Chương 497: Quên đi vinh nhục, phải sống

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:17

Đầu tên bằng kim loại xoay tròn mãnh liệt cắt rách ngực giáp và da thịt, mạnh mẽ đâm vào nội tạng. Trên thế gian này, không có người tu hành nào là vô địch. Người tu hành cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng có sanh lão bệnh tử. Cho dù là người tu hành được phong "Thánh", chiến lực cường đại đến mức gần như siêu thoát thế gian này, cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ thống khổ. Sau khi nội tạng bị thương nặng, lại vận dụng hồn lực, vết thương sẽ càng nặng hơn, sẽ phải chết! Kỳ Liên Báo không thể tin được mà cúi đầu nhìn vào cây tên kim loại màu đen đã đâm thật sâu vào lồng ngực mình. Thông thường, con đường sau lưng một gã Thánh sư đều là núi thây biển máu, xương trắng nặng trĩu. Cả đời này hắn ta đã gặp không biết bao nhiêu tiễn sư cường đại, trong đấy có những tiễn sư có thể bắn ra những cây tên uy lực còn mạnh hơn Lâm Tịch rất nhiều, nhưng hắn lại chưa từng gặp một tiễn sư nào khiến hắn cảm thấy khó hiểu như Lâm Tịch. - Chẳng lẽ đây chính là chỗ đáng sợ của Phong hành giả học viện Thanh Loan? Đối mặt với cây tên kim loại màu đen tựa như có sinh mạng riêng, luôn luôn đợi thời gian thích hợp nhất, sau đấy chuẩn xác xuất hiện trước điểm yếu của mình, cuối cùng là mạnh mẽ đâm vào thân thể mình, khiến sinh mạng mình dần mất đi, Kỳ Liên Báo hơi mê mang xoay người lại. Hắn ta không làm gì, chỉ phát ra một mệnh lệnh cuối cùng của một tướng lãnh Đại Mãng phải làm: - Dìm thuyền! Đối với quân Đại Mãng mà nói, trận chiến này đã không thể nào thắng được nữa, thậm chí trong tình huống hai đội kỵ quân và quân giới hai bên không ngừng bắn lẫn nhau, hỗn loạn vô cùng ngay trên vùng nước cạn này, sợ rằng không có bao nhiêu quân nhân Đại Mãng có thể theo đường sông chạy đi. Cho nên, đối với một tướng lãnh như hắn ta, việc duy nhất có thể làm chính là không để cho quân đội Vân Tần dễ dàng nhận lại số lương thực và quân giới mà hắn đã cướp ở lăng Trụy Tinh. Gần như tất cả quân nhân Đại Mãng ở đây đều cảm thấy lạnh cả người. Có vài người trước tiên sợ hãi, nhảy thuyền muốn chạy trốn, có vài người lại trầm mặc mà kiên quyết thực hiện mệnh lệnh của Kỳ Liên Báo, cầm chặt binh khí trong tay rồi đâm vào bên dưới thuyền da. Sau khi lạnh lùng xoay người phát lệnh, Kỳ Liên Báo vẫn đứng yên tại chỗ. Trong một loạt tiếng nổ vang do kim loại va chạm vào nhau, có rất nhiều quân sĩ Vân Tần mặc trọng khải điên cuồng tiến tới gần hắn, vung binh khí chém lên giáp. Vào giờ khắc này, tên Nam lộ đại tướng quân Đại Mãng khí thế kinh thiên này chẳng qua ngẩng đầu lên trời, một lần nữa cuồng ngạo rống lên thật to: - Kỳ Liên Báo ta cả đời tung hoành, giết địch vô số, chẳng lẽ lại chết trong tay bọn oắt Vân Tần các ngươi! Trong tiếng hô lớn này, toàn bộ quân sĩ Vân Tần mặc trọng khải đang bao vây hắn đều bị chấn bay ra ngoài, máu tươi ngay vết thương bị cây tên bắn trúng phun như suối, nhưng hắn lại lạnh lùng lật ngược tay, đánh vào ngực mình. "Ầm!" Một tiếng động lớn vang lên, cây tên kim loại màu đen bị hắn đánh tiếp tục bay xuyên qua thân thể, lòng bàn tay kim loại của hắn cũng vỗ mạnh lên bộ giáp ngực đã rạn nứt, khiến cho phần giáp ở nơi đây hoàn toàn nát bấy, toàn bộ khảm sâu vào trong cơ thể hắn. Lâm Tịch mặc trường bào Tế ti từ trong bóng tối đi ra ngoài. Sau đó hắn tiếp tục giương cung, bắn tên. Cây tên kim loại màu đen mạnh mẽ bắn trúng tấm lưng của Kỳ Liên Báo, đẩy cả người Kỳ Liên Báo tới trước, ầm ầm rơi xuống đất. Nếu như là lúc bình thường, Lâm Tịch nhất định sẽ để một đối thủ cường đại như Kỳ Liên Báo một chút tôn nghiêm cũng như kiêu ngạo cuối cùng, nhưng lúc này hắn biết các quân nhân Vân Tần đang ở đây cần sĩ khí cao hơn, như vậy sẽ giúp trận chiến này kết thúc nhanh hơn, mà bên họ cũng ít người phải chết hơn. "Ầm!" Tất cả quân nhân Vân Tần đang ở đây đều biết Kỳ Liên Báo là chủ soái đối phương, hơn nữa khi nãy Kỳ Liên Báo đã thể hiện một chiến lực vô song không ai địch nổi. Hiện giờ thấy thân thể Kỳ Liên Báo lại ngã xuống như một bức tường đổ nát, tất cả quân nhân Vân Tần ở đây đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đồng thời rống giận rung trời, như thể vừa có một tiếng sấm từ trên trời cao giáng xuống. Những quân nhân Vân Tần đang ở đây, cũng như toàn bộ đế quốc Vân Tần, quả thật đang cần một chiến thắng như vậy!. . Nhìn chiến trường đã phân rõ thắng bại, Hồ Ích Dịch không quan tâm đến hình ảnh của mình như thế nào, mệt mỏi ngồi xuống trong một vũng bùn lầy. - Ngươi hẳn nên vào viện Tế ti... ngay tại lúc này, ngươi có thể càng vinh quang hơn, Vân Tần tương lai cũng cần vinh quang của ngươi. Hắn xoay đầu, lẳng lặng nhìn chiến trường, sau đấy lại nhẹ giọng nói với Lâm Tịch đang thỉnh thoảng bắn ra một cây tên, giết chết một tướng lãnh Đại Mãng, hoặc là một người tu hành Đại Mãng có thể uy tiếp tính mạng quân lính Vân Tần. - Ta? Lâm Tịch vừa giương cung bắn, vừa nhẹ giọng tự nói: - Tướng quân không được quên ta cũng là một người như tướng quân, đã bị hoàng đế Vân Tần vứt bỏ. Hơn nữa, ta còn thảm bại hơn tướng quân đấy. Nếu như không phải ta là Thiên tuyển học viện Thanh Loan, sợ rằng đã sớm bị ban chết. Trước đây Hồ Ích Dịch không quen biết Lâm Tịch, mà thân phận cũng như vị trí thế lực của hai người đều hoàn toàn khác nhau. Nếu như là khi trước gặp, sợ rằng hai bên còn có địch ý với đối phương, nhưng bởi vì hai người có cùng cảnh ngộ, nên lúc này vừa gặp lại tựa như hai người bằng hữu lâu năm. Nghe thấy Lâm Tịch tự nói mình, Hồ Ích Dịch lại cười một cách đau khổ: - Ta nên chất đi trong trận chiến này? Nếu làm như vậy và có thắng lợi này, có lẽ con dân Vân Tần sẽ ít hận ta hơn. - Đây là chuyện mang theo vinh nhục bên người. Lâm Tịch nhìn hắn một cái, nói: - Nếu như tướng quân là người tàn phế, ta rất đồng ý cách làm này. Nhưng cả bản thân tướng quân cũng biết mình là Thánh sư, cho dù toàn bộ người Vân Tần đều phỉ nhổ tướng quân, tướng quân vẫn là một Thánh sư. - Ngươi nói rất đúng, nên bất kể người Vân Tần hận ta thế nào, ta vẫn phải sống sót. Bởi vì ta không thể khiến những người đã giúp ta trở về biên quan Thiên Hà phải hi sinh oan uổng, ta phải gánh chịu tội danh thống lĩnh bất lực của mình. Hồ Ích Dịch gật đầu, từ trong bùn lầy đứng lên, nói: - Ta phải đi... ta không muốn trở lại hoàng thành Trung Châu để đối mặt với sự phân tranh quyền lực, càng không muốn hao phí tính mạng của mình trong lao ngục. Nói xong câu này, hắn lại khom mình hành lễ với Lâm Tịch: - Cảm ơn ngươi đã giúp ta có một trận đại thắng, giúp cho Vân Tần được đại thắng như vậy! Lâm Tịch cảm nhận được suy nghĩ và tâm tình của Hồ Ích Dịch, hắn cũng có thể hiểu được, nên hắn không nói gì thêm, chỉ hơi khom người hành lễ, sau đó tiếp tục giương cung bắn. - Cũng cảm ơn ngươi, huynh đệ của ta. Hồ Ích Dịch xoay đầu nhìn Hồ Thiên Quân đang đứng cách đấy không xa, cười cười, chân thành nói câu này rồi rời đi. Hồ Thiên Quân với hai cánh tay đã bị bẻ gãy cũng hừ lạnh một tiếng, không trả lời, lạnh lùng xoay đầu. Nhưng khi Hồ Ích Dịch rời đi, bóng người dần biến mất trong đêm tối, tên huynh đệ cùng cha khác mẹ với Hồ Ích Dịch này lại thầm nói trong lòng: - Chào tạm biệt và hẹn gặp lại huynh đệ của ta... nếu có thể sống, hãy cố gắng sống. Trong chiến trường hỗn loạn như vậy, không có người nào chú ý tới Hồ Ích Dịch. Trận chiến này thất bại hay thành công, vốn cũng không liên quan tới hắn. Mà khi Hồ Thiên Quân xoay đầu lại, hắn thấy Lâm Tịch đã biến mất trong đêm tối, thỉnh thoảng còn có âm thanh tên bắn truyền đến, nhắm thẳng vào trong chiến trường, nhưng cũng càng lúc càng xa hơn.