Chương 195: Nên khóc hay nên cười?

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:24

Khi nhảy lên không trung, Lâm Tịch đã nhìn thấy thân thuyền hai chiếc thuyền lớn này được làm từ những tấm ván gỗ dày đóng đinh lại với nhau, vô cùng chắc chắn. Cho dù hai chiếc thuyền đập mạnh vào nhau, làm gãy mũi thuyền, nhưng thân thuyền chỉ bị vỡ vài chỗ, tuyệt đối không thể gãy lìa ra. Hiện tại hai thuyền lớn bị mắc cạn ngay chỗ này, đất đá và các tảng đá lớn từ trên cao đã ngừng rơi, thuyền viên trên thuyền không gặp nguy hiểm quá lớn nữa, nên người Lâm Tịch muốn cứu bây giờ chính là những thuyền viên đã bị thương và rơi xuống nước. Khi Lâm Tịch nhảy lên thuyền, các thuyền viên cũng bắt đầu hỗ trợ lẫn nhau, các sợi dây thừng thô to và dài trên thuyền được vứt xuống sông, có không ít người trên bong thuyền đã hô to cứu người, mau chóng đưa người bị thương trên bong thuyền dời vào trong khoang thuyền. Nhưng vì thân thuyền quá cao, tình cảnh lại hơi hỗn loạn, nên ngoại trừ một số người cao to khỏe mạnh, sau khi rớt xuống nước không bị thương quá nặng, có thể tự kéo lấy dây thừng rồi trèo lên thuyền ra, còn phần lớn những người còn lại cho dù bắt được dây, nhưng vẫn chìm trong nước, càng lúc càng xa thuyền hơn. - Khương Tiếu Y, ngươi ở đây giúp đỡ mọi người. Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y một cái, gập cây dù màu xanh lá lại, sau đó chạy như điên trên khoang thuyền. Một thuyền viên đang muốn ném mạnh sợi dây thừng, đột nhiên cảm thấy hoa mắt cả lên, sau đó có một luồng sức mạnh không thể kháng cự lại được giật lấy sợi dây thuyền trong tay gã. Khi gã nhìn thấy rõ ràng, Lâm Tịch đã quấn sợi dây thừng quanh người mình, một tay nắm dây thừng, sau đó từ trên thuyền nhảy xuống. Mọi người trên sườn núi cũng ồn ào hẳn lên, muốn chạy tới chỗ hai chiếc thuyền mắc cạn để cứu giúp. Thấy như vậy, Hứa Sanh đang đứng đấy vội quát lớn lên, cố gắng để mọi người bình tĩnh hơn. Hắn biết những người này muốn tới đó giúp, nhưng hắn cũng biết nếu như để toàn bộ người ở đây chạy tới đó, sợ rằng còn chưa giúp được gì, đã khiến số người chết và bị thương nhiều hơn. Một vài người trong "đám đầu đen" và "bọn chuột đá" quen với sông nước đã nhanh chóng lấy mấy chiếc thuyền gần đấy, chèo thuyền tới hỗ trợ Lâm Tịch và Khương Tiếu Y. Vào lúc này, mọi thôn dân trấn Yến Lai đều tập trung nhìn vào hai người trẻ tuổi kia, tất cả đều nín thở, tập trung quan sát. Lâm Tịch từ trên thân thuyền nhảy xuống, một tay giữ chặt dây thừng, hai chân dựa vào thân thuyền, tấm lưng đối mặt với từng cơn sóng to đang đánh tới. Bộ thanh sam hắn đang mặc hiện giờ đã bị bùn dơ làm bẩn, không thể thấy rõ màu sắc được nữa, nhưng nhất cử nhất động của hắn lại khiến cho người xem cảm giác như đang có những tia nắng ban mai tỏa ra từ trên đấy, nhẹ nhàng và ấm áp. Loại ánh sáng này che lấp đi tiếng nước sông đang gầm thét, làm lu mờ cả những cảnh tượng bi thương đang diễn ra, làm cho lòng người phải cảm động. Khi đến gần mặt nước sông, hai chân Lâm Tịch đạp mạnh vào thân thuyền, cả người của hắn đung đưa bay ra ngoài, tay còn lại nắm lấy một người đang chìm dưới nước. - Lâm Tịch, ném lên! Ngay lúc Lâm Tịch muốn giữ chặt người này, đồng thời ổn định thân hình mình lại, đột nhiên nghe thấy tiếng hô to của Khương Tiếu Y trên thuyền. Lâm Tịch ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Khương Tiếu Y đã giật một mặt buồm lớn, trải dài ra như một tấm thảm chắc chắn và rộng rãi. Sau khi hiểu dụng ý của Khương Tiếu Y, Lâm Tịch liền quát to một tiếng, người trong tay hắn bị hắn ném lên cao, chuẩn xác rơi vào mặt buồm rộng Khương Tiếu Y đang trải rộng trên thuyền. Khương Tiếu Y dùng sức kéo mặt buồm một chút, người bị Lâm Tịch ném lên lập tức theo mặt buồm trơn trợt trượt xuống, bình yên vô sự. Mặc dù tình thế hiện giờ rất khẩn trương, nhưng khi thấy cảnh tượng như vậy, mọi người trên các thuyền và sườn núi đều rất hưng phấn, hô to hoan hô. "Rầm!" Lâm Tịch đáp xuống dưới nước, tay vẫn nắm chặt sợi dây thừng. Nhờ có kinh nghiệm lần trước, nên bây giờ hắn nhảy lên một tấm gỗ thuyền lớn bị vỡ đang trôi trên sông, sau đó nói to với Khương Tiếu Y đang ở trên thuyền: - Khương Tiếu Y, ném một cây trúc cao cho ta! Khương Tiếu Y nhanh chóng nhìn quanh, nhưng lúc này mọi thứ trên thuyền rất hỗn loạn, không thể tìm thấy một thanh trúc cao nào trên chiếc thuyền lớn này. - Ở đây có! Nhưng ngay lúc này, có một người ở trên thuyền lớn khác hô to lên. Khương Tiếu Y chuyển mắt nhìn qua. Trên thuyền Lô Phúc Ký kia có treo mấy chiếc thuyền nhỏ để dùng lúc cần thiết, sau cú va chạm khi nãy, mấy chiếc thuyền nhỏ đó đã rớt xuống bên dưới, hư hại đến mức không thể dùng được nữa, nhưng vẫn còn hai cây trúc dài được treo trên thân thuyền. Không dừng lại một giây nào, hai chân của hắn bước trên thân thuyền nặng nề, ngay lúc cả người bay vút lên, đôi tay chuẩn xác bắt được một cây trúc cao, sau đó cây trúc này như hóa thành thanh trường mâu khổng lồ, được ném tới chỗ Lâm Tịch trên mặt sông. Tấm gỗ Lâm Tịch đang đứng trên mặt nước sông hơi đong đưa, khiến Lâm Tịch phải rất cố gắng mới ổn định được thân thể mình, không bị té xuống nước. Khi nhìn thấy cây trúc cao Khương Tiếu Y phóng tới, hắn lập tức đưa tấm gỗ tới đó, vươn tay lên cao, lập tức bắt được cây trúc. Thật ra mực nước sông ở đây cũng không sâu lắm, chỉ là dòng nước chảy hơi mạnh. Lâm Tịch vừa mới cắm cây trúc cao xuống, chỉ mới đứng dậy liền nhìn thấy một cây trúc cao khác đang được phóng tới. Hắn khẽ híp mắt lại, quát to lên một tiếng, chuẩn xác bắt được cây trúc này. Nhờ có hai cây trúc cao cố định, Lâm Tịch đã có thể dễ dàng "đi lại" trên mặt sông, lập tức cho thuyền tiến tới phía trước. Hai cây trúc cao được chống xuống nước, giúp thuyền di chuyển trên sông thuận lợi hơn, hình ảnh này cộng với người thiếu niên ở trên tấm gỗ kia khiến cho các dân chúng có cảm giác như Lâm Tịch đang đi cà kheo dễ dàng trên mặt sông cuồn cuộn chảy, tất cả làm cho người ta cảm tưởng như mình đang trong giấc mộng, nhưng tất cả lại diễn ra một cách rất chân thật. - Tiếp theo! - Tiếp theo! Từng tiếng hét lớn vang lên, mọi người thấy Lâm Tịch lần lượt cầm hai cây trúc cao cắm thật sâu xuống mặt nước đầy bùn cát, sau đó dùng tay túm lấy áo của người đang ở dưới sống, ném lên không trung, chuẩn xác rơi vào mặt buồm Khương Tiếu Y đang trải dài. - Tiểu Lâm đại nhân! Đột nhiên rất nhiều người trên thuyền và sườn núi kinh hãi hét to lên. Vài tức trước, Lâm Tịch vừa ném một hài đồng cho Khương Tiếu Y, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có rất nhiều đất đá và bùn cát từ trên cao rớt xuống thuyền lớn hành Vinh Xuong, khiến cho thân thuyền nghiêng hẳn sang một bên, các thùng lớn chứa cây trẩu lập tức bị rớt xuống nước. Bởi vì không kịp điều khiển tấm gỗ sang nơi khác, nên Lâm Tịch bị một thùng lớn đập trúng, cả người té ngã xuống sông. Nhưng ngay lập tức có những tiếng hoan hô kinh thiên động địa vang lên, bởi vì không bao lâu sau, mọi người đều nhìn thấy Lâm Tịch lại nhảy từ dưới nước lên, tiếp tục chèo lái miếng gỗ cứu người, có vẻ như không bị gì cả... Trấn Đông Cảng, tạm quyền Tổng trấn Giang Vấn Hạc đang nằm trên giường. So với ngày hôm qua, hôm nay ông ta đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng cả người vẫn cảm thấy rét run, tay chân hầu như không thể nhấc lên được. Đột nhiên, ông ta nghe được có rất nhiều tiếng động vang lên trong ngõ phố vốn rất an tĩnh, cảm giác bi ai nhất thời chiếm lấy tâm can lão quan văn này. - Giang đại nhân! Ông ta lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài đình viện, có người đang gõ cửa. Tuy đang nặng lòng buồn khổ, nhưng ông ta bỗng nhiên nghĩ tới việc gì đấy, đôi mắt mở to ra. Bởi vì ông ta nhận ra người đang gọi cửa chính là quan viên Lại ti Sử Thu Đao, bình thường có quan hệ rất tốt với ông ta. Hơn nữa, thường ngày Sử Thu Đao là người rất ít nói, không thích cười đùa hay trêu chọc người khác, nhưng lúc này giọng nói của y lại hơi dồn dập và khiếp sợ, đặc biệt trong đấy còn ẩn cả sự vui mừng. Nếu như công văn xử phạt Lâm Tịch đã được ban xuống, Sử Thu Đao nhất định sẽ không hành xử như vậy khi đập cửa phòng ông ta. Ông ta bất giác cố gắng ngồi dậy, thậm chí không kêu thị nữ mở cửa đón Sử Thu Đao vào phòng, từ bên trong hoảng hốt hỏi: - Sử đại nhân, có chuyện gì? - Vỡ rồi... đê Lan Giang trấn Yến Lai vỡ rồi! Sử Thu Đao lập tức trả lời. Vừa nghe câu đầu tiên Sử Thu Đao nói, Giang Vấn Hạc liền nhảy xuống giường, cả người toát mồ hôi hột. Nghe thấy câu thứ hai, ông ta bất ngờ đặt mông ngồi xuống mặt đất trước giường. Cặp mông già tuy hơi đau, nhưng cả người ông ta chợt nóng lên, bệnh tình dường như đã tốt hơn rất nhiều. - Chờ ta với! Giang Vấn Hạc lên tiếng nói với Sử Thu Đao đang ở bên ngoài. Đến lúc này, ông ta biết mình sẽ không bị trị tội... không những không bị trị tội, mà rất có thể sẽ được khen thưởng. Nghĩ đến hai lần mình cáo bệnh không ra ngoài, nhưng cả hai lần đều có kết quả tốt như vậy, Giang Vấn Hạc thật không biết mình nên khóc hay nên cười... Đôi tay lại theo thói quen chà chà lên ông ay áo, tựa hồ như bàn tay y luôn có dầu mỡ dính vào vậy, thương nhân mập mạp đang yên lặng ngồi trong một tửu điếm thanh tĩnh. Mấy ngày vừa rồi, ngoại trừ việc ăn và uống trà ra, thương nhân mập mạp này luôn ngồi đấy tĩnh tọa, lắng nghe tin tức truyền đến. Hôm nay, khi nghe thấy ngoài ngõ phố có tiếng huyên náo ồn ào, thương nhân mập mạp luôn tươi cười hòa án này liền thong thả bước ra ngoài tử điểm, đi tới đầu trấn Đông Cảng. - Đê lớn trấn Yến Lai vỡ rồi! - Đê Lan Giang trấn Đông Cảng chúng ta được xây cùng lúc với bên trấn Yến Lai, là tiểu Lâm đại nhân vận động mọi người gia cố đê... phía sau đê Lan Giang trấn Yến Lai có đến ba ngàn người, toàn bộ đã được tiểu Lâm đại nhân di tản lên sườn núi phía sau... - Nếu như không có tiểu Lâm đại nhân... không biết lần này sẽ có bao nhiêu người chết! - Tiểu Lâm đại nhân thế nào rồi? - Tiểu Lâm đại nhân không có chuyện gì... Nghe nói có hai thuyền lớn Hành Vinh Xương và Lô Phúc Ký va chạm với nhau khi đê vỡ, không ít người bị thương rớt xuống sông... tiểu Lâm đại nhân đã mạo hiểm cứu nhiều người... Nghe thấy dân chúng bàn tán như vậy, thương nhân mập mạp lập tức ngạc nhiên không thôi. - Đê Lan Giang vỡ thật sao? Rõ ràng y đang rất kinh ngạc, nhưng nụ cười hòa ái vẫn hiện rõ trên khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị. "Xoẹt!" Tiếng vải rách đột nhiên vang lên, thương nhân mập mạp này cúi đầu, phát hiện tay áo mình đã bị rách. Thì ra vừa rồi y vẫn theo thói quen lấy đôi tay chà chà lên ống tay áo, nhưng vì lần này dùng quá sức, nên đã khiến tay áo bị rách. Y nhất thời cau có mắng nhỏ một tiếng. Mấy ngày trước, y cảm thấy mồi lửa mình đốt cháy Điển ngục do Lâm Tịch quản lý thật xinh đẹp, giống như một chậu hoa mình ươm trồng sắp nở rộ. Nhưng vất cả đến ngày hôm nay, không ngờ chậu hoa đấy lại nở thành một bãi phân. Bởi vì nếu như so sánh với đê Lan Giang to lớn kia, mồi lửa y đã phóng ra, những phòng giam đã rực cháy, thật nhỏ bé không đáng nhắc đến. - Ta đã tức giận rồi... ta càng không thể để ngươi sống yên ổn được, ngươi sẽ chết rất khó coi. Thương nhân mập mạp nhìn ống tay áo bị rách của mình, chậm rãi lầm bầm hai câu, sau đó đi vào một ngõ phố bên cạnh... Trong phủ Lăng đốc lăng Lộc Đông, Lý Tây Bình trầm mặt hẳn đi. Nửa canh giờ trước, một quan viên Lại ti cầm theo công văn cách chức quan Lâm Tịch đã khởi hành từ lăng Lộc Đông này, đi tới trấn Đông Cảng. Ông ta đã gửi công văn lên Hành tỉnh, mời đại nhân Uông Chấn Tư có kinh nghiệm trong việc trị thủy và uy quyền rất cao trong quan viên đến trấn Yến Lai và Đông Cảng kiểm tra đê Lan Giang, nhưng đến hôm nay, Công ti vẫn chưa cho phép Uông Chấn Tư xuống đây điều tra. Ở việc này, Lý Tây Bình không thể làm gì được, bởi vì quan vị Uông Chấn Tư cao hơn ông ta hai cấp, thường ngày luôn bôn ba khắp lăng, không cố định ở nơi nào. Mà ngày hôm nay, công văn cách chức Lâm Tịch đã được phát ra, đê Lan Giang lại không có vấn đề nào, nếu như muốn Uông Chấn Tư xuống hai trấn kia kiểm tra, thật không biết phải đợi đến khi nào. Nửa năm? Một năm? Qua một thời gian dài như vậy, cho dù có chứng minh đê Lan Giang có vấn đề thật thì sao? Đến lúc đó, đừng nói là Lâm Tịch không biết ở nơi nào, có khi ngay cả ông ta còn không biết mình đang ở đâu. - Đại nhân! Bỗng nhiên Thiết Hàm Thanh xuất hiện trong phòng. Tên quân nhân trầm ổn này không nói dài dòng, sau khi khom mình hành lễ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. - Đê Lan Giang trấn Yến Lai vỡ rồi! Lý Tây Bình đột nhiên đứng lên. - Vỡ thật là tốt! Ông ta bật thốt nói bốn chữ trên. Đê đã vỡ rồi, còn cần Uông Chấn Tư đến nữa sao? Cho dù Uông Trấn Tư có quyền uy hơn thì có ích gì? Đến lúc đó, những quan viên Công ti ở Hành tỉnh sẽ tới tận đây xem nước sông sao? Nhưng sau khi bật thốt nói bốn chữ trên, niềm vui trong lòng được bày tỏ ra ngoài, ông ta lập tức cảm thấy không ổn, thầm trách mình, bởi vì bây giờ rõ ràng không phải là lúc để vui mừng như vậy. - Thương vong thế nào? Lâm Tịch sao rồi? Lý Tây Bình hít sâu một hơi, nhìn Thiết Hàm Thanh, gằn từng chữ hỏi. - Các thôn dân sau đê đã được di tản lên sườn núi, không có ai bị thương. Nhưng lúc đê Lan Giang bị vỡ, có hai thuyền Hành Vinh Xương và Lô Phúc Ký va chạm với nhau, có ít nhất mười người chết, không thể biết được con số chính xác. Lâm Tịch không có chuyện gì, hắn ta còn xuống nước cứu người. Thiết Hàm Thanh nhìn Lý Tây Bình một cái, khẽ dừng lại một chút, sau mới nói tiếp: - Ngoài ra... Tổng trấn trấn Yến Lai Hạ Tử Kính và mười ba quan viên khác cũng có mặt lúc đê vỡ, đã bị nước sông cuốn đi, cơ hội sống sót rất ít... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. - Bọn họ tới đó cũng thật đúng lúc đấy. Lý Tây Bình cười lạnh, nói ra mấy chữ.