Có người được gọi là lợi hại, có người được gọi là truyền kỳ, đó là những người nhất định sẽ được lưu lại trên sử sách.
Đối với tất cả hiệu buôn ở đế quốc Vân Tần, đại chưởng quỹ Đại Đức Tường Trần Phi Dung chính là truyền kỳ.
Nhân viên của Đại Đức Tường tất nhiên rất kiêu ngạo vì truyền kỳ này. Nghĩ đến việc công sức của mình có thể giúp cho Đại Đức Tường tiếp tục lớn mạnh, được lưu truyền mãi trong chuyện xưa đời sau, bọn họ tất nhiên rất tôn kính Trần Phi Dung.
Nhưng Trần Phi Dung lại biết rằng nàng có được như ngày hôm nay, Đại Đức Tường được như ngày hôm nay, là nhờ công lao của người trẻ tuổi đang đợi nàng trong gian phòng kia. ...
Trần Phi Dung đi xuyên qua xưởng chế tạo cao của Đại Đức Tường, tiến vào một tửu lâu trước hay sau cũng chỉ có hai phòng.
Tửu lâu này rất bình thường, được coi như là viện dưỡng lão của một số người già không có con cái của Đại Đức Tường sinh sống trong hành tỉnh Tê Hà. Nhưng các thương nhân và lữ khách hành tỉnh Tê Hà lại rất thích nơi này, nên tửu lâu này lâu ngày đã biến thành một hội quán đồng hương ở hành tỉnh Tê Hà. Khi có thương nhân và lữ khách đến nơi này làm ăn hoặc du ngoạn, họ thông thường sẽ chọn nơi này để dừng chân, việc kinh doanh thật sự khá tốt.
Đối với Trần Phi Dung, một tửu lâu như vậy tuyệt đối là nơi bí ẩn và an toàn.
Đối với một hiệu buôn lớn như Đại Đức Tường, đừng nói đến các đại thương cạnh tranh với nhau, ngay cả triều đình cũng muốn cho người vào nằm vùng. Nhưng nhân viên của tửu lâu này lại là những ông lão đã sinh sống ở hành tỉnh Tê Hà đến sáu bảy mươi năm, tất nhiên không phải là mật thám của thế lực nào. Hơn nữa, đối với một sản nghiệp nhỏ bé như vậy của Đại Đức Tường, triều đình và đối thủ cạnh tranh sẽ không có hứng thú gì.
Bởi vì sau khi đến hành tỉnh Bích thủy, các ông già của hành tỉnh Tê Hà này thường xuyên được Hứa Sanh mời tới nông trường để dự yến tiệc, mà từ lúc Trần Phi Dung đến hành tỉnh Bích Thủy này, so với các nhân viên tạm thời của Đại Đức Tường, số lần các ông lão này gặp Trần Phi Dung thậm chí còn nhiều hơn. Cho nên khi nhìn thấy Trần Phi Dung đi vào, những ông lão này lại không cảm thấy ngoài ý muốn hay giật mình.
Trần Phi Dung vừa bước vào trong, lập tức có một ông lão chuyên tâm giúp nàng chế nước trà, có một bà lão khác xuống bếp làm những món ăn tinh xảo chỉ có hành tỉnh Tê Hà mới có được.
Sau khi cùng với những ông lão này trò chuyện chút việc nhà, cẩn thận hỏi thăm sức khỏe vài người cũng như cuộc sống của họ, Trần Phi Dung mới đi đến lầu hai sau tửu lâu, gõ cửa rồi bước vào trong một căn phòng.
Sau khi mở cửa, Trần Phi Dung nhìn nam tử trẻ tuổi đang mỉm cười, khom người thi lễ, mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp.
- Người mà mạnh khỏe, đó là trời sáng.
Lâm Tịch cười nói:
- Ban đầu nghe những lời này, ta cảm thấy thật là cổ hũ, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó rất hợp với tâm tình lúc gặp nhau.
Sau khi nói xong, hắn nhìn Trần Phi Dung ngày càng đoan trang diễm lệ hơn, cảm thấy xét về khí chất cao sang không ai sánh bằng, rõ ràng những cô gái như Trần Phi Dung càng thể hiện rõ hơn đàn ông như hắn nhiều lắm.
- Đại nhân vui mừng lại nói những lời ít người hiểu rồi.
Trần Phi Dung cười cười, nhìn thiếu nữ cao gầy đang khom người thi lễ với mình, nói:
- Chắc đây chính là Cao Á Nam, thiên kim Chu thủ phụ. Năm xưa khi hôn mê rời khỏi lăng Bích Lạc, ngày nào cô cũng gọi tên nhiều người đấy.
Cao Á Nam nhất thời đỏ mặt.
- Nam Cung Vị Ương lại bà tám như vậy à?
Lâm Tịch kinh hãi lên tiếng.
Chỉ là một câu nói cười đùa của Cao Á Nam, không khí trong phòng nhất thời sinh động hơn rất nhiều, tràn đầy tươi vui.
- Bà tám là ý gì? Là nhiều chuyện sao?
Trần Phi Dung ngồi xuống, khẽ cười:
- Nam Cung Vị Ương cũng không như vậy đâu, chỉ là khi ta hỏi các vấn đề liên quan đến thân thể cũng như tinh thần đại nhân, nàng sẽ rất nghiêm túc trả lời, cho nên ta càng biết nhiều hơn.
- Quá thành thật sẽ khiến người khó xử. Nếu nàng ta mà là một hòa thượng, nhất định là một hòa thượng rất thành thật.
Lâm Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói một câu "mê sảng", rồi hỏi:
- Nàng và Trạm Thai Thiển Đường gần đây làm ăn thế nào rồi?
- Còn tốt hơn những gì chúng ta đã dự đoán.
Trần Phi Dung nghiêm túc, nhìn Lâm Tịch và Cao Á Nam, nhẹ giọng nói:
- Hiện giờ hành tỉnh Nam Lăng chiến tranh kịch liệt, cho dù là xưởng của triều đình, nhưng vì khoáng thạch khan hiếm nên đã xảy ra tình trạng thiếu hụt rồi, ngay cả các xưởng lớn ở nhân gian cũng không thể bù đắp đủ. Cũng vì thế mà sản phẩm ở Long Xà có giá trị cao hơn, chỉ là vì sợ rằng thị trường chợ đen tham gia quá nhiều sẽ khiến những thế lực quyền quý triều đình chú ý, nên bọn họ đang kiềm hãm lại. Gần đây bọn họ có chế tạo xưởng, nhưng rất khó kiếm được tượng sư.
- Lương tài trị quốc lại đi làm chuyện này quả thật là đại tài tiểu dụng rồi, nhưng ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn lắm.
Lâm Tịch tươi cười, nói:
- Nếu như trình độ dong binh nâng cao, cần phải có quân bị hoàn hảo. Với năng lực của bọn họ, việc tiêu thụ được số lượng hàng hóa lấy về chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Trần Phi Dung cũng nở nụ cười, nói:
- Với năng lực của Nam Cung Vị Ương và Trạm Thai Thiển Đường, lại có cả Huyệt man vùng đất hoang vu ủng hộ, ta sợ rằng một khi giặc cỏ núi Ngao Giác xuất hiện, có lẽ họ còn có trang bị mạnh hơn cả quân đội tinh nhuệ Vân Tần.
- Hiện tại từng hạng mục đầu tư của Đại Đức Tương đều có lợi nhuận, không có ai cũng không có việc làm ăn nào bị thiếu tiền, mà Đại Đức Tường bây giờ cũng không thiếu tiền, cho nên không cần phải lấy tiền từ chỗ bọn họ. Bất kể là trang bị được bán ra ngoài hay là trang bị cho chính mình... chúng ta cứ đợi đến lúc đó xem là được rồi.
Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung, chân thành nói:
- So với những gì ta đã nghĩ, ngươi và Hứa Sanh làm rất tốt. Vào năm ta đi qua, nơi đây chỉ được xem là một thị trấn ở nơi biên cương dành cho phạm nhân lưu vong, nhưng bây giờ đã có đại trấn, vô cùng náo nhiệt.
- Đại nhân ngài đang tự khen mình hay sao?
Trần Phi Dung hé miệng cười nói.
- Ta không có ý này. Nếu như quá xuất sắc, tất nhiên sẽ hiển lộ ra ngoài nhiều hơn, nhưng hiện giờ thời cuộc không ngừng biến hóa, nếu như tính toán không khéo, rất có thể sẽ đụng vào đại thế của người khác.
Lâm Tịch trầm mặt lại, nói:
- Ta vốn lo lắng cô không đối phó với Liễu gia được, nhưng trong lúc này, sợ rằng Đại Đức Tường còn có nguy cơ lớn hơn. Nếu như không xử lý tốt, rất có thể toàn bộ mưu kế trước đây của chúng ta đều uổng phí, ngay cả Đại Đức Tường cũng bị phá hủy.
Trần Phi Dung cau mày, chân thành nói:
- Chuyện gì lại nghiêm trọng như vậy?
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam một cái, Cao Á Nam nhìn Trần Phi Dung, nói:
- Thần tượng quân... đội quân mạnh nhất Đường Tàng xuất hiện ở biên giới Bàn Nhược. Theo quân báo, là Giang gia cấu kết với Thần tượng quân, mục đích là cướp lấy số quân bị khổng lồ của Văn Nhân Thương Nguyệt giấu ở lăng Bích Lạc.
- Việc này rất nghiêm trọng.
Trần Phi Dung nhíu mày thật chặt. Nàng biết mặc dù Chu thủ phụ đã về vườn, nhưng nhiều năm như vậy làm Thủ phụ, sợ rằng mạng lưới tin tức của ông ta còn nhanh hơn phần lớn các thế lực khác ở Vân Tần. Nguyên nhân có thể giúp Đại Đức Tường đè sập được Tô Hữu Ký cũng như vô số hiệu buôn khác là nhờ có chiến tranh Đại Mãng và Vân Tần, là nhờ họ đã đi trước một bước ở lăng Bích Lạc. Chiến sự Vân Tần và Đại Mãng càng lúc càng căng thẳng, chắc chắn không thể chấm dứt trước mừa đông năm nay, cho nên chỉ cần vượt qua được mùa đông này, Đại Đức Tường nhất định sẽ càng bay cao hơn. Trong tình hình đó, nếu như lăng Bích Lạc có chiến sự diễn ra, vậy coi như đã đốt lửa thiêu sạch kho lúa của Đại Đức Tường, phá hủy căn cơ của Đại Đức Tường. Nếu như sau đấy không có một số tiền lớn tài trợ, sợ rằng Đại Đức Tường sẽ không thể đứng dậy nữa.
- May mà phần lớn tiền bạc của chúng ta đều đang ở hành tỉnh Bích Thủy, cho dù chiến loạn có bộc phát, cũng không thể nhanh chóng lan đến chúng ta như vậy.
Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung, nói:
- Chu thủ phụ không tin Giang gia cấu kết với Thần tượng quân, nhưng các chứng cứ bây giờ đều nhằm về Giang gia. Hơn nữa, bởi vì trận chiến ở biên giới Bàn Nhược, coi như Giang gia và hoàng đế đã trở mặt hoàn toàn. Hướng đi ở hai hành tỉnh Bích Thủy, Thiên Lạc còn chưa rõ, nhưng chúng ta phải trì hoãn kế hoạch mở rộng nông trường ở hành tỉnh Thiên Lạc lại.
Trần Phi Dung gật đầu, trầm ngâm:
- Nếu như đã có tin tức này về Thần tượng quân, vậy còn một chuyện nữa cũng rất khả nghi.
Lâm Tịch nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện gì?
- Trừ quân đội ra, hiện giờ tất cả dân chúng và cũng như thương nhân ở hành tỉnh Bích Thủy và Thiên Lạc đều sử dụng lương thực cũng như nhu yếu phẩm của Đại Đức Tường chúng ta. Sau khi đoàn xe Tô Hữu Ký bị cướp, Hứa Sanh kiểm tra lại phát hiện một chuyện, đó là mấy chục ngày trước, số lượng ngũ cốc, bột ngô cũng như lương thực đều được tiêu thụ nhiều hơn. Nhưng trong mấy ngày gần đây, số lượng tiêu thụ đã giảm lại, bằng với trước kia.
- Việc này rất đáng nghi.
Lâm Tịch cau mày lại:
- Nếu như ta đoán không nhầm, số lượng hàng tăng đột biến đó hẳn rất nhiều, chỉ cần kiểm tra là biết được... Đoàn xe bị cướp của Tô Hữu Ký chở lương thực cũng như thực phẩm giây giống, cho nên rất có thể số lượng lương thực tiêu thụ của chúng ta tăng đột biến là vì khi đấy Thần tượng quân vừa đến. Sức ăn của đám voi trắng đó rất lớn, nên cần có nhiều lương thực để bổ sung, sau đấy lương thực trên đoàn xe đó vừa đủ để thỏa mãn trong thời gian ngắn.
Trần Phi Dung nhìn Lâm Tịch và Cao Á Nam, nói:
- Khi trước ta không nghĩ ra mối liên hệ trong đó, bây giờ nghe tin tức của Thần tượng quân, nên có ý nghĩ giống như đại nhân.
Cao Á Nam nhẹ giọng nói:
- Bên quân đội có tin tức nào không?
- Ta chờ đại nhân quyết định, nên không nói cho quân đội. Cả lăng Bích Lạc này, dù là quân đội hay triều đình, hay là các đại thương, cũng không thể tra được chuyện này.
Trần Phi Dung nhìn Cao Á Nam, bình tĩnh mà khẳng định nói.
- Không sai.
Lâm Tịch gật đầu:
- Hiện giờ việc làm ăn của Đại Đức Tường có thể coi như là lũng đoạn thị trường cả lăng Bích Lạc, cũng được xem như là tổ chức tình báo lớn nhất ở đây. Mấy ngày nay, cô và Hứa Sanh có điều tra rõ ràng số lượng lương thực đó đã đi đâu không?
- Đã điều tra.
Trần Phi Dung nói:
- Phần lớn đi tới chuồng ngựa Lạc Nhật. Ban đầu chuồng ngựa Lạc Nhật ở hành tỉnh Thiên Lạc thuộc sự quản lý của biên quân Bích Lạc, sau cuộc chiến lăng Bích Lạc đã bị vứt đi. Vào lúc phân chia hành tỉnh, quân bộ có bán ra ngoài cho một thương nhân họ Lô kinh doanh, người này là nhân sỹ hành tỉnh Thủy Lạc. Kích thước chuồng ngựa không nhỏ, nhưng mà số ngựa trong đấy chắc chắn không thể dùng hết số lượng lương thực như vậy, hơn nữa người này cũng không có đủ tài lực để xây dựng chuồng ngựa với quy mô lớn.
- Các ngươi điều tra rất cẩn thận.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn Cao Á Nam nói:
- Ngay từ khi ta suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Thần tượng quân và cứu vãn tình thế nghiêm trọng hiện giờ của Đại Đức Tường, ta đã cảm thấy rất có thể cơ đồ mà mình xây dựng bao nhiêu lâu nay rất có thể sẽ ầm ầm sụp đổ, nhưng chuyện này lại cho ta một cách để đối phó với Thần tượng quân... Bất kể là Thần tượng quân hay Giang gia, hay là gia tộc khác, nếu như đã khiến Đại Đức Tường và Vân Tần bị nguy hiểm như vậy, nhất định phải đối phó với họ... Á Nam, sợ rằng ngươi phải tìm cách giúp ta chủ động liên lạc với phụ thân ngươi và học viện Thanh Loan, ta cần bọn họ giúp đỡ.
Thấy Cao Á Nam gật đầu, Lâm Tịch dừng lại một chút mới nói:
- Nếu như hồn binh Đại Hắc do Trương viện trưởng để lại đã xuất hiện, cộng thêm thù hận lúc trước, có lẽ học viện đã có sự chuẩn bị... Nói tin tức này cho phụ thân ngươi và học viện, không biết bọn họ có nghĩ giống ta không? Có thể họ đã chuẩn bị sẵn rồi.
- Ngươi đang nghĩ gì? Muốn làm gì thế?
Cao Á Nam và Trần Phi Dung nhìn nhau, đồng thời hỏi Lâm Tịch.
- Độc dược, một lượng lớn độc dược.
Lâm Tịch nhìn hai người, bình tĩnh nói:
- Tình thế của Thần tượng quân ở quốc nội Đường Tàng không tốt, không thể nào mang theo nhiều đồ khi rời đi. Nếu như còn muốn dừng lại ở lăng Bích Lạc, bọn họ tất nhiên cần rất nhiều lương thực, hơn nữa đúng dịp số lương thảo đang có ở lăng Bích Lạc đều là của Đại Đức Tường chúng ta cung cấp. Hơn nữa, lúc trước bọn họ đã ăn uống quen rồi, một khi số lương thực cướp được từ đoàn xe Tô Hữu Ký hết, bọn họ tất nhiên phải mua lương thực từ chúng ta. Trừ khi, bọn họ phải lập tức khai chiến.
- Cho nên, ngươi muốn bỏ độc vào thức ăn?
Cao Á Nam suy nghĩ một hồi, nói:
- Đây là một ý nghĩ tốt.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Điểm mạnh nhất của Đại tượng quân chính là những con voi màu trắng, sức ăn của voi trắng lớn kinh người, nếu như hòa lẫn độc dược vào trong thức ăn của bọn họ, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Cho nên, điều quan trọng nhất chính là chúng ta phải xác định được chuồng ngựa tiếp theo mà Thần tượng quân sẽ tiến vào, đồng thời bảo đảm lương thực ở chuồng ngựa này sẽ không bị phát hiện có vấn đề. Ngoài ra, còn cần nhờ học viện và phụ thân ngươi xác định giúp thức ăn của loài voi màu trắng đó là gì và bọn chúng có thể kháng cự với những loại độc tính nào. Dĩ nhiên học viện có thể điều chế ra được loại độc nào đó mà cả quân sĩ Thần tượng quân cũng không phát hiện được, khi đó hạ độc sẽ còn tốt hơn. Điều ta lo lắng duy nhất hiện giờ chính là chúng ta có thể chế tạo nhiều độc dược như vậy hay không. Tỷ như trên người của ta có độc dược lưu sa của bộ hạ Công Tôn Tuyền của Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng số lượng quá ít, không thể dùng cho trường hợp này.
- Đây chính là chuyện phụ thân ta và học viện có thể làm được.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch nói:
- Chúng ta chỉ cần làm xong chuyện của chúng ta, phải điều tra kỹ càng chuyện chuồng ngựa.
- Đúng vậy.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nhìn Trần Phi Dung và hỏi:
- Hiện giờ Liễu gia đang làm gì?
Trần Phi Dung nói:
- Đã cho ta kỳ hạn rồi, nếu như trong tháng này không chia sẻ Đại Đức Tường với họ, hoặc là phụ thuộc vào họ, Liễu gia sẽ ra tay.
Lâm Tịch suy nghĩ, nói:
- Hẳn trong tay của họ đã có chứng cứ, xem ra chuyện ở biên quan Long Xà tạo thành áp lực rất lớn đối với họ. Bọn họ cũng sợ thực lực của cô, sợ cô sẽ lựa chọn cá chết lưới rách với họ, bằng không sẽ không ra mấy cái kỳ hạn linh tinh này. Cô hãy nói hành tung của người đứng đầu lăng Bích Lạc của họ cho ta biết, ta sẽ cảnh cáo bọn họ... Quyền quý chỉ sợ quyền quý lớn hơn mình, ta sẽ để cho bọn họ biết rằng bọn họ đang đấu với một quyền quý lớn hơn mình, hơn nữa còn là một quyền quý không thể đụng vào. Sau này bọn họ sẽ không dám nhúng tay vào chuyện của Đại Đức Tường nữa, nhưng lại có thể giúp Đại Đức Tường che giấu vài chuyện.
Trần Phi Dung tươi cười, nhìn Lâm Tịch một hồi rồi cảm thán:
- Liễu Tử Vũ luôn luôn muốn đấu với đại nhân, xem đại nhân là kẻ thù. Mỗi lần nói chuyện Liễu gia với đại nhân, ta luôn luôn nghĩ tới việc một khi hắn biết đại nhân là lão bản của Đại Đức Tường, không biết sẽ phản ứng như thế nào.
- Thật ra hắn đã hao tốn nhiều tâm sức đối phó với ta rồi.
Lâm Tịch mỉm cười, nói:
- Nhưng thật ra ta cũng rất hi vọng có cơ hội nhìn thấy phản ứng của hắn khi biết điều này.