Hoa Ma Nhãn của Thiên Ma quật nở hoa vào mùa xuân, mùa hè kết trái rồi rơi xuống, những hạt mầm được chôn vùi dưới đất rồi đâm chồi vào mùa thu.
Khi kết trái vào mùa hè, đồi hoa Ma Nhãn ở Thiên Ma quật tựa như một cánh đồng lúa chín, ngay cả cành lá và trái quả đều trông rất khô héo.
Một tên thần quan mặc hồng bào đi ở sườn núi, thực hiện việc tuần tra từng cánh đồng như thường ngày.
Bỗng nhiên hắn ta cảm thấy khiếp sợ và không thể nào hiểu nổi.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy có ba người xa lạ đang xuất hiện trong tầm mắt mình.
Ở thời kỳ Thiên Ma quật của Lý Khổ, những cánh đồng hoa Ma Nhãn này vốn là cấm địa, mà sau khi núi Luyện Ngục nắm Thiên Ma quật trong tay mình, những sườn núi hắn ta đang đứng lại càng được bảo vệ nghiêm ngặt hơn. Tại sao có người xa lạ đột nhiên xuất hiên ở đây?
Tên thần quan mặc hồng bào này cảm nhận được nguy hiểm, hắn hét to lên một tiếng. Nhưng hắn lại phát hiện căn bản không có người nghe theo mệnh lệnh của hắn mà xuất hiện.
- Ta nghe mọi người nói vì muốn tạo uy tín của mình, nên khi vừa mới tới những cánh đồng này, ngươi đã kiếm cớ giết chết mấy nông nô.
Hắn nghe thấy một giọng nói con gái rất chân thật vang lên:
- Cho nên, ngươi có thể tự sát hoặc là bị ta giết chết.
- Các ngươi là ai?
Tên thần quan này rốt cuộc nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, hắn lập tức nhớ tới ai đó, run rẩy hỏi.
- Ngu ngốc.
Trả lời hắn chỉ có hai chữ ngắn gọn, sau đó một ánh kiếm bay nhanh ra ngoài.
Người lên tiếng và cô gái xuất kiếm căn bản không có thời gian nghe hắn nói mấy lời dư thừa, mà đợi đến khi thanh phi kiếm mạnh mẽ này đâm xuyên qua tâm mạch tên thần quan mặc hồng bào, mũi kiếm lộ ra sau lưng hắn, tên thần quan này mới có thể xác định được đối phương là ai, nói ra vài chữ cuối cùng của mình với giọng điệu không thể tin:
- Nam Cung...
Nam Cung Vị Ương thu phi kiếm, an tĩnh nhìn máu tươi tên thần quan mặc hồng bào tràn ra khắp cánh đồng.
Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt cũng yên lặng nhìn cánh đồng hoa.
Hai người còn nhớ được lần trước tới đây, hoa Ma Nhãn còn nở rộ hơn bây giờ rất nhiều.
Có một ngọn lửa từ sườn núi được đốt cháy lên, thiêu rụi cả cánh đồng đầy hoa Ma Nhãn. Cuối cùng, cả một sườn núi trồng hoa Ma Nhãn của Thiên Ma quật đã bị Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt đốt cháy.
Nhìn cánh đồng hoa đang bốc cháy trước mặt mình, Lâm Tịch nhẹ giọng nói:
- Ta cảm thấy kiêu ngạo cho Mông Bạch.
Tần Tích Nguyệt nghĩ tới Mông Bạch ở lăng Bích Lạc, nghĩ tới một tên mập suốt ngày nhảy xuống núi ở học viện Thanh Loan, lại nghĩ đến Mông Bạch khóc la khi nhìn thấy Văn Nhân Thương Nguyệt đã bị bắt, nên nàng cũng gật đầu, chân thành nói:
- Ta cũng cảm thấy kiêu ngạo vì Mông Bạch...
Cốc Tâm Âm đi lại trong vùng đất hoang vu.
Chân của hắn được buột chặt vào hai cây gỗ rất dài, tựa như đang đi cà kheo vậy. Vì thế, mặc dù hắn đang đi trong vùng đất hoang vu đầy bùn lầy, nhưng bàn chân của hắn lại vô cùng sạch sẽ.
Trông hắn ta vô cùng tự đắc, lại rất ngu ngô như trẻ nít.
Ngay lúc này, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn xuống chân mình.
Trong vũng nước bùn màu đen hắn đang bước qua, có những âm thanh bõm bõm của bọt khí nổ vang, rồi bỗng nhiên có một con rắn mối khổng lồ từ dưới đó chui ra ngoài, đẩy hắn ta lên thật cao.
Gặp phải biến cố như vậy, Cốc Tâm Âm lại không hề lo lắng hay kinh ngạc, ngược lại còn nở một nụ cười vui vẻ. Thân thể hắn ta hơi đung đưa, vẫn duy trì thăng bằng. Đợi đến khi con rắn mối khổng lồ này vươn ra ngoài nửa người, hắn vẫn có thể dựa vào đôi chân cà kheo của mình mà đứng vững trên đầu con rắn mối. Con rắn mối khổng lồ đó lắc qua lắc lại mấy cái, cũng không thể vứt hắn xuống được.
- Thật không dễ dàng, rốt cuộc gặp được các huynh đệ Huyệt man rồi.
Cùng lúc đó, Cốc Tâm Âm lại nói thầm vài tiếng.
Có rất nhiều âm thhanh nhỏ vụn trong khu rừng trồng đầy khoai sọ này vang lên, có hơn trăm chiến sĩ Huyệt man cường tráng xuất hiện bao vây hắn lại, cả người họ gần như chìm trong nước bùn.
Từng người trong hơn trăm chiến sĩ Huyệt man này đều mặc những bộ giáp tinh xảo, sau lưng họ có giắt một cây thương kim loại sắc bén, ở phía đuôi còn nối dài với một sợi xiềng xích. Hơn nữa, binh khí bọn họ đang cầm trong tay không phải là những cây gỗ không trọn vẹn như trước kia nữa, mà là những loại binh khí nặng nề hình dáng khác nhau.
- Lâm Tịch làm ăn chợ đen tốt đến như vậy... trang bị cho họ như vậy, biên quân Long Xà còn chiến đấu như thế nào chứ?
Cốc Tâm Âm hơi mở to mắt nói thầm một câu như vậy, sau đó mới nhanh chóng vỗ vỗ lồng ngực, nói:
- Ta là người của học viện Thanh Loan, ta biết An Khả Y có tới đây, bây giờ nàng ta đang ở đâu vậy?
Các chiến sĩ Huyệt man nhìn hắn, không lên tiếng, nhưng lại tiến tới gần hơn.
Cốc Tâm Âm ngẩn người, lập tức vỗ vỗ lồng ngực, nói:
- Các ngươi không hiểu tiếng Vân Tần sao? Ta là Cốc Tâm Âm, không phải là kẻ thù của các ngươi, là bằng hữu của các ngươi.
- Cốc Tâm Âm... không biết.
Một chiến sĩ Huyệt Man sử dụng binh khí là một cây trường cung rất lớn đột nhiên dùng tiếng nói Vân Tần nghệch ngoạc trả lời.
- Ngươi hiểu tiếng Vân Tần? Vậy cũng được, không nhận ra ta không sao, ngươi biết An Khả Y không?
Cốc Tâm Âm nhất thời vui vẻ, nhìn tên chiến sĩ Huyệt man này, nói:
- Chính là một cô gái lớn lên khá dễ thương, nhưng lại hơi ngốc nghếch, giống như một cô bé thích đọc sách vậy.
- Ồ, là nàng ta...
Tên chiến sĩ Huyệt man này gật đầu, nói:
- Đã bị chúng ta ăn hết.
Cốc Tâm Âm suýt nữa đã ngã xuống đầu con rắn mối khổng lồ, nhìn tên chiến sĩ Huyệt man đó với ánh mắt không thể tin được, nói:
- Ngươi nói gì... bị các ngươi ăn hết?
Tên chiến sĩ Huyệt man này lại dùng giọng điệu Vân Tần cứng ngắc để trả lời:
- Đúng vậy, mùi vị cũng khá ngon.
Cốc Tâm Âm há to miệng, vẻ mặt cực kỳ cổ quái.
Cùng lúc đó, tên chiến sĩ Huyệt man đang nói chuyện với hắn bỗng nhiên cười lên, rồi tất cả chiến sĩ Huyệt man đứng xung quanh cũng cười to vui vẻ.
- Các ngươi...
Cốc Tâm Âm ngẩn người một hồi rồi nói:
- Các ngươi đang giỡn với ta? Từ khi nào mà các Huyệt man bọn ngươi lại biết cười giỡn rồi?
- Bọn họ nói ở học viện Thanh Loan ngươi là người thích chọc người khác nhất, cứ gặp là cười giỡn, lần này cũng chỉ đùa với ngươi một chút.
Tên chiến sĩ Huyệt man này mở miệng nói.
- Là ai nói? An Khả Y sẽ không nói như vậy?
Cốc Tâm Âm hơi sờ sờ cái mũi của mình, nhưng vừa nói câu này xong, hắn ta cảm ứng được gì đó, lập tức ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Lại có tiếng bọt khí vỡ tung lớn hơn vang lên.
Sau đó có những bóng ảnh khổng lồ màu xanh biếc bước ra ngoài, bao quanh bốn phía Cốc Tâm Âm.
Những con rắn mối khổng lồ không ngừng xuất hiện, thậm chí còn bao phủ cả những chiến sĩ Huyệt man đang vây quanh Cốc Tâm Âm.
Cốc Tâm Âm nhìn thấy một người, ánh mắt hắn mở lớn lên, kinh ngạc nói:
- Từ SInh Mạt, sao ngươi còn sống?
- Sao hả? Ngươi hi vọng ta chết sao?
Từ Sinh Mạt mặc một bộ quần áo được bện thành từ cỏ dại, tức giận nhìn Cốc Tâm Âm.
- Cao Á Nam, Khương Tiếu Y...
Cốc Tâm Âm tiếp tục nhìn thấy có nhiều người quen hơn xuất hiện trong tầm mắt mình, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nói:
- Trước khi học viện Lôi Đình sụp đổ, các ngươi đã kịp thời chạy đến?
Không đợi bất kỳ ai trả lời, Cốc Tâm Âm đã cười lớn lên một tiếng, rồi lướt lên trên con rắn mối khổng lồ mà Từ Sinh Mạt đang cưỡi, ôm lấy Từ Sinh Mạt, vui mừng nói:
- Ta đã biết là ngươi không thể chết được mà. Ở học viện Thanh Loan này, ngoại trừ người có thù tất báo như ngươi, liệu còn có ai dạy các Huyệt man này cách trêu đùa ta chứ.
Đột nhiên bị Cốc Tâm Âm ôm lấy, Từ Sinh Mạt cảm thấy cảm động, nhưng sau khi nghe hết những gì Cốc Tâm Âm nói, Từ Sinh Mạt nhất thời thở mạnh một cái, đẩy Cốc Tâm Âm ra, quát to lên:
- Cốc Tâm Âm, ngươi nói cái quái gì? Ta là người có thù tất báo hồi nào?
Cốc Tâm Âm cũng không nói gì, chỉ nhìn Từ Sinh Mạt một cái rồi cười lớn.
Từ Sinh Mạt càng bực mình hơn, sụ mặt lại nói:
- Cười cái quái gì? Có gì buồn cười?