Trong ánh chiều tà dần bao phủ trấn Đông Cảng, Lâm Tịch quay về tiểu lâu Lâm Giang.
Sau khi bố trí một vòng "ám linh" xung quanh tiểu lâu Lâm Giang, Lâm Tịch mới bắt con ba ba vực sâu và con cá sắt đầu chó ở trong chum nước ra, bắt đầu giết lấy thịt, làm sạch nội tạng.
"Ám linh" là một phương pháp bố trí cảnh vật do học viện Thanh Loan truyền thụ, dùng những sợi dây nhỏ khó phát hiện tạo thành những đồ vật dễ gây tiếng vang, bố trí ở xung quanh. Chỉ cần có người không đi từ cửa chính vào, hoặc muốn đột nhập vào, một khi chạm vào "ám linh" lập tức sẽ có tiếng vang.
Những thích khách do Từ Thừa Phong phái tới vì muốn đột nhập ám sát Lâm Tịch, nhưng lại vô tình chạm vào cách bố trí đơn giản nhưng rất hiệu quả này, nên Lâm Tịch mới biết trước, kịp thời hành động.
Ngay trước bờ sông đã được bố trí "ám linh", Lâm Tịch nhìn ra mặt sông ở xa, nhìn thấy có sáu bảy mươi chiếc thuyền đang tụ tập câu cá, đèn dầu sáng rỡ, rất náo nhiệt. Lâm Tịch có hỏi qua lão Mạc, nhưng lão cũng không biết hôm nay là ngày lễ gì của các ngư dân, thường ngày không thấy cảnh tượng này trên sông.
Lâm Tịch không suy nghĩ nhiều lắm về việc này. Khi đã làm sạch sẽ ba ba vực sâu và cá sắt đầu chó, Lâm Tịch liền bước lên lầu, cắt ba ba vực sâu thành những khối lớn, sau đó đặt mấy vật dụng chưng cất vào trong hũ đá lớn.
Tay và chân ba ba vực sâu có thể chia làm hai để ăn dần, bùn và cát trong con vật này đã được Lâm Tịch dùng phương pháp của học viện Thanh Loan lấy ra hết, nhưng cần phải chưng cất thêm sáu canh giờ mới có thể khử mùi tanh hoàn toàn. Đến khi đó, thịt của ba ba vực sâu không những săn lại mà còn có mùi rất thơm, người tu hành ăn vào sẽ có hiệu quả rất lớn.
Nhìn sắc trời bên ngoài, Lâm Tịch ước chừng phải đến sáng sớm ngày mai mới có thể uống canh này được.
Sau khi chưng cất ba ba vực sâu, Lâm Tịch liền dùng chủy thủ cắt thịt cá sắt đầu chó, bữa tối hôm nay của hắn chính là món này.
Lâm Tịch cắt thịt cá rất cẩn thận.
Chủy thủ trong tay hắn rất ổn định và nhanh chóng cắt con cá sắt đầu chó bên dưới, hắn chuyên chú đến nỗi từng lát cá được cắt ra đều có kích thước và độ dày như nhau.
Tất nhiên là điều này không liên quan đến hương vị cá khi ăn.
Khi còn ở học viện Thanh Loan, ngoại trừ những lúc mấy người Đông Vi dạy không được nghĩ đến chuyện gì khác ngoài tu hành, Lâm Tịch luôn coi trọng thời gian mình có để tu hành. Nhưng khi đến trấn Đông Cảng này, cho đến ngày hôm nay, hắn tập trung tu hành còn vì Ngụy Hiền Vũ.
Mặc dù đã dẫn quân đến đây, nhưng vì Khương Thụy chỉ tay vào mặt nói là súc sinh, Ngụy Hiền Vũ đã yên lặng rời đi. Tuy nhiên, từ lần đầu tiên nhìn thấy tên võ quan đấy ở Ngân câu phường, Lâm Tịch đã cảm thấy Ngụy Hiền Vũ luôn có sát ý với mình.
Bởi vì có Khương Thụy nhúng tay vào, đại án ở trấn Đông Cảng đã hoàn toàn phơi bày và công khai, gần như không thể chối bỏ được nữa, chỉ sợ tên võ quan Ngụy Hiền Vũ và Tướng liên doanh tam trấn Từ Trữ Thân cũng bị xét xử. Nếu như hắn còn muốn gây chuyện với Lâm Tịch, mặc dù bên trên có người chống lưng, sợ rằng cũng không thể giúp hắn được. Nhưng khi nhớ lại ánh mắt lúc rời đi của Ngụy Hiền Vũ, Lâm Tịch cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cũng giống như đối với phần lớn dân chúng ở đế quốc Vân Tần, học viện Thanh Loan là một thánh địa thần bí nhất trên thế gian, người tu hành luôn có sức mạnh hơn những người bình thường. Nhưng những người tu hành dân gian không phục vụ triều đình luôn là một trong những vấn đề nhức nhối nhất của đế quốc Vân Tần.
Bởi vì có võ lực vượt xa những người bình thường, nên xét ở nhiều mặt, người tu hành không hề bị pháp luật quản chế. Cũng bởi vì người tu hành kiêu ngạo đi khắp giang hồ, hành tung vô định, hôm nay giết người, mai lại không biết ở nơi nào, cho nên, có rất nhiều đại án liên quan đến người tu hành không thể điều tra được, đừng nói đến việc bắt hung phạm quy án.
Bản đồ đế quốc Vân Tần rất lớn, hơn nữa, thế giới này lại không có nhiều thiết bị hiện đại như thế giới Lâm Tịch từng sống, cho nên, ở đây còn rất nhiều nơi người tu hành có thể che giấu hành tung của mình mà quân đội hay quan lại không thể phát hiện được.
Ngụy Hiền Vũ nhất định là người tu hành, chỉ từ cách hô hấp thổ nạp và máu huyết trong người lưu thông vượt xa người thường đã đủ khiến Lâm Tịch cảm thấy trong cơ thể hắn ta ẩn chứa lực lượng mạnh đến mức nào.
Chỉ cần là người tu hành, hắn đã đủ khiến Lâm Tịch phải cảnh giác.
Huống chi, mặc dù Lâm Tịch không thể biết rõ tu vi của Ngụy Hiền Vũ, nhưng từ việc hắn ta chỉ tùy ý phát khí tức đã khiến mình cảm thấy rất áp lực như sáng nay và hôm qua, Lâm Tịch có thể dự đoán tu vi của Ngụy Hiền Vũ hơn mình.
Nếu không phải dùng Thần lê cung và Tinh cương tên, nếu như tay không đối địch... sợ rằng tên nam tử mặc áo tơi màu đen hắn đã bắn trúng trên sông cũng là một kình địch lợi hại. Đúng là Ngụy Hiền Vũ đã từng khom mình cúi đầu với Lâm Tịch, nhưng dựa vào giọng nói rất tự tin khi uy hiếp mình, Lâm Tịch cảm thấy tu vi của Ngụy Hiền Vũ không những hơn mình mà còn vượt trên cả nam tử mặc áo tơi màu đen.
Bởi vì vừa đến đây Lâm Tịch đã có cảm giác lãnh đạm đối với triều đình, nên Lâm Tịch càng hiểu dụng ý của Hạ phó viện trưởng khi để đệ tử xuất viện tu hành.
Mọi chuyện thành hay bại đều ở tu hành... Nếu như chỉ bởi vì một số tin tức bất lợi từ triều đình, hoặc chỉ do áp lực của một số người mà tâm thần bất an... vậy sau này ở trên chiến trường, sao có thể bất động như núi, sao có thể ngay lúc đại địch tiến công mà tùy ý nhập định, tu hành bổ sung hồn lực đã tiêu hao?
Hiện giờ Lâm Tịch đang tu hành, tuy là cắt cá, nhưng hắn lại cẩn thận như đang giương cung, rèn luyện tinh chuẩn hơn.
Dưới bàn tay hắn, sau một thời gian không lâu, con cá sắt đầu chó đấy nhanh chóng biến thành một bộ xương. Sau khi chặt bỏ phần đầu, hắn nhẹ nhàng để bộ xương này vào trong cái hũ lớn, chưng cất chung với ba ba vực sau. Tiếp theo, hắn bắt một nồi nước khác lên lò để nấu súp cá.
Do lần này hắn có thêm nếm vào một chút gia vị, nên nồi súp cá này càng thơm ngon hơn.
Ngay khi hắn ăn được một nửa thịt con cá sắt đầu chó, cảm giác đói bụng dần biến mất, đột nhiên hắn nghe được tiếng thuyền bè di chuyển trên mặt sông phía trước tiểu lâu Lâm Giang.
"Keng"
Tiếng kim loại giòn tan vang lên.
- Hứa Sanh cầu kiến Lâm đại nhân.
Ngay lúc hắn khẽ nhíu mày, đột nhiên có một âm thanh to rõ từ bên ngoài truyền vào tai hắn.
Lâm Tịch ngẩn người, nhanh đi xuống lầu. Ngay lập tức hắn nhìn thấy có một chiếc thuyền nhỏ màu đen dừng ngay bờ sông đối diện tiểu lâu Lâm Giang, Hứa Sanh đứng đầu thuyền, hai ngư dân mặc áo tơi đang lấy hai miếng ván bắt lên bờ sông để đi xuống.
- Lâm đại nhân.
Thấy Lâm Tịch từ trong tiểu lâu đi ra, Hứa Sanh và hai ngư dân này nhất thời cung kính khom người thi lễ.
Nhìn thấy ba người thi lễ như vậy, Lâm Tịch liền giật mình, vội vàng đáp lễ, hỏi:
- Hứa công tử lái thuyền từ ngoài sông tới, có chuyện gì tìm tại hạ sao?
- Đại nhân nhìn sẽ biết.
Hứa Sanh cười một tiếng, phất tay với hai ngư dân đang ở phía sau. Hai ngư dân này nhất thời hưng phấn, ngư dân ở trước xoay người vào trong khoang thuyền kéo một tấm lưới lớn ra, nước sông từ trong lưới chảy khắp sàn thuyền, dọc theo ván cầu rồi kéo vào bờ sông. Ngư dân còn lại vừa khẩn trương vừa cẩn thận, lôi một túi da lớn có nhiều lỗ ở bên từ trong ra. Dường như trong túi da có một hung vật gì đó còn sống, hung vật này không ngừng vùng vẫy, khiến cho túi da hơi lớn có chứa nước bên trong đung đưa qua lại không thôi. Một mình hắn hiển nhiên không thể lôi túi da lớn này lên bờ được, đang chờ đồng bạn của mình quay lại phụ giúp một tay.
Lâm Tịch trước tiên nhìn thấy bên trong tấm lưới lớn mà người ngư dân kia đã kéo lên bờ xong có năm con cá màu đen rất lớn. Vừa nhìn qua, bất cứ ai cũng cảm thấy loại cá này rất giống với cá chiên đen bình thường, nhưng kích thước hình như lớn hơn rất nhiều, trên thân cá dẹp dài còn có một hoa văn năm nhánh rẽ. Sau khi nhìn rõ xong, Lâm Tịch lập tức giật mình.
- Cá chiên đen?
Ngay lúc ngạc nhiên nói hai chữ này, Lâm Tịch nhất thời hiểu ý định đến đây của Hứa Sanh.
- Hứa công tử cố ý tới đây đưa tại hạ mấy con cá này sao?
Lâm Tịch hơi vui mừng nhìn Hứa Sanh.
Tiêu chuẩn ăn của người tu hành rất đơn giản: không ngại tinh, không chê nhiều. Đồ ăn tốt chỉ sợ không đủ ăn, không sợ ăn không ào. Đối với người tu hành, cá chiên đen là vật đại bổ, trợ giúp tu hành rất nhiều, chỉ sợ người tu hành trong hoàng cung cũng không có để ăn.
Ban đầu Lâm Tịch sợ ăn nhanh sẽ hết, nên hắn còn chia cá sắt đầu chó thành hai bữa. Nhưng năm con cá trong tấm lưới Hứa Sanh tặng sợ rằng cũng nặng trên trăm cân, vừa đủ Lâm Tịch ăn ba bữa.
- Nghe Trương nhị gia nói cá sắt đầu chó và ba ba vực sâu rất có ích cho Lâm đại nhân. Tại hạ có hỏi thủ hạ mình hôm qua Lâm đại nhân đi phố cá muốn mua gì, dò hỏi được Lâm đại nhân từng hỏi qua cá chiên đen và cá bông tuyết. Ban đầu tại hạ chỉ biết lắc đầu than khó, bởi vì mặc dù cá bông tuyết không khó bắt, nhưng số lượng rất ít. Mà cá chiên đen lại sống sâu dưới sông, rất khó bắt, chỉ thể dùng những tấm lưới rộng sâu kết hợp với ánh đèn và mồi đặc biệt mới có thể bắt được.
Thấy Lâm Tịch vui mừng như vậy, Hứa Sanh lập tức cao hứng, cười nói:
- Hôm nay tại hạ có hẹn vài bằng hữu, tính đi đánh cá xem thử vận may thế nào. Thật không ngờ lão Lô Từ ở trấn Yến Lai hay tin nên cũng tới đây trợ giúp, cuối cùng may mắn bắt được năm con này.
Lâm Tịch ngẩn người, bất giác quay đầu nhìn ra mặt sông nơi các năm sáu chục chiếc thuyền đang tụ tập bắt cá. Lúc này hắn thấy những chiếc thuyền đó đã tản ra, có thuyền đã cập bờ, hắn lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Những thuyền đánh cá ngoài sông kia là mọi người đánh cá giúp tại hạ sao?
- Mọi người cao hứng làm chút chuyện thôi.
Hứa Sanh gật đầu, đưa mắt nhìn những chiếc thuyền đang cập bến ngoài bờ sông, nói:
- Hôm nay mọi người rất cao hứng, có không ít bằng hữu hẹn lát nữa sẽ làm vài chén.
Lâm Tịch bất giác cảm thấy rất xúc động. Hắn ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi mặt đen, hỏi:
- Lão Lô Từ trấn Yến Lai là ai?
- Lão Lô Từ là một ngư dân lâu đời ở sông Tức Tử này, tài nghệ cao siêu hơn người, chuyên đánh bắt những loại cá người khác không đánh bắt được. Chỉ dựa vào nghề cá này mà lão ta mua được một căn nhà lớn ở trấn Yến Lai, nhưng vì bệnh phong thấp nên lão ta đã thu tay lâu rồi, hơn mười năm nay không hề quay lại sông. Cho nên, những đứa hậu bối như tại hạ cũng nghe vài lời đồn về tài đánh bắt của lão, chưa tận mắt nhìn thấy.
Dường như Hứa Sanh đang nhớ lại cảnh tượng đánh bắt cá khi nãy, hơi hưng phấn nói:
- Cũng chỉ có Lâm đại nhân mới khiến lão ấy chủ động ra ngoài, trổ tài nghệ cho mọi người thấy.
Vừa nói xong, hắn càng hưng phấn hơn đưa tay chỉ túi da bự ở cạnh, nói:
- Lâm đại nhân, ngài đoán thử xem trong túi da này là gì?
- Cá sắt đầu chó?
Nhìn cách vẫy vùng và ngoan cố hơi quen mắt của hung vật trong túi, Lâm Tịch gần như chắc chắn được bên trong là loại cá nào. Hắn hít sâu một hơi, nói.
- Đúng là cá sắt đầu chó.
Hứa Sanh cười lớn, nói:
- Thì ra năm xưa lão Lô Từ có thể bắt được cá sắt đầu chó là vì lão đã chuẩn bị một lồng tre thép đặc biệt, một khi cá sắt đầu chó chui vào không thể nào chui ra được nữa. Nếu không, mặc dù dùng loại lưới bền chắc nhất làm từ dây thép đánh bắt, rất dễ bị đá sông làm kẹt, không thể kéo lưới được. Lão Lô Từ nói rằng những năm nay không ai bắt được cá sắt đầu chó, chỉ sợ hôm nay có thể bắt được rồi, vì thế lão nói cho bọn tại hạ biết cách làm lồng tre thép này, nói chúng ta mau mau đi làm mấy cái, lúc đó lão ta còn có thể chỉ cho tại hạ biết nơi bọn cá sắt đầu chó hay lui tới trên sông Tức Tử. Đã biết cách bắt, lại còn được cao nhân chỉ nghệ, bọn tại hạ không bắt được mới đúng là chuyện lạ đấy. Nhưng cũng phải nhờ Lâm đại nhân ngài, cũng chỉ có Lâm đại nhân mới có thể khiến lão Lô Từ kính nể đến mức không tiếc những thủ nghệ độc môn này.
- Để tại hạ giúp một phen.
Đang nghe Hứa Sanh nói, Lâm Tịch liền nhìn thấy hai ngư dân kia đang cố hết sức kéo túi da lớn kia lại. Lâm Tịch lập tức đi tới, dùng một tay nhấc túi da lên, ngay lập tức kinh hãi nói:
- Sao lại nặng như vậy?
Hứa Sanh cười nói:
- Lão Lô Từ nói mười mấy năm rồi lão ta mới ra sông đánh cá, lại có mặt nhiều người như thế, nếu như chỉ bắt được một hay hai con, thật quá mất mặt với mọi người và đại nhân, nên hôm nay một lần bắt đến năm con. Lão ta còn nói rằng chỉ cần xuân năm sau tay chân mạnh khỏe hơn, có thể đứng ngồi vững vàng trên thuyền, Trương long vương lại chịu lái thuyền... lão ta nhất định sẽ ngồi thuyền Long vương, vì đại nhân mà bắt cá bông tuyết. Mùa xuân là mùa cá bông tuyết sinh trưởng nhiều nhất, đông đúc nhất, nhưng bầy cá hay phân tán, tốc độ rất nhanh, nên phải cần Trương long vương chèo thuyền để bắt được nhiều hơn. Tại hạ cũng nói vui với lão rằng nếu như có thể bắt được nhiều cá như thế, vậy hãy để tại hạ làm ông chủ đi, đến lúc đó tại hạ sẽ mở một ngày hội ở phố cá, mọi người vừa ăn cá ngon vừa ngắm hoa đào nở, không phải rất tuyệt sao.