Là con người, tất nhiên phải chết.
Cho dù là mạnh mẽ như Thánh sư, cuối cùng cũng phải chết, trở thành bụi đất trên thế gian.
Nghĩ tới việc mình sẽ giống như bao đại nhân vật khác ở thế gian này, được ghi lại trong sử sách, xuất hiện trong những câu chuyện xưa được truyền lưu đi, tên Thánh sư Đại Mãng có bộ dáng như lão quan văn, nhưng thật ra là một người tu hành cung phụng trong hoàng cung Đường Tàng, ngoại trừ cảm thấy dễ dàng ra, còn có một phần hưng phấn và rung động không diễn tả được.
Trong buổi sáng sớm, chiếc xe ngựa vẫn đi về trước.
Nhưng trong đôi mắt đầy sự bình tĩnh của tên Thánh sư già nua này lại đột nhiên xuất hiện thần sắc khiếp sợ và không thể tin được.
Bởi vì sức mạng của lão ta chấn động, mà hai con ngựa khỏe mạnh đang kéo xe lập tức cảm thấy chiếc xe ngựa bỗng nhiên nặng nề vô cùng, không thể kéo đi được, miệng rên rỉ đến nỗi phun ra một chút bọt mép.
Trong những tia nắng sớm mai đầu thu, một thanh niên mặc trường bào Đại tế ti Vân Tần, lưng đeo một cái thùng lớn, chậm rãi bước tới chỗ hắn.
Đôi môi của tên Thánh sư Đại Mãng già nua khẽ mở ra, những nếp nhăn trên trán nhiều thêm vài phần.
Lão ta nhận ra được người trẻ tuổi này là ai.
Không chỉ cách ăn mặc của đối phương, còn có khí tức bất phàm do đối phương tỏa ra, khiến lão ta có thể khẳng định người thanh niên đang đi tới là Lâm Tịch.
Lâm Tịch chính là người lão ta muốn gặp.
Chỉ là lão ta còn chưa xuất hiện trong tầm nhìn của quân trinh sát Vân Tần, không lên tiếng thông báo mình tới đây, chưa nói đến việc mình muốn gặp ai, nhưng người mình cần gặp đã tự xuất hiện trước mặt mình. Mắt nhìn chằm chằm vào tên thanh niên đang trong gió thu lạnh lạnh chậm rãi đi tới chỗ mình, lão ta có cảm giác như mình đang rất muốn ăn thịt kho tàu, nhưng lão ta còn chưa kịp nói ước muốn này với ai, ngay lập tức đã có một người bưng một chén thịt kho tàu tới cho lão ta ăn.
Cảnh giác như vậy rất đặc biệt, không chân thật.
Việc này khiến lão ta rất do dự, thậm chí không vén màn xe ngựa lên.
Lâm Tịch tiếp tục đi tới chiếc xe ngựa của lão.
Tên Thánh sư Đại Mãng già nua bắt đầu cảm thấy không khí trong xe ngựa thật quá dồn nén, không thể nhịn được nữa mà vén màn xe lên...
- Ngươi nên biết ta là ai, ta cũng biết ngươi phụng mệnh Văn Nhân Thương Nguyệt tới đây.
Lâm Tịch dừng lại ở vị trí cách chiếc xe ngựa đó rất gần, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt già nua xuất hiện ngoài màn xe, bình tĩnh nói:
- Chỉ là không biết ngươi tên gì?
Thánh sư Đại Mãng già nua khẽ run rẩy, cau mày, đồng thời trầm giọng nói với giọng điệu không thể tin:
- Ngươi biết ta phụng mệnh Văn Nhân Thương Nguyệt tới đây?
Lâm Tịch nhìn đôi mắt gần như mờ đục của lão ta, nói:
- Nên ta mới ra thành chờ ngươi.
Thánh sư Đại Mãng già nua nhìn hắn, cau mày, nhất thời không nói được.
- Dù ta đồng ý hay cự tuyệt yêu cầu của Văn Nhân Thương Nguyệt, hoặc là ngươi sẽ cùng với đồng học của ta chết đi, hoặc là ngươi sẽ hủy diệt cùng với Đại Hắc. Đây nhất định là chuyện được ghi lại trong sử sách, nên ngươi mới tới nơi này?
Lâm Tịch nhìn lão ta, bình tĩnh nói:
- Nên ngươi tất phải có tên của mình.
Thánh sư Đại Mãng già nua chuyển động, ngẩng đầu lên.
Răng rắc...
Bởi vì khí tức trên người lão ta càng lúc càng mạnh mẽ, mấy chiếc bánh xe bằng gỗ chống đỡ xe ngựa lập tức gãy nát, văng ra khắp nơi.
Nếu như việc Lâm Tịch chủ động xuất hiện trước mặt lão ta, đến lúc Lâm Tịch nói rằng đã biết trước lão ta phụng mệnh Văn Nhân Thương Nguyệt tới đây, đã khiến lòng lão ta khẽ dao động, vậy những lời Lâm Tịch vừa nói thật sự khiến lão phải kinh hãi.
Nhưng điều khiến lão kinh hãi không chỉ có thế.
- Ngươi họ Xuân? tên Kiếm Nam? Xuân Kiếm Nam, một cái tên rất đặc biệt.
Lâm Tịch nhìn lão ta, chậm rãi hỏi.
Lão Thánh sư Đại Mãng một lần nữa chấn động.
Bởi vì cả người lão ta đã cứng ngắc.
Nếu như nói khi nãy Lâm Tịch biết lão ta được Văn Nhân Thương Nguyệt phái tới đây, lão ta có thể tự suy đoán rằng là do tiềm ẩn Vân Tần truyền tin về hoặc là Lâm Tịch đã phỏng đoán, nhưng cái tên Lâm Tịch vừa nói ra lại khiến lão không thể hiểu được.
Bởi vì lão có thể khẳng định ở Đại Mãng không có mấy người có thể biết được lão ta thật sự là ai và cái tên thật của lão là gì, hơn nữa đó còn là cái tên lão ta định lưu lại trong sử sách Đại Mãng.
- Sao ngươi có thể biết được?
Lão nhìn Lâm Tịch, âm thanh trở nên rất quái dị.
Lâm Tịch nhìn lão ta, không trả lời câu hỏi này mà bình tĩnh hỏi ngược:
- Ngươi cảm thấy Đại Hắc đáng sợ hay Trương viện trưởng đáng sợ hơn?
Câu hỏi này hoàn toàn không liên quan đến vấn đề trước đó, nhưng tên Thánh sư Đại Mãng già nua này lại nhận ra được ẩn ý của Lâm Tịch, cả người bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, nói:
- Là Tướng Thần?
- Thế gian này không có ai biết năng lực thật sự của Tướng Thần là như thế nào, nhưng hiện giờ ngươi đã biết.
Lâm Tịch nhìn lão ta với ánh mắt thương xót, nói:
- Một chiếc lá rơi không thể làm nên mùa thu... Ta có thể nói cho ngươi biết nhiều chuyện, cũng biết rõ vì sao ngươi đến đây... quân đội kẻ thù từ đâu tới đây, hoặc là dùng thủ đoạn gì... Đó cũng là nguyên nhân vì sao ba mươi vạn đại quân nước Nam Ma không thể công thành được. Cho nên, hiện giờ bảy lộ quân của các ngươi không thể công thành được... Ngươi cho rằng việc ngươi làm có ý nghĩa sao? Ngươi có nghĩ tới việc từ lúc Đại Mãng bị Văn Nhân Thương Nguyệt thống trị, muốn quyết thắng bại với Vân Tần chúng ta, kết cục của Đại Mãng sẽ như thế nào? Ngươi cảm thấy các ngươi sẽ thắng sao?
Giọng nói của Lâm Tịch vẫn luôn bình tĩnh, ôn hòa.
Nhưng nó lại tựa như một thanh đao nhỏ đâm vào trái tim tên Thánh sư Đại Mãng này, khiến cho lão cảm thấy đau đớn, dường như tất cả ngũ tạng trong cơ thể đang co thắt từng đợt thật mạnh.
Đây chính là kết quả Lâm Tịch mong muốn.
Bởi vì thủ đoạn Văn Nhân Thương Nguyệt chọn lựa là tru tâm, vậy điều hắn muốn chính là công tâm.
Hắn đã gặp không ít Thánh sư, nhưng kể cả Thánh sư, nếu như gặp phải chuyện xảy ra hoàn toàn ngoài dự đoán của họ, họ vẫn không thể khống chế mình được, cho nên hắn rất có lòng tin vào bản thân mình. Sau đấy, việc hắn cần làm tiếp chính là khiến tên Thánh sư Đại Mãng này cảm thấy lời hắn nói là đúng, cảm thấy mọi việc đang diễn ra hoàn toàn bất hợp lý...
Lão Thánh sư Đại Mãng này rất đau đớn.
Bởi vì không thể nào hiểu, không thể tin tưởng, nên cả người lão trở nên đau đớn, thật không thoải mái.
- Không cần hoài nghi.
Lâm Tịch bình thản nhìn lão một cái, nói:
- Thí dụ như hiện giờ ta còn biết ngươi dùng Đồng tử liên khống chế đồng học ta, thậm chí là ngươi có mang theo một khối bảo thạch rất sắc bén, đủ để phá hủy dây cung Đại Hắc.
- Sao ngươi có thể biết? Sao ngươi có thể biết?
Bởi vì quá đau đớn mà lão Thánh sư Đại Mãng này rốt cuộc đã sụp đổ. Lão ho khan, thân thể co lại, tựa như một con tôm đã mất hết nước:
- Tại sao trên thế gian này lại có người có thể biết trước chuyện như vậy?
- Không phải là tất cả, nhưng ta có thể biết trước vài chuyện sẽ xảy ra với mình.
Giọng nói của Lâm Tịch vẫn rất bình tĩnh, ôn hòa.
- Cho nên, Văn Nhân Thương Nguyệt nhất định sẽ chết trong tay ta, ta mong ngươi hãy vì quốc gia, vì người nhà của mình mà suy nghĩ... Chẳng lẽ ngươi muốn người nhà, quốc gia của mình bị mai một khỏi thế gian theo Văn Nhân Thương Nguyệt?
- Sao trên đời này lại có người như ngươi, sao lại có người như ngươi...
Lão Thánh sư Đại Mãng này không ngừng lẩm bẩm tự nói, sắc mặt còn tái nhợt hơn tờ giấy trắng.
- Ta và Đại Mãng vốn không có thâm cừu đại hận. Thù oán của ta chỉ tồn tại với Văn Nhân Thương Nguyệt, người ta muốn giết cũng chỉ có Văn Nhân Thương Nguyệt.
Lâm Tịch nhìn lão Thánh sư Đại Mãng, chân thành nói;
- Giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, cuộc chiến này sẽ kết thúc... sẽ không có nhiều người Vân Tần và Đại Mãng chết đi như vậy. Vậy điều ngươi muốn là ta giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, chiến tranh nhanh kết thúc, hay là thù oán giữa Đại Mãng và ta ngày một nhiều hơn, cuối cùng sẽ kéo Đại Mãng rơi vào vực sâu cùng với Văn Nhân Thương Nguyệt?
Lão Thánh sư Đại Mãng đau đớn ho khan, nhìn Lâm Tịch hỏi:
- Vân Tần sẽ không diệt Đại Mãng?
Lâm Tịch nhìn lão ta, nói;
- Khi Trương viện trưởng còn, Vân Tần có thể tiêu diệt Đại Mãng, nhưng lại không làm vậy... cái học viện Thanh Loan chúng ta muốn chính là hòa bình.
Lão Thánh sư Đại Mãng cười thảm:
- Học viện Thanh Loan các ngươi không muốn diệt Đại Mãng, nhưng thành Trung Châu lại muốn.
Lâm Tịch bình tĩnh nói:
- Ta sẽ ngăn cản chuyện này xảy ra, đây là lời hứa của ta.
Lão Thánh sư Đại Mãng trầm mặc.
Một hồi sau, lão ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch:
- Ngươi muốn ta làm gì?
- Ta muốn ngươi thả đồng học của ta, rời đi, trở về Đại Mãng, yên lặng sống nốt quãng đời còn lại.
Lâm Tịch nhìn lão ta một cái, nói:
- Tên của ngươi vẫn sẽ xuất hiện trong sử sách, đời sau sẽ nhớ đến ý nghĩa quyết định vì Đại Mãng của ngươi hôm nay.
Lão Thánh sư Đại Mãng này trầm mặc một hồi.
Khi ngẩng đầu lên lại, khuôn mặt lão ta trông vẫn rất đau đớn, nhưng ánh mắt đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Ta đã già rồi.
Lão nhìn Lâm Tịch, ánh mắt mang theo sự kính sợ mà chân thành và chậm rãi nói:
- Càng già càng có nhiều chuyện cần suy nghĩ, ta có thể tin tưởng ngươi sẽ ngăn cản hoàng thành Trung Châu diệt Đại Mãng, tin tưởng học viện Thanh Loan các ngươi chỉ muốn hòa bình, đồng thời cho phép Đại Mãng và Đường Tàng cùng tồn tại. Nhưng ngươi có nghĩ tới việc nếu như học viện Thanh Loan mất thì sao không? Vạn nhất ngươi không còn trên thế gian này?
- Là người phải chết, Tướng Thần cũng như vậy, cho dù ngươi không bị giết chết, nhưng nhiều năm sau, ngươi vẫn sẽ già đi. Ngươi có thể đảm bảo thế gian này sẽ có một Tướng Thần khác giống như ngươi và Trương viện trưởng xuất hiện không? Vân Tần mạnh mẽ như vậy, sau này có thể càng mạnh mẽ hơn, đến lúc đó nếu như học viện Thanh Loan mất đi, ai có thể khống chế một đế quốc như vậy? Tướng Thần chưa chắc có, nhưng những người như Văn Nhân Thương Nguyệt, Trưởng Tôn Cẩm Sắt lại thường hay xuất hiện.
Nụ cười trên khuôn mặt lão Thánh sư này càng lúc càng khó coi, lão vẫn nói:
- Đừng bảo rằng ta suy nghĩ quá nhiều hay quá xa xôi. Thời gian ta tiếp xúc với Văn Nhân Thương Nguyệt nhiều hơn ngươi, ta biết rõ hắn ta mạnh mẽ như thế nào. Hơn nữa, ta đã từng gặp qua những đại nhân vật của núi Luyện Ngục, so với họ, ngươi thật sự quá nhỏ bé. Nếu có cơ hội thích hợp, ta chắc chắn ngươi là người đầu tiên họ muốn giết chết, mà ngươi cũng không thể trốn được. Hơn nữa, người hi vọng ngươi chết không chỉ có núi Luyện Ngục và nhiều người Đại Mãng chúng ta. Nếu như ngươi chết, một thần binh như Đại Hắc lại rơi vào người như hoàng đế Vân Tần Trưởng Tôn Cẩm Sắt, vậy Đại Mãng chúng ta còn tồn tại được hay sao?
Lâm Tịch cau mày lại.
- Thật xin lỗi, mặc dù ngươi đã cho ta biết Tướng Thần thật sự là gì, nhưng ta vẫn không thể gửi gắm hi vọng của mình vào một tương lai quá xa vời được.
Lão Thánh sư Đại Mãng nhìn Lâm Tịch, nói:
- Hơn nữa, ta đã suy nghĩ rất cẩn thận... Sau này ngươi sẽ biết được cảm giác mặc dù đã biết trước một chuyện, nhưng không thể thay đổi được là như thế nào. Cũng như một con vịt biết nước sông đang ấm áp, tốt cho nó, nhưng nó không thể ngăn cản việc nước sông sau này sẽ lạnh dần. Tựa như ngươi biết ta sẽ tới, biết mục đích của ta, nhưng ngươi vẫn không thể giết chết ta. Nếu muốn như đồng học của ngươi còn sống, ngươi chỉ có thể xuất hiện trước mặt ta, nói nhiều với ta, hi vọng ta sẽ thay đổi. Có lẽ, ngay bây giờ ta cũng có thể giết chết ngươi.
- Ta không ngờ nói nhiều với ngươi như vậy nhưng kết quả lại thế này.
Lâm Tịch lắc đầu, nhìn lão ta nói:
- Ngươi không giết được ta, kết quả cuối cùng là chết cùng với đồng học của ta, Đại Hắc vẫn nằm trong tay ta.
Lão Thánh sư Đại Mãng trầm mặc một hồi, lên tiếng:
- Nếu như ngươi có lòng tin tuyệt đối, ngươi có thể lựa chọn hủy diệt Đại Hắc, ta sẽ trả đồng học của ngươi nguyên vẹn trở về.
Lâm Tịch nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Đây không phải là nhân tình. Ngươi có thể biết được Đại Hắc quan trọng như thế nào... Hơn nữa, ngươi cũng biết trong những chuyện như vậy, nếu ta có thể cúi đầu trước Văn Nhân Thương Nguyệt một lần, sẽ còn lần thứ hai, thứ ba.
Lão Thánh sư Đại Mãng nhìn Lâm Tịch, chậm rãi lắc đầu:
- Không biết có được xem nhắc nhở hay không, có lẽ chính ngươi cũng biết nếu như buông tha được một lần, sau này sẽ có lần thứ hai.
Sau khi dừng lại chốc lát, lão Thánh sư Đại Mãng này mặc dù vẫn còn kính sợ, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Tịch lại đầy sự cảm thán:
- Hơn nữa, mặc dù ta và ngươi đã nói nhiều như vậy, nhưng ta vẫn làm theo ý mình. Từ đó cho thấy, mặc dù ngươi là Tướng Thần, biết trước mọi chuyện, nhưng mọi chuyện vẫn không thể theo ý ngươi mà làm.
- Thế gian này là một con sông lớn, trong con sông đó, cho dù có một con cá rất lớn, nhưng chúng không thể thay đổi hướng đi con sông được. Nhưng ít nhất chúng ta có thể quyết định chúng ta sẽ bơi tới đâu.
Lâm Tịch nhìn tên Thánh sư Đại Mãng già nua, nói:
- Có lẽ chúng ta có thể lựa chọn cùng lùi một bước?
Lão Thánh sư Đại Mãng ngẩn người, hỏi:
- Cùng lùi như thế nào?
- Đại Hắc là hồn binh Trương viện trưởng để lại cho học viện. Trong lòng người Vân Tần cũng như học viện Thanh Loan, nó không chỉ đơn giản là một hồn binh mạnh nhất.
Lâm Tịch nhìn lão ta, bình tĩnh nói:
- Cho nên, ta sẽ không dễ dàng để cho Đại Hắc bị hủy... Nhưng học viện Thanh Loan ta đã từng để mất Đại Hắc, nên cho dù có mất lần nữa, học viện chúng ta vẫn tự tin chúng ta sẽ lấy về được.
- Chẳng lẽ ngươi muốn giao Đại Hắc cho ta?
Lão Thánh sư Đại Mãng run rẩy, khuôn mặt đầy sự kinh ngạc và không thể tin được.
- Ta sẽ không giao Đại Hắc đầy đủ cho ngươi, sẽ không để Đại Hắc biến thành một vũ khí để Văn Nhân Thương Nguyệt và núi Luyện Ngục tàn sát người tu hành Vân Tần.
Lâm Tịch lạnh lùng lắc đầu:
- Ta sẽ tháo ba sợi dây cung của nó, giao thân cung cho ngươi. Ta nghĩ Văn Nhân Thương Nguyệt và núi Luyện Ngục tuyệt đối có hứng thú với phù văn trên Đại Hắc, tuyệt đối không phá hủy nó. Một ngày nào đó, ta sẽ thu hồi trở về... Nếu như ngươi có thể hứa với ta, ta có thể hứa hẹn lại với ngươi. Ta sẽ thiếu ngươi một nhân tình, ta đảm bảo Đại Mãng vẫn tồn tại, trừ khi ta chết.
- Ngươi thật có thể làm như vậy?
Cả người lão Thánh sư Đại Mãng này lại run rẩy. Đối với hắn ta, nhận được thân cung Đại Hắc tất nhiên là tốt hơn hủy hoại Đại Hắc nhiều.
Lâm Tịch không nói gì, chỉ lẳng lặng mở cái rương lớn sau lưng ra.
Lão Thánh sư Đại Mãng chợt lặng người, lão cảm giác khí tức đặc biệt của Đại Hắc từ trong rương tỏa ra ngoài. Sau đấy, lão thấy một thân cung ngăm đen và ba sợi dây cung, tất cả như hòa thành một thể với nhau.
Lâm Tịch tháo ba sợi dây cung xuống, đi tới trước mặt tên Thánh sư Đại Mãng, giao thân cung không dây cho lão ta.
Lão Thánh sư Đại Mãng chạm vào Đại Hắc.
Tự tay chạm vào thanh hồn binh mạnh nhất, truyền kỳ nhất thế gian này, cả linh hồn lão tựa như đang run rẩy.
Lão ta cảm thấy mọi việc thật không chân thật.
Lâm Tịch đang gần với lão như vậy, không sợ bị lão giết sao?
Lâm Tịch thật sự sẽ để lão mang Đại Hắc đi?
Nhưng nếu như Lâm Tịch đổi ý, lão cũng có thể phá hủy Đại Hắc. Đối với lão ta, đây chính là một việc rất an toàn.
Thấy Lâm Tịch lui về sau, ánh mắt nhìn mình vô cùng bình tĩnh, lão Thánh sư Đại Mãng này run rẩy gật đầu.
Lão ôm sát thân cung Đại Hắc vào trong lồng ngực mình.
Năm sợi xích trên người lão ta tựa như một vật còn sống, từ từ thối lui khỏi thân thể Hoa Tịch Nguyệt.