Chương 425: Bị nuôi mập mà không biết

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:19

Trong một thính đường ngoại viện, Liễu Tử Vũ đang bưng một tách trà, chậm rãi uống. Mưu sĩ quan trọng của Liễu gia - Tô Trọng Văn đang lạnh nhạt ngồi bên cạnh hắn. So sánh với lúc mới ra học viện, Liễu Tử Vũ hiện giờ đã thành thục và chững chạc hơn, đồng thời kiên nhẫn hơn. Tựa như lúc cầu kiến đại chưởng quỹ Đại Đức Tường, mặc dù đã đợi rất lâu, sau mấy chung trà mới được đối phương đồng ý, hơn nữa đã đợi thêm hơn mấy đình mà đối phương không xuất hiện, nhưng hắn vẫn không cảm thấy phiền não hay bực mình, ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng khiêm tốn. Thật ra, tâm tình hắn lúc này vừa hưng phấn, vừa khẩn trương lại vừa hiếu kỳ. Trong khảo hạch Lại ti lúc trước, bởi vì thành tích thi Dân ý rất tốt, hơn nữa phụ thân hắn hẳn đã âm thầm sử dụng không ít quan hệ quan trường, nên hắn đã được bổ dụng vào Nội vụ ti hành tỉnh Quảng Dụ. Tuy trên danh nghĩa quan vị của hắn vẫn chỉ là Tòng bát phẩm, nhưng đây lại là một chức quan thực quyền trong Nội vụ ti, không chỉ có thể tiếp xúc với rất nhiều quan viên cấp cao trong tỉnh thành, mà chức quyền trong tay cũng giúp hắn có thể quan hệ tốt với các thương hành. Trong quan trường Vân Tần này, việc Liễu Tử Vũ có thể nhậm chức tân quan như vậy có thể nói là đã bước một bước dài trên tiền đồ của mình, hiển nhiên tâm tình hiện giờ rất hưng phấn, có thể xem như đúng với câu thơ "Đường làm quan rộng mở vó ngựa chạy, một ngày nhìn tận hoa cảnh Trường An" mà Lâm Tịch từng biết đến. Ngoài ra, theo những gì điều tra được, hắn biết rằng đại chưởng quỹ Đại Đức Tường là một người vô cùng thần bí, bình thường không nể mặt ai cả. Hôm nay hắn đến đây gặp mặt cũng chỉ ôm vận may xem thử, bây giờ đối phương lại đồng ý gặp mặt, có lẽ không phải nhờ đến quan vị của hắn, mà là nể mặt Tỉnh đốc phụ thân hắn. Dù thế nào đi nữa, hắn cảm thấy nếu có thể quan hệ tốt với một hiệu buôn như Đại Đức Tường, có lẽ sau này hắn sẽ có một trợ thủ đắc lực trong triều đình Vân Tần. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, có lẽ vì cảm thấy chính chủ sắp vào nên tinh thần Liễu Tử Vũ nhất thời chấn động, buông chén trà nhỏ trong tay xuống, sửa lại dáng ngồi. Hắn đã chuẩn bị xong, nhưng khi nhìn thấy rõ người tới, hắn không khỏi thất thố, nhất thời sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đang đi tới mà không thể nói được lời nào. Trần Phi Dung vẫn rất xinh đẹp, hơn nữa còn là kiểu xinh đẹp mặn mà. Sau khi đến Đại Đức Tường, cái khí chất diêm dúa lẳng lơ trước kia dường như đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một phong cách đoan trang quý phái. Đây chính là khí chất nên có của một đại chưởng quỹ đại thương, hơn nữa loại khí chất này còn được nàng thu phát rất tự nhiên, tựa như là từ bên trong người nàng phát ra, gây cho người ta cảm giác nàng đã là một đại chưởng quỹ lâu đời. Chỉ dựa vào khí chất bộc lộ rõ bên ngoài này, Liễu Tử Vũ lập tức biết cô gái đang mặc chiếc áo lông trắng gấm đỏ này nhất định là đại chưởng quỹ thần bí trong truyền thuyết của Đại Đức Tường. Trước kia hắn đã từng nghe tin đồn đại chưởng quỹ Đại Đức Tường là một cô gái xinh đẹp, nhưng hắn không thể ngờ đại chưởng quỹ của Đại Đức Tường còn xinh đẹp động lòng người hơn trong truyền thuyết rất nhiều. Tô Trọng Văn cũng nhất thời giật mình, nhưng tất nhiên ông ta là người từng trải hơn Liễu Tử Vũ, cũng từng nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp, nên khi nhìn thấy Liễu Tử Vũ thất thố, ông ta nhẹ giọng ho khan một tiếng. Liễu Tử Vũ nhất thời tỉnh dậy, cuống quít đứng lên, chắp tay hành lễ với Trần Phi Dung: - Vị đại nhân này hẳn là đại chưởng quỹ Đại Đức Tường, Tử Vũ hơi kinh ngạc thất lễ, thật là rất xin lỗi. Nghe những lời này, Trần Pho Dung có thể nhận ra Liễu Tử Vũ cũng rất biết cách giao tiếp và đối nhân xử thế, nên nàng khẽ mỉm cười, nói: - Làm phiền Liễu đại nhân chờ lâu. Nàng chỉ thuận miệng trả lời, ngay cả tục danh của mình cũng không nói là việc hơi thất lễ, nhưng nụ cười thản nhiên và giọng nói nhẹ nhàng của nàng lại khiến Liễu Tử Vũ cảm thấy nóng người, ngược lại còn nói: - Đại chưởng quỹ khách khí. - Lúc trước ta đã nghe nói Liễu đại nhân tuổi trẻ đa tài, được bổ nhiệm chức quan ở hành tỉnh Quảng Dụ. Xưa nay ta thân làm con gái nên cũng bất tiện xuất đầu lộ diện, tính tình thanh tịnh, bình thường cũng không gặp nhiều người. Nghe nói đại nhân tuổi còn trẻ mà đã tài cán như vậy, cũng không nhịn được xem thử đây là người nào. Vừa thấy rồi, quả nhiên khiến tâm thần người ta sảng khoái. Trần Phi Dung ngồi xuống, cười nhạt: - Mà cũng vì yêu thích yên tĩnh nên nhiều ngày vừa rồi ta mới ẩn cư trong tĩnh viện này. Liễu đại nhân có thể tới đây gặp mặt cũng là hữu duyên, chẳng qua không biết Liễu đại nhân đến đây gặp ta là vì chuyện gì? "Cô gái này thật tinh không, khí chất đoan trang, phong thái như một thương nhân lâu năm, giọng nói lại mê hoặc đến tận xương tủy. Nếu như tự mình ra mặt bàn chuyện làm ăn, sợ rằng không có mấy người có thể chịu được." - Vừa nghe hai câu nói trên của Trần Phi Dung, Tô Trọng Văn đã thất kinh, cảm thấy Đại Đức Tường nhất phi trùng thiên quả nhiên không phải tình cờ. Tô Trọng Văn cảm thấy như thế, còn Liễu Tử Vũ càng cảm thấy giống như được ăn linh đan diệu dược, mỗi một lỗ chân lông trên người đều tỏa ra khí nóng, không hề cảm thấy có chỗ nào không thoải mái: - Trong sử sách Vân Tần, Đại Đức Tường quật khởi là chuyện độc nhất vô nhị, khiến tại hạ ngưỡng mộ không thôi, vẫn muốn xem thử rốt cuộc là người nào lại có tài cán giúp Đại Đức Tường phát triển như vậy. Khi biết đại chưởng quỹ ở đây, tại hạ thật không suy nghĩ nhiều, ngay lập tức tới đây, vẫn mong đại chưởng quỹ chớ trách tại hạ đường đột. "Đường đột sao? Nói chuyện thật sự rất bùi tai đấy. Chẳng qua, một khi ngươi biết được ông chủ sau lưng Đại Đức Tường là Lâm Tịch, không biết tâm tình sẽ như thế nào?" - Trần Phi Dung thầm nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên cười một tiếng, không nói chuyện nữa. Liễu Tử Vũ nói tiếp: - Hành tỉnh Quảng Dụ và hành tỉnh Tê Hà gần bên nhau, tại hạ nhậm chức ở thành Dụ Châu, sau này mong đại chưởng quỹ chiếu cố nhiều hơn. Trần Phi Dung mỉm cười, nói: - Đại nhân nói ngược rồi, cho dù chức quan đại nhân bây giờ có được như thế nào, nhưng sau này hẳn phải nhờ đại nhân chiếu cố đến Đại Đức Tường chúng ta nhiều hơn mới đúng. Liễu Tử Vũ càng cảm thấy nóng người hơn, vội nói: - Trước khi tới đây tại hạ có một ý, nhưng không biết có được hay không. Tạo cao của Đại Đức Tường là đệ nhất thiên hạ, quân trấn thủ hành tỉnh Quảng Dụ trước nay đều dùng kihoong ít tạo cao, chẳng qua là không cần tinh xảo hay đẹp đẽ gì, chỉ cần giá tiền thấp hơn một chút là được. Trần Phi Dung nhìn mắt hắn, thản nhiên nói: - Được đại nhân coi trọng, dĩ nhiên không có vấn đề gì cả. Thấy đối phương dễ dàng đáp ứng như vậy, Liễu Tử Vũ nhất thời cảm thấy mừng như điên, hưng phấn không thôi. Số lượng tạo cao mà quân đội một hành tỉnh sử dụng trong một tháng là rất nhiều, nếu như giá của một tạo cao có thể hạ thấp xuống, như vậy một năm sẽ tiết kiệm được không ít quân phí. Mà vừa có thể giảm giá tiền, lại có thể sử dụng tạo cao chất lượng của Đại Đức Tường, hiển nhiên đây là chính tích của hắn, tiền đồ sau này không thể ước lượng được. - Đại chưởng quỹ ưu ái như vậy, tại hạ thật sự không biết hồi báo thế nào. Liễu Tử Vũ kiềm chế niềm vui trong lòng, nói: - Nghe nói Đại Đức Tường đang kinh doanh gọa, không biết nguồn cung có bị vấn đề gì hay không. Ta biết rõ ở hành tỉnh Quảng Dụ hiện nay có không ít đất hoang, nếu như khai khẩn sẽ được miễn thuế năm năm. Năm nay mới là năm thứ hai, chỉ vì địa hình nơi đấy hiểm trở, số lượng thương đội làm ăn trong đấy không nhiều, nên giá đất cũng rất thấp. Nếu như đại chưởng quỹ có ý, tại hạ sẽ nghĩ cách trình tấu lên trên, sử dụng nhân lực để sửa đường đi lại. Một khi thành công, số tiền cần thiết để sửa đường được tính toán xong, ta sẽ báo cho đại chưởng quỹ. Trong lúc đấy, đại chưởng quỹ có thể ký hiệp ước mấy năm với những hộ dân nơi đấy, vừa xong là có thể bắt đầu làm ngay. Trần Phi Dung nói: - Đại nhân thật sự có tâm. Không chỉ có Đại Đức Tường cảm ơn đại nhân, mà những hộ dân nơi đấy cũng sẽ nhớ ơn đại nhân đã sửa đường giúp họ. Nghe thấy Trần Phi Dung khen mình, Liễu Tử Vũ càng cảm thấy hăng hái hơn, vội nói: - Nếu như đại chưởng quỹ đã đồng ý, vậy khi nhậm chức rồi, ta sẽ lập tức làm chuyện này... Ngoài ra, nếu như đại chưởng quỹ còn chuyện gì khó khăn, nếu như coi trọng tại hạ, cứ việc thông báo với tại hạ một tiếng, đến lúc đó tại hạ sẽ cố gắng ra tay giúp đỡ... Lâm Tịch chắp tay đứng dưới mái nhà cong, cảm giác trên đầu mình hiện giờ đang có rất nhiều bông tuyết bay xuống với quỹ tích khác nhau. Tưởng tượng mỗi một bông tuyết là đối thủ, dùng ý niệm để chiến đấu, đây là một phương pháp tu hành đơn giản mà Cốc Tâm Âm đã nói với Lâm Tịch. Bởi vì đối với những người tu hành như Cốc Tâm Âm và Lâm Tịch, đối thủ của họ hiển nhiên không phải là người tu hành bình thường. Đối mặt với người tu hành có cảnh giới cao hơn, hoặc nguy hiểm hơn là phải chiến đấu với Thánh sư ngự kiếm, phi kiếm của đối phương sẽ nhanh chóng biến mất trong cảm giác của mình, tựa như là một tia sáng cứ chợt hiện lên rồi biến mất, hoặc là mông lung mờ ảo như những bông tuyết bay đầu trời kia. Nếu như không muốn bị phi kiếm đánh chết, vậy phải trong khoảng thời gian ngắn nhất đoán được rốt cuộc thanh phi kiếm kia đang bay đi đâu. Trong một trận mưa hay là trong tuyết, nếu như có thể cảm giác được rốt cuộc là hạt mưa nào hay hạt bông tuyết nào rơi xuống người mình trước, đồng thời nhiều lần tập luyện, như vậy khi đối mặt với những đối thủ có tu vi cao hơn mình, Lâm Tịch có thể phản ứng nhanh hơn, đồng thời phòng ngự tốt hơn. Tuy đang tĩnh tâm tu luyện như vậy, nhưng khi cảm giác được những luồng gió trên bầu trời đang lưu động, hồn lực trong cơ thể hắn tựa như có thể tùy thời biến thành lôi điện đánh xuống. Ngoài ra, khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Trần Phi Dung, hắn biết vị Kim chước Liễu Tử Vũ từng nhiều lần muốn ra tay đối phó hắn giờ này hẳn đã ra khỏi cửa nhà, hắn bất giác cảm thấy rất muốn phóng thích hồn lực ra, hóa thành những tia sét đánh xuống. Nếu như Liễu Tử Vũ đang đi trên đường lại bị sét trên trời đánh trúng, không biết hắn ta sẽ có cảm giác như thế nào, nhưng Lâm Tịch có thể chắc chắn mình sẽ rất hả giận. Nhìn Trần Phi Dung ung dung đi tới trước mặt mình, Lâm Tịch ngưng việc tu hành vô hình này lại, trào phúng nói: - Hắn cho chúng ta gì vậy? - Để quân đội dùng tạo cao của Đại Đức Tường chúng ta, đồng thời giúp chúng ta mở đường, đi vào những nơi mà các thương đội khác không muốn vào đấy kinh doanh, có thể giúp chúng ta mua được một số loại gạo với giá tiền thấp hơn. Trần Phi Dung cười nói: - Không thể không nói vị đồng học này của đại nhân rất biết nghĩ đấy, đưa ra những lời mời rất khó cự tuyệt. Hơn nữa, hai chuyện này cũng giúp hắn có đủ tài liệu để thi tốt khảo hạch Lại ti năm sau. Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nói: - Ta biết thường ngày trong doanh trại quân đội có không ít kho lúa để trống. Hiện tại nam phạt đã là định cục, quân lương và quân giới ở các địa phương sẽ toàn lực tập trung tới biên quan Thiên Hà, như vậy số lượng kho lúa trống trong quân đội càng nhiều hơn. Nếu như hắn và cô đã nói chuyện hợp như vậy, hay là cô thử hỏi xem có thể thuê các kho lúa trống đấy với giá rẻ không? Như vậy chúng ta có thể tiết kiệm không ít tiền vốn trong việc kinh doanh gạo ở hành tỉnh Quảng Dụ. - Đại nhân muốn làm người tốt hay người xấu đây? Trần Phi Dung cười mắng: - Tuy làm vậy chúng ta sẽ kiếm lời được, nhưng hắn cũng có thể thu không ít tiền bạc từ quân đội, đồng thời lập không ít chiến công. Chẳng lẽ đại nhân không sợ nếu cứ nâng đỡ hắn như vậy, một khi nuôi mập hắn rồi, hắn có thể uy hiếp đến đại nhân hơn hay sao? Khóe miệng Lâm Tịch nhếch lên, không nói lời nào. Trần Phi Dung thấy hắn như vậy lập tức nhoẻn miệng cười, biết rằng trong khi Liễu Tử Vũ còn coi Lâm Tịch là đối thủ, thì đối thủ trong mắt Lâm Tịch đã là những người có địa vị và tu vi cao hơn Liễu Tử Vũ không biết bao nhiêu... Bên ngoài, trên một con đường bằng đá trong trấn Đại Phù. Liễu Tử Vũ xoay người nhìn về tĩnh viện đằng sau mình một cái. Thần thái hưng phấn và thỏa mãn hiện rõ trên mặt hắn. Nghĩ đến con đường kế tiếp của mình, hắn bất giác tự nói: - Lâm Tịch... hi vọng ngươi không quá yếu hơn đấy chứ. Nếu không, đến lúc đó giẫm đạp ngươi xuống đất, nhìn thẳng vào mặt ngươi sẽ không còn vui nữa đâu.