Trận chiến ở Thiên Diệp quan chính là trận chiến có đẳng cấp cao nhất trong thế giới người tu hành từng được ghi chép lại.
Cộng thêm những người tu hành quân đội Vân Tần chết dưới kiếm Từ Sinh Mạt, tổng số người tu hành chết trong trận chiến này đã vượt qua con số một trăm. Hơn nữa, trong đó phần lớn đều là những thần quan núi Luyện Ngục có tu vi trên Quốc sĩ, cộng thêm những đại nhân vật tuyệt đỉnh như hai đại trưởng lão núi Luyện Ngục, Đại thánh sư Nghê Hạc Niên và chưởng giáo núi Luyện Ngục, cho dù là trận đánh năm xưa của Trương viện trưởng ở lăng Trụy Tinh, xét về bất cứ mặt nào, cũng không thể sánh bằng được.
Ở thế gian này, trận chiến Thiên Diệp quan hoàn toàn có ý nghĩa sánh ngang với trận chiến lăng Trụy Tinh...
Trước khi Vân Tần lập quốc mười năm.
Không có Vân Tần, chỉ có một vài chư hầu, môn phiệt vờn quanh Trung Châu.
Lưu thị và Trưởng Tôn thị đại chiến ở thành Trung Châu.
Tây di thập ngũ bộ sống ở lăng Bích Lạc đất đai màu mỡ, hoàn cảnh sinh sống tốt nên càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng không thỏa mãn được với thảo nguyên chỉ toàn cỏ xanh và dê béo, nên muốn tiến công thành Trung Châu phồn hoa nhất thế gian.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục ngồi trong thần điện cao nhất núi Luyện Ngục, nắm toàn bộ sức mạnh trong tay, tùy ý sắp đặt để nước Nam Ma từng bước xâm lấn thiên hạ.
Một vị đại thúc không có tiếng tăm gì, mang theo hồn binh, cùng với hai con yêu thú được ông ta gọi là uyên ương và lân, tiến vào thành Trung Châu.
Trong thành Trung Châu, hắn đánh bại rất nhiều người tu hành cường đại, mà trong những người hắn giết, còn có người mạnh nhất của Lưu thị.
Trưởng Tôn thị trở thành vương giả thành Trung Châu, lấy nhân trị, dùng võ trị, bắt đầy khiến chư hầu, môn phiệt kết thúc.
Tên trung niên đại thúc rời khỏi thành Trung Châu, tiến vào sơn mạch Đăng Thiên, trở thành viện trưởng học viện Thanh Loan.
Tây Di thập ngũ bộ bắt đầu đông xâm, Trưởng Tôn thị không thể ngăn cản. Đại quân Tây Di thập ngũ bộ tiến tới gần Trung Châu, cường giả của thập ngũ bộ chỉ cảm thấy mình đã gần tiến tới thành Trung Châu, nhưng không biết trong những nơi gót sắt họ đi qua, có vài nơi mà tên đại thúc trung niên kia quý trọng đã bị hủy hoại.
Cho nên, trong một đêm, tất cả thủ lãnh của Tây Di thập ngũ bộ đều bị kiếm quang chém rụng đầu, Tây Di thập ngũ bộ biến thành chó nhà có tang.
Sau đấy, ba mươi ba vạn đại quân nước Nam Ma tiến tới gần lăng Trụy Tinh, tên đại thúc trung niên kia cùng với mười bảy cường giả học viện Thanh Loan xuất hiện ở lăng Trụy Tinnh, khiến người tu hành nước Nam Ma và núi Luyện Ngục tử vong vô số, cuối cùng nước Nam Ma diệt vong, giúp cho lão hoàng đế khai quốc Đại Mãng, Trạm Thai Mãng, bắt đầu dựa vào Thiên Ma quật, chống lại núi Luyện Ngục.
Vân Tần dựa thế, biến thành đế quốc cường đại nhất thế gian.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục không dám bước vào núi Vân Tần một bước, bắt đầu ngủ đông. Sau mấy chục năm chiến đấu với học viện Thanh Loan, lão ta cuối cùng đã chết ở Thiên Diệp quan...
Có ít người căn bản không quan tâm, đồng thời không suy nghĩ đến sinh lão bệnh tử của mình.
Nhưng nếu như mỗi lời nói cử động của ngươi đều bị một người trông coi, mà người này đột nhiên rời khỏi thế gian này, chết đi, đột nhiên không có ai quản ngươi nữa, ngươi sẽ bị mê mang, nghĩ mình kế tiếp nên đi đâu, nên làm gì, hoặc là có thể làm gì?
Chưởng giáo núi Luyện Ngục là một trường hợp đặc biệt, nên sau khi lão ta chết, sau khi Lâm Tịch rời khỏi Thiên Diệp quan, các quan viên Đại Mãng đều cảm thấy kinh hãi và sợ hãi, ai ai cũng suy nghĩ sau này mình nên làm gì.
Khi tin tức chưởng giáo núi Luyện Ngục chết truyền vào trong Đại Mãng, dân chúng bình thường Đại Mãng bất giác chạy ra khắp phố lớn ngõ nhỏ. Bọn họ tụ tập lại, cảm thấy những tên thần quan núi Luyện Ngục thần bí, các đại trưởng lão núi Luyện Ngục luôn được khói đen bao quanh, chưởng giáo núi Luyện Ngục to lớn như thần linh, sao có thể chết được.
Sau một hồi không thể tin được, các dân chúng Đại Mãng bình thường bắt đầu nghĩ rằng thì ra là thần linh, vẫn có thể bị giết chết.
Sau đó, bên trong tâm linh của những dân chúng Đại Mãng bình thường này đã nảy sinh ra một ý niệm trước giờ chưa từng có.
Bởi vì việc một đại nhân vật như chưởng giáo núi Luyện Ngục và Nghê Hạc Niên bị giết chết có ý nghĩa quá lớn, nên những tin tức liên quan đến lần thịnh hội ở Thiên Diệp quan nhanh chóng bị truyền đi, nhanh như một cơn lốc...
Tin tức truyền vào núi Luyện Ngục.
Trong núi Luyện Ngục còn có một tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục rất già nua.
Lão ta chính là tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục có tiếng nói khó nghe như hai miếng đồng xanh ma sát mạnh với nhau, từng cố ý nhục nhã Trương Bình trên sơn đạo.
Lão ta cũng chính là người mạnh nhất trong các đại trưởng lão núi Luyện Ngục, cho nên, lão ta được chưởng lão núi Luyện Ngục để lại trong núi, tránh có hậu hoạn bất ngờ.
Khi nghe thấy tin tức từ Thiên Diệp quan truyền đến, việc đầu tiên tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục thường ngày không ai sánh nổi ở núi Luyện Ngục đều co rúc vào trong bảo tọa của mình, cảm thấy thật sợ hãi. Nhưng ngay sau đó, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện mà chưa bao giờ lão ta dám nghĩ đến, một cảm giác mừng như điên nhanh chóng xuất hiện, tựa như một đám cháy bừng cháy trong khu rừng.
Bên trong núi Luyện Ngục, bảo tọa được đặt trên đầu lão ta không còn ai ngồi nữa.
Như vậy lão ta chính là tân chúa tể của núi Luyện Ngục.
Cảm xúc mãnh liệt tựa như lửa cháy này tràn ngập trái tim lão ta, thậm chí áp qua sợ hãi, sau đó lão ta bắt đầu cười lớn ngay trên bảo tọa của mình.
Lão ta đứng dậy khỏi bảo tọa bằng đồng xanh, cả người phát ra khói và lửa đen dày đặc, quyết định phải giết chết Trương Bình ngay.
Mặc dù trước khi chưởng giáo núi Luyện Ngục chết, chưa bao giờ chính miệng nói Trương Bình là phản đồ núi Luyện Ngục, nhưng ba tên bù nhìn kim loại lâm trận phản bội kia đã đủ lão ta xác định Trương Bình là phản đồ núi Luyện Ngục.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này rời khỏi động huyệt của mình, chạy nhanh tới động quật của Trương Bình.
Trương Bình đang ở trong công xưởng, sâu bên trong động huyệt của mình.
Hiện giờ công xưởng này đã không còn đầy tớ, chỉ còn hơn mười tên tượng sư núi Luyện Ngục.
Có rất nhiều bộ phận của một bộ áo giáp được đặt trên một tảng đá lớn bằng phẳng bên trong căn phòng này.
Trong mắt Trương Bình, bộ giáp được chế tạo để đối phó với chưởng giáo núi Luyện Ngục, nay chỉ còn có một đồ vật cuối cùng và hai trình tự chế tạo hoàn thành.
Nhưng mặc dù chỉ kém vài bước cuối cùng, bộ giáp này vẫn chưa được hoàn thành.
Thẩm phán mà hắn ta chờ đợi cuối cùng đã tới.
Bởi vì sau khi chưởng giáo núi Luyện Ngục phủ xuống thế gian, cho dù còn sống hay là đã chết, hắn biết mình sẽ phải đón lấy thời khắc này.
Hiện giờ hắn đã biết chưởng giáo núi Luyện Ngục chết ở Thiên Diệp quan, nên hắn không cần phái bất kỳ ai đi dò xét, cũng có thể đoán được tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia đang đi tới chỗ của mình.
Nhưng hắn ta lại không sợ hãi, đôi mắt tỏ rõ sự bình tĩnh và lạnh lùng đến mức lạ thường.
Đợi đến khi khí tức cường đại xuất hiện, từ ngoài động quật tràn vào bên trong, Trương Bình lại hơi trầm ngâm, lấy một bản vẽ cực kỳ phức tạp từ trong lồng ngực mình ra, để ngay trên vách tường, sau đó hắn ta xoay người lại, đợi tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục xuất hiện.
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục được khói và lửa đen dày đặc bao quanh rốt cuộc đi vào bên trong gian phòng này.
- Quỳ xuống, tên phản đồ nhà ngươi!
Âm thanh của lão ta chói tai như đồng xanh ma sát, nhưng lại rất to và mãnh liệt, đột ngột vang lên bên trong công xưởng.
Có rất nhiều thần quan mặc áo bào hồng theo sau lão ta tràn vào bên trong như thủy triều.
Trong những thần núi núi Luyện Ngục, những người tu hành cấp cao và tinh nhuệ nhất, phần lớn đã chết trong đợt đánh lén của Cố Vân Tĩnh, hoặc chết tại Thiên Diệp quan cùng với chưởng giáo núi Luyện Ngục, nên phần lớn những người tu hành núi Luyện Ngục vừa tràn vào trong căn phòng này chỉ là người tu hành cấp thấp, thậm chí còn có nhiều người trước kia căn bản không có tư cách bước lên những ngọn núi này.
Hiện giờ bọn chúng đi theo đại trưởng lão núi Luyện Ngục tiến vào bên trong, kẻ nào kẻ nấy cũng lo sợ cúi thấp đầu xuống, nhưng lại rối rít giơ tay lên, chỉ vào Trương Bình, rối rít quát lớn:
- Quỳ xuống!
- Quỳ xuống!
- Quỳ xuống!
Âm thanh thô bạo và lãnh khốc, như biển gầm bao vây Trương Bình lại, không ngừng chấn động bên trong động quật này.
Nhưng Trương Bình vẫn trầm mặc, lặng lẽ ngẩng đầu lên, không hề tỏ ý tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục nnafy.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này thô bạo nở nụ cười, chuẩn bị ra lệnh, để cho toàn bộ thần quan núi Luyện Ngục đứng sau mình ra tay, đồng thời mình cũng ra tay.
Nhưng ngay lúc này, lão ta ồ nhẹ một tiếng. Lão nhìn thấy bản vẻ bên trên vách tường động quật của Lâm Tịch, sau đó ánh mắt của lão ta tựa như đã bị tấm bản đồ này thu hút hoàn toàn, rồi bỗng nhiên trở nên cuồng nhiệt, đôi ngươi màu xanh của lão ta tựa như muốn bốc cháy.
- Không ngờ ngươi lại chế tạo một bộ giáp như vậy!
- Đây là bản thiết kế chi có học viện Thanh Loan mới làm được... nhưng ngươi đã cải tạo lại? Thì ra ở trong Thiên Ma ngục nguyên, ngươi còn chiếm giữ không ít phù văn!
- Thì ra ngươi là tiềm ẩn học viện Thanh Loan! Thì ra ngươi muốn dùng bộ giáp này đối phó chưởng giáo! Chỉ tiếc là các ngươi sẽ không ngờ... bộ giáp này cuối cùng lại rơi vào trong tay ta!
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này bắt đầu cười như điên. Khi nhìn thấy bản vẽ nãy, chút sợ hãi cuối cùng trong lòng lão ta đã hoàn toàn biến mất.
Tất cả thần quan mặc áo bào hồng bị tiếng cười của lão ta chấn động đến mức tái nhợt, màng nhĩ chảy máu tươi.
Nhưng Trương Bình lại chỉ làm một việc trong khi lão ta cười.
Trương Bình bắt đầu ma biến.
Thân thể Trương Bình dần biến lớn sau chiếc áo bào màu đen uy nghiêm của đại trưởng lão núi Luyện Ngục, nhưng màu sắc da thịt của hắn ta bây giờ lại không phải là màu lam đen của ma biến bình thường, mà chính là một màu đen nhánh kỳ lạ.
Tiếng cười lớn của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này không ngừng lại, chỉ là đôi mắt của lão ta càng lúc càng kinh ngạc và vui mừng hơn.
Trương Bình lui ngược về sau, thân thể của hắn đụng phải vách đá, sau đó cả vách đá này bị vỡ tan, xuất hiện một lối đi sâu thẳm.
Trương Bình chạy như điên bên trong lối đi này.
- Niêm phong toàn bộ vật ở nơi này, cho dù là thiếu một hạt bụi, bọn ngươi cũng đừng mong còn sống nữa.
Âm thanh rợn người như đồng xanh ma sát lại vang lên.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này tham lam thu lấy bản vẽ trên vách tường, bỏ vào trong ngực, sau đó cả người lão ta biến thành một làn khói đen, tràn vào bên trong con đường Trương Bình đã thoát đi...
Trương Bình liên tục đụng phải những vách tường bên trong núi Luyện Ngục, không ngừng chạy như điên.
Khói đen đày đặc liên tục xuất hiện sau lưng hắn, theo đó là bóng người của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, lão ta liên tục cười lạnh.
Mặc dù Trương Bình đã lén đào một con đường bên trong động quật của mình để bỏ trốn, nhưng thân ở trong núi Luyện Ngục, hắn có thể trốn đi đâu?
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục chậm rãi đuổi theo Trương Bình.
Xuất hiện sau lưng lão ta, cùng với lão ta đi giết Trương Bình, số lượng thần quan núi Luyện Ngục càng ngày càng nhiều.
Có rất nhiều đệ tử cấp thấp và thần quan núi Luyện Ngục bình thường không dám nghênh ngang đi ra ngoài, cũng gia nhập đuổi giết Trương Bình. Ngay cả chính bọn hắn cũng không biết thì ra bên trong núi Luyện Ngục tĩnh mịch và lạnh lùng này có nhiều người như vậy.
Được làn sóng người màu đỏ làm nổi bật, thân ảnh của đại trưởng lão núi Luyện Ngục trông càng lúc càng cao lớn, mà Trương Bình một mình một người chạy đằng trước lại trông rất đáng thương và cô đơn.