Chương 349: Hỏi

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:21

Trong cảm giác của Lâm Tịch, thanh trường kiếm tinh tế vô danh mang từ sông ngòi từ tính ra từ từ chấn động, muốn bay lên như một vật sống. Nhưng theo dục vọng mãnh liệt muốn bay lên của thanh phi kiếm, hắn lại cảm thấy thanh phi kiếm này tựa như một ngọn núi lớn vô hình, áp lực càng lúc càng nặng, nên chỉ trong một tíc tắc, cả chiếc áo hắn đang mặc đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, ngay cả phần ván gỗ bên dưới cũng bị thấm ướt. Kiếm muốn lên mà lực không bằng, đây đúng là kiếm cảm vô cùng chân thật. Người tu hành cấp Đại quốc sư có kiếm cảm như vậy, sau khi đạt đến Thánh sư mới có thể khiến một thanh phi kiếm bay lên, khống chế võ lực mạnh mẽ nhất thế gian này. Lâm Tịch biết việc này không liên quan đến trong cơ thể mình có "hai chén nước", bởi vì điều này chỉ có ý nghĩa hồn lực của hắn gấp đôi người tu hành cùng giai, có thể có thời gian chiến đấu dài hơn, sức chịu đựng cao hơn, có thể chấp nhận nhiều tiêu hao, nhưng tố chất thân thể và sức mạnh hồn lực lại hoàn toàn giống như người tu hành cùng giai. Về phần cảm giác, Lâm Tịch biết bản thân nhờ đã từng trải qua nhiều trận chiến sinh tử, được huấn luyện tu hành điên cuồng, hơn hết lại nhận được truyền thừa Minh vương phá ngục, nên mạnh hơn người tu hành cùng giai. Nhưng hắn đã từng gặp qua những người tu hành khác như Trì Tiểu Dạ, Hỏa Vương và nữ nhạc công mặc hồng sam, dựa trên tốc độ và phản ứng, hắn có thể khẳng định cảm giác của mình còn thua người tu hành cấp bậc Đại quốc sư rất nhiều. Lâm Tịch khiếp sợ mà vui mừng suy nghĩ, nhất thời không thể hiểu nổi. Nhưng vào lúc này, chiếc xe ngựa chở hắn đến thành Hầu Tước đã dừng lại. - Sẽ gặp ai ở đây? Lâm Tịch mở cửa xe, lập tức nhìn thấy có một khách sạn tên "Tùng bách cứ", tim hắn bất giác đập nhanh hơn, lòng càng nôn nóng hơn... Thời gian có thể thay đổi nhiều thứ, nhưng thứ duy nhất không thể thay đổi được chính là nỗi nhớ. Mười mấy ngày trước khi đến thành Hầu Tước, mấy người Lâm Tịch đã sớm định ra địa điểm hội họp Tại một đại viện có những ngọn đèn dầu thắp sáng, có hai thương đội đang tiến hành trao đổi hàng hóa, người người hối hả. Nhưng trong mắt Lâm Tịch, đám người này cũng như bọn hắn hồi nhập thí ven hồ Linh Hạ, vì Lâm Tịch lập tức nhìn thấy bóng dáng một thiếu nữ cao gầy xinh đẹp. Nàng đứng bên cạnh một cái bàn dưới gốc cây lựu, ánh đèn màu đỏ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp. Nàng cũng đang nhìn Lâm Tịch. - Lão sư quả nhiên không gạt ta. Lâm Tịch ngây ngô tươi cười, Khương Tiếu Y và Mông Bạch đứng bên cạnh hắn cũng lập tức lấy tay ra đấm vào eo hắn một cái, mặt lộ vẻ trêu ghẹo. Biên Lăng Hàm nhíu mày, bởi vì nàng phát hiện ngay lúc này mình lại đang ghen tỵ. Ghen tỵ vì cái gì? Ghen tỵ với Lâm Tịch hay Cao Á Nam? Dù thế nào đi nữa, Biên Lăng Hàm cũng biết đây không hẳn là cảm xúc mình nên có. Nhìn Lâm Tịch và Cao Á Nam đang lẳng lặng nhìn nhau, nhìn bóng lưng kiên nghị của Lâm Tịch cùng với dung nhan xinh đẹp mà tinh khiết của Cao Á Nam, nàng bất giác nghĩ rằng chỉ có nam tử như Lâm Tịch mới có thể xứng đôi với Cao Á Nam, mà cũng chỉ có người con gái như Cao Á Nam mới xứng đôi với Lâm Tịch. Cũng không phải vì tu vi hai người hay vì thân phận Thiên tuyển học viện Thanh Loan, mà bởi vì Lâm Tịch và Cao Á Nam là những người giống như hồ nước trong, bằng hữu chỉ cần nhìn vào đã nhìn thấu tâm linh họ, họ cũng là người có thể khiến người khác tuyệt đối tin tưởng và tín nhiệm. Hai người như vậy lại gặp nhau, hơn nữa ở cùng một chỗ, việc này khiến Biên Lăng Hàm cảm thấy may mắn, cảm thấy cao hứng thay hai người. Lúc nào mình có thể gặp một người như vậy? Một người có thể chờ đợi mình, có thể xuất hiện dưới ánh đèn dầu như vậy, mỉm cười đi về phía mình đây? Trong bóng đêm, Biên Lăng Hàm cảm thấy ghen tỵ, nhưng đồng thời cũng rất vui vẻ, nhoẻn miệng mỉm cười. Nhân sinh sẽ có lúc chia ly, cũng có lúc gặp lại. Bởi vì có người cần gặp, nên đối với Lâm Tịch hiện giờ, khung cảnh ở đây thật mỹ lệ, thật khó quên. Ở thế giới trước kia, hắn đã từng có bằng hữu đáng để mình quên đi tính mạng sao? Đã từng gặp cô gái nào có đôi mắt tinh khiết như thế sao? Đám người "Đồ hắc hổ" phát hiện ra "chuyện" của Lâm Tịch cùng với thiếu nữ đứng cạnh cái bàn dưới gốc cây lựu, nhưng Lâm Tịch là thống lĩnh của bọn hắn, trong trận chiến đấu trước kia Lâm Tịch đã chiếm được sự tôn kính và tín nhiệm của bọn hắn. Hơn nữa, bọn họ cũng nhận ra Lâm Tịch và Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm, Mông Bạch vốn là người quen biết cũ, nên bọn họ có thể phán đoán những người tuổi trẻ này nhất định là tinh anh của ba đại học viện đế quốc. Bây giờ lại thấy một người nữ khác quen biết Lâm Tịch, bọn họ càng cảm thấy yên tâm hơn, bất kể đám người Lâm Tịch là người của học viện nào trong ba đại học viện, nhưng ít nhất có thể đã chứng minh ba học viện đang sử dụng sức mạnh của mình, như vậy chuyến đi lần này của họ càng an toàn hơn... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. Có một lão giả bộ dáng chưởng quỹ tiến lên nghênh đón, giống như đón chào lão bằng hữu tới hàn huyên, dẫn mấy người Lâm Tịch tới một sân nhỏ nghỉ ngơi. Cao Á Nam đi tới trước mặt mấy người Lâm tịch, Khương Tiếu Y. Nàng mở miệng, nói với cả bốn người. - Các ngươi đi theo ta. Mông Bạch là người đầu tiên đi tới, nhưng lại bị Khương Tiếu Y kéo lấy tay áo, tiếp đó phát hiện Khương Tiếu Y đang dùng sức níu chặt mình. Mông Bạch ngạc nhiên, đến khi nhìn thấy ánh mắt của Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, Mông Bạch mới biết đang có chuyện gì, hắn ta hơi xấu hổ gãi gãi đầu, đi chậm lại, cố ý nói chuyện với Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y. Lâm Tịch và Cao Á Nam song song sánh vai. Hắn ngửi thấy mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt trên người Cao Á Nam, thấy có vài sợi tóc của nàng đang bay trong gió, thậm chí còn có sợi chạm đến mặt hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm thấy thật ngọt ngào và hạnh phúc, nhưng không hiểu vì sao lại hơi ngẩn người, nhất thời không biết mở miệng, đi theo Cao Á Nam mà như một người câm. - Trên đường đi có gặp người của Văn Nhân Thương Nguyệt hay không? Cao Á Nam cảm giác được ý đồ mờ ám của mấy người Mông Bạch, nàng hơi xấu hổ, nhưng vẫn là người đầu tiên lên tiếng, nhẹ giọng hỏi. - Không có. Lúc này Lâm Tịch mới thoát khỏi trạng thái mơ hồ, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, mở miệng đáp: - Có một lần chúng ta sắm vai cường đại, cướp của một tên tham quan, sau đấy mọi việc rất bình thường, không bị sao cả. Còn các ngươi? Cao Á Nam khẽ gật đầu, nói: - Chúng ta cũng không có. - Ngươi có nhận được mấy bức thư ta gửi cho ngươi không? Lâm Tịch bình tĩnh hơn, giả bộ ho khan hai tiếng, nói: - Ta muốn xin lỗi... những chuyện đã hứa với ngươi lại không làm được. - Nếu xin lỗi có tác dụng... vậy ta còn muốn một tiểu quan Hình ti như ngươi làm gì? Câu đầu tiên của Cao Á Nam hơi nghiêm nghị, nhưng câu nói phía sau lại không hề ẩn chứa sự tức giận. Hơn nữa, nàng nghĩ rằng hắn ta bây giờ đã là tướng lãnh quân bộ, không còn là tiểu quan Hình ti, đồng thời nghĩ tới việc đối phương trẻ con tới mức dám vứt văn thư của Giám quân xuống sông, nên nàng không khỏi nhoẻn miệng mỉm cười. Lâm Tịch nhận thấy lời nàng nói không hề có ý trách cứ, nên lá gan hắn cũng lớn hơn, nhẹ giọng nói: - Vậy... ngươi muốn một tiểu quan Hình ti như ta phải bồi thường thế nào? "Phốc!" Ba người tuổi trẻ đang ở phía sau vểnh tai nghe lén cũng không khỏi hắng giọng một cái, vừa rồi nhìn thấy bộ dáng câu nệ và lời nói của Lâm Tịch bọn họ đã cảm thấy không chịu nổi, nhưng không ngờ khi nói thẳng lời tán tỉnh lại đến mức bọn hắn cảm thấy buồn nôn không thôi. Cao Á Nam xấu hổ, cảm thấy phiền não. Cát Tường ở trong tay áo Lâm Tịch len lén nhìn Cao Á Nam, không biết tại sao nó luôn cảm thấy trên người Cao Á Nam có một loại khí tức rất hấp dẫn nó, nhất là sau khi tới gần, nó càng cảm thấy Cao Á Nam thân cận hơn. Cho nên, hiện giờ nó không khỏi nhích tới gần, muốn nhìn Cao Á Nam rõ ràng hơn. Lâm Tịch cảm thấy động tác của Cát Tường, hắn nhất thời phát hiện mình còn chưa giới thiệu Cát Tường cho Cao Á Nam biết. Nhưng hắn vừa mới há miệng, đã đột nhiên giật mình, nhất thời không thể nói được. - Lão sư... ngài... ngài... cũng đi cùng với bọn đệ tử sao? Sau một hồi ngẩn người, Lâm Tịch mới mừng rỡ nhìn người đang xuất hiện trước mặt mình, vui mừng hỏi. Khi nhìn thấy rõ dung mạo của người đang xuất hiện dưới mái nhà, Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm và Mông Bạch mới nhận ra đây chính là nữ giáo sư khoa Ngự Dược đã từng xông vào đám cháy cứu người, ba người nhất thời nghiêm nghị, cảm thấy gió đêm càng lạnh lẽo hơn, tất cả đều khom mình hành lễ: - Lão sư. An Khả Y quan sát Lâm Tịch một hồi, sau đấy dời mắt sang mấy người Khương Tiếu Y. Có lẽ vì nàng phát hiện được điều gì đấy nên không khỏi nhíu mày lại, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: - Theo ta vào nhà. Vì biết rõ tính tình An Khả Y nên Lâm Tịch nháy mắt với bọn người Khương Tiếu Y một cái, ý bảo họ không cần khẩn trương, sau đấy nhanh chóng đi theo An Khả Y vào phòng. - Gần đây bọn ngươi có phải chiến đấu thường xuyên không? Sau khi Mông Bạch là người cuối cùng bước vào trong, An Khả Y lập tức bình tĩnh hỏi. Lâm Tịch giật mình, lắc đầu, nói: - Không có. - Là do bọn ngươi ma luyện ý chí quá chặt... khí sắc mới không tốt lắm... An Khả Y khẽ buông lỏng người, chân mày giãn ra, chậm rãi giải thích: - Thân thể mỏi mệt, tinh thần cũng sẽ mỏi mệt, chẳng qua việc tinh thần mỏi mệt không dễ dàng cảm thấy, nên còn nguy hiểm hơn việc cơ thể suy yếu... Nghiêm trọng có thể khiến tình tình con người thay đổi, nguy hiểm hơn chính là tinh thần không bình thường... ta không biết các ngươi tu hành theo phương pháp nào, nhưng các ngươi có thể đứng đây, cho thấy phương pháp tu hành rất an toàn, không có vấn đề... chỉ là ta đề nghị các ngươi nên điều chỉnh lại, để dành nhiều thời gian để minh tưởng tu hành hơn, giảm bớt áp lực... sẽ giúp tốc độ tu hành và tu vi các ngươi tăng lên. Lâm Tịch tiếp xúc với An Khả Y nhiều nhất, biết rõ An Khả Y luôn bình tĩnh, nên hắn nhanh chóng hiểu. Sau một hồi trầm ngâm, hắn nhẹ giọng nói: - Tạ ơn lão sư chỉ điểm, sau này bọn đệ tử sẽ để dành nhiều thời gian để minh tưởng hơn. - Đúng rồi. Nghe thấy An Khả Y đang đề nghị phương pháp tu hành với mình, đồng thời nhớ tới nàng là một người rất có kiến thức, nên Lâm Tịch không khỏi xao động. Hắn lập tức không để ý đến những chuyện khác, trực tiếp hỏi: - Lão sư, hôm nay đệ tử cảm nhận được kiếm cảm rất rõ ràng, vì sao lại như vậy? - Kiếm cảm? Cao Á Nam và mấy người Khương Tiếu Y tự nhiên biết việc này có ý nghĩa như thế nào, nên nhất thời cả bọn không thể tin được mà nhìn nhau. An Khả Y nhíu mày thật chặt, trong lúc nhất thời nghĩ mãi không rõ, đang nghĩ đến những trường hợp có thể xảy ra