rất tự tin nói:
- Những gì Đại Đức Tường làm khí trước, chắc mọi người đã làm theo rồi. Như vậy bây giờ muốn ngăn chặn Đại Đức Tường là việc vô cùng đơn giản, chỉ cần mọi người chứng tỏ tấm lòng mình, đồng thời hạ giá gạo thóc xuống là được. Chỉ là, nếu như giữa các thương hành chúng ta không thể nhất trí toàn bộ, hoặc nếu có người dị tâm, muốn chứng tỏ cá lớn nuốt cá bé, đi trước lớn mạnh hơn, đồng thời đấu đá lẫn nhau, như vậy giá gạo không những không xuống giá mà còn bị hỗn loạn, khi đấy toàn bộ sẽ bị Đại Đức Tường đánh bại, hối hận thì cũng muộn rồi.
- Những gì Trương đại chưởng quỹ nói cũng là ý của bọn ta.
Hơn mười thương nhân nghe vậy đều mừng rỡ, rối rít nói:
- Trước khi Trương đại chưởng quỹ đến, chúng ta đã thương lượng gần xong, cảm thấy nếu như muốn đối phó với Đại Đức Tường, cách hiệu quả nhất chính là các thương hành chúng ta phải liên doanh với nhau. Chẳng qua Thiên Phượng ngọc châu của Trương đại chưởng quỹ lớn hơn bọn ta rất nhiều, sợ rằng Trương đại chưởng quỹ phải đứng đầu liên doanh rồi.
- Đại chưởng quỹ Đại Đức Tường là người phi thường, nếu như bàn về quyết sách, ta cảm thấy mình thật không dám so sánh với những gì Đại Đức Tường đã làm.
Thương nhân mập mạp cười gượng, nói:
- Tuy không tin chắc lắm, nhưng mười bảy thương hành Trịnh thành chúng ta liên doanh với nhau mới có thể đối phó với Đại Đức Tường được.
Nghe thấy Trương Toán Bàn, người được coi là đệ nhất thiên tài làm ăn trong hơn mười năm nay ở đây nói như vậy, các thương nhân còn lại đang rầu rĩ trong lòng đều cảm thấy mừng rỡ.
Bởi vì đã thống nhất ý kiến toàn bộ, nên sau khi nói thêm vài câu, bọn họ lập tức lấy giấy và nghiên mực ra, bắt đầu vạch ra những quy tắc vô cùng chi tiết, đồng thời ký hiệp ước liên doanh giữa mười bảy phú thương lớn nhất ở Trịnh thành...
Thời gian trôi nhanh, cuối đông đang đến. Đại chiến biên cảnh Thiên Hà do chính Văn Nhân Thương Nguyệt vén lên tạm thời ngừng lại, Vân Tần tức giận nghịch tặc Văn Nhân Thương Nguyệt mà tụ thế, dốc sức chuẩn bị. Mà bên trong đế quốc Vân Tần, một cuộc chiến tranh không đao quang kiếm ảnh cũng đồng thời tiến hành. Chỉ vì một loạt động tác của Đại Đức Tường, mà mười bảy phú thương vốn đã có địa bàn riêng của mình, tương đương với việc ngồi trên vị trí chủ đạo trong ngành kinh doanh thóc và gạo, nay đã buộc phải liên doanh với nhau.
Chẳng qua chỉ là một thương hành mới chiếm lấy toàn bộ thị trường kinh doanh thóc gạo một hành tỉnh, chẳng qua mới chỉ thực hiện vài việc, nhưng những hiệu buôn lâu đời kia lại cảm thấy uy hiếp trí mạng, không phải vì tài lực của Đại Đức Tường, mà là vì đại chưởng quỹ của họ.
Trong lúc mười bảy phú thương phải ký tên lên hiệp ước liên doanh, trong một tiểu viện thanh tĩnh ở đại trấn Tập Phù hành tỉnh Tê Hà, người cầm lái chân chính của Đại Đức Tường - Lâm Tịch, đang bước vào thời khắc vô cùng quan trọng trong việc tu hành của mình.
Sau khi bị thương ở lăng Bích Lạc, được sự giúp đỡ của dược lực của các loại thuốc mà đám người Đường Vũ Nhân đã bôi lên người hắn, lại liên tục nhiều lần khổ tu mười mấy ngày liên tiếp - một việc vô cùng điên khùng mà ngay cả thiên tài tu hành như Nam Cung Vị Ương cũng không làm được, nên trước khi sang năm mới, hắn đã đột phá tiến lên Quốc sĩ.
Đối với người tu hành bình thường, tiến lên Quốc sĩ có nghĩa là sức mạnh thân thể và hồn lực của họ đã tăng lên, nhưng đối với Lâm Tịch, nó lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Bởi vì trong những lời Trương viện trưởng đã nói trên tấm bia đá, ngài ấy đã nói rằng "bánh xe màu xanh" trong đầu hắn có thể sử dụng được một chút. Hơn nữa, một khi đột phá được Quốc sĩ, năng lực đặc biệt này sẽ có thêm một điểm khác biệt so với lúc trước...
Trong căn phòng yên tĩnh có mái hiên lạnh buốt ở bên ngoài, Lâm Tịch nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm giác "bánh xe màu xanh" trong đầu mình.
Sau khi đột phá đến Quốc sĩ,"bánh xe màu xanh" trong đầu dường như càng tỏa sáng rực rỡ hơn, nhưng Lâm Tịch lại không cảm thấy có điều gì nữa khác biệt so với lúc trước.
Cái bánh xe màu xanh được Trương viện trưởng suy đoán là kết quả của năng lượng tinh thần và năng lượng vũ trụ trong lúc xuyên qua vẫn tỏa sáng và lơ lửng trong đầu hắn bình thường.
Bên ngoài không có gì thay đổi, nếu như chỉ dựa vào cảm giác, Lâm Tịch không thể nào suy đoán được năng lực đặc biệt của mình có thay đổi gì hay không, nên chỉ còn cách thí nghiệm.
- Sử dụng một chút?
Lâm Tịch nghĩ tới di ngôn của đồng hương duy nhất của mình là Trương viện trưởng đã lưu lại, lấy tay vẽ lên bàn một cái.
Hồn lực nhẹ nhàng phun ra ngoài, ngón tay này của hắn phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, giống như trở thành một miếng kim loại cứng rắn, tạo thành một vết khắc rất sâu trên bàn gỗ.
- Trở về...
Không do dự quá nhiều, hắn nhẹ nhàng nói trong lòng, thôi động "bánh xe màu xanh".
Cảnh vật quen thuộc nhanh chóng biến ảo, hắn trở về một phút lúc trước, trên mặt bàn không có bất kỳ dấu vết nào.
Trong đầu hắn,"bánh xe màu xanh" vẫn lóe sáng như cũ. Khác với lúc trước chính là hắn cảm thấy có thể sử dụng "bánh xe màu xanh" thêm một lần nữa, chứ không hề giống như lúc trước, sau khi sử dụng xong năng lực đặc biệt,"bánh xe màu xanh" sẽ trở nên trầm lặng vô cùng.
Cố nén khiếp sợ và vui mừng trong lòng, Lâm Tịch lại dùng tay khắc sâu trên bàn.
- Trở về.
Sau khi khắc xong, hắn lại nhẹ nói trong lòng, cố gắng sử dụng "bánh xe màu xanh" một lần nữa.
Trái tim hắn chợt co lại.
Cảnh vật trước mặt hắn vẫn rất quen thuộc, nhưng tất cả bỗng nhiên biến ảo, tựa như đang trôi nhanh.
Lần này hắn đã nghĩ mình sẽ trở lại một phút lúc trước. Mà trên cái bàn trước mặt hắn, vết khắc sâu thứ hai đã biến mất hoàn toàn.
Nói cách khác, một lần nữa hắn sử dụng thành công năng lực đặc biệt của mình!
Lâm Tịch giật mình trong chốc lát!
Trong đầu hắn,"bánh xe màu xanh" vẫn tỏa sáng, mà hắn cảm thấy nó dường như đang sống một cách mạnh mẽ, chứ không phải lâm vào tĩnh mịch và đêm tối!