- Đại sư!
Trong sa mạc cát vàng, đội ngũ Đường Tàng đang ở phía sau rất kích động và kính sợ như thủy triều vọt tới, đón nhận Chân Bì Lô cả người đầy máu.
Phần lớn người trong đội ngũ này lúc trước chưa từng nhìn thấy Chân Bì Lô lộ diện, cũng không biết nhân vật thần bí trong xe là một người tu hành chùa Bàn Nhược. Bởi vì ở Đường Tàng, chùa Bàn Nhược chính là thánh địa tu hành đại biểu cho sự mạnh mẽ và từ bi, được vạn chúng kính ngưỡng, cho nên, khi biết được thân phận của người tu hành qua lời nói của Văn Nhân Thương Nguyệt trong lúc chiến đấu, tất cả người trong đội ngũ Đường Tàng này đều vô cùng kích động.
Sau đấy sự lãnh khốc và mạnh mẽ của Văn Nhân Thương Nguyệt kinh sợ mọi người, ngay cả các quân sĩ mặc giáp vàng trung thành và bền bỉ nhất Đường Tàng cũng cảm thấy mình không thể nào địch lại. Nhưng bọn họ nhìn thấy phật quang chùa Bàn Nhược, thấy chiến thần Vân Tần thua cuộc bỏ chạy. Có thể nói, vào lúc này, không có ai trên thế gian có thể hiểu được cảm xúc trong người đội ngũ Đường Tàng.
Thấy những người Đường Tàng đang quỳ rạp quanh mình và thành kính và tín ngưỡng, Chân Bì Lô vẫn không tỏ ra buồn hay vui, chỉ là trông ông ta hơi mệt mỏi hơn thường ngày.
So với Văn Nhân Thương Nguyệt thương thế của ông ta nặng hơn rất nhiều, mà một khi giao thủ với đối thủ như Văn Nhân Thương Nguyệt, tinh thần sẽ phải tập trung đến mức khiến người ta mệt mỏi.
- Không cần đa lễ.
Tuy nhiên, ông ta vẫn không tỏ ra buông lỏng, chỉ lẳng lặng đưa tay ra, khiến cho những người Đường Tàng đang ngồi trên sa mạc cát vàng nóng hổi đứng dậy.
Ánh mắt ông ta đang nhìn về phương xa đằng sau.
Tại một nơi nhiệt khí bốc lên nghi ngút ở rất xa trong sa mạc hoang vu, đột nhiên có một thiếu nữ mặc quần áo bình thường, trông hơi dơ dáy bẩn thỉu bước ra ngoài.
Hơn nữa, người thiếu nữ này lại càng lúc càng chạy nhanh hơn. Theo ánh mắt của Chân Bì Lô, tất cả người Đường Tàng đều cảm thấy rất kinh ngạc, họ cho rằng tiểu cô nương một mình đi tới đây nhất định không phải là người tu hành bình thường, nhưng họ lại cảm thấy khó tin với chính phán đoán của mình.
Chân Bì Lô đi ra khỏi đám người, nghênh đón thiếu nữ có dáng người hơi gầy, mái tóc thắt thành hai đuôi ngựa.
Hai người nhanh chóng đến gần, tất cả người Đường Tàng ở đây bỗng nhiên cảm thấy rung động, bởi vì tuy hai người đang đứng trong cát vàng nóng hổi, nhưng lại trông thật hài hòa.
Tăng nhân chùa Bàn Nhược xuất thế và thiếu nữ một mình đi tới dường như là cùng một dạng người, chính là dạng người đã siêu thoát thế gian này.
- Ông tên gì?
Khi còn cách Chân Bì Lô vài bước chân, vị thiếu nữ như một u linh đột nhiên từ trong cổ thành sa mạc đi ra này ngừng lại. Chân Bì Lô cũng ngừng lại, sau đấy thiếu nữ này nhìn ông ta, chân thành hỏi.
- Chân Bì Lô.
Chân Bì Lô trả lời, sau đấy nhìn nàng hỏi:
- Còn tiểu cô nương?
- Nam Cung Vị Ương.
- Tiểu cô nương đã theo ta nhiều ngày, bây giờ lại ra ngoài, muốn nói gì sao?
- Ông lợi hại hơn tôi nghĩ... nhưng mà Văn Nhân Thương Nguyệt đã nhớ kỹ ông, cho nên các ông không thể ra khỏi lăng Bích Lạc để bổ sung nước và thức ăn. Nếu không, hắn ta nhất định sẽ giết chết toàn bộ.
- Nam Cung Vị Ương... vậy cô nương nghĩ ta phải làm thế nào?
- Tôi có đủ nước và thức ăn cho bọn họ, đủ để họ trở về. Nhưng mà, ông cũng phải giúp chúng tôi trở về nhà, giúp tôi giết chết những người này.
- Là hạng người gì?
- Đám người Thiên lang vệ và vài tên Tây di... Bọn họ có thủ đoạn khắc chế phi kiếm, nếu như gặp lại... một mình tôi không thể đánh lại.
- Được.
Chân Bì Lô và Nam Cung Vị Ương chưa từng tiếp xúc qua trước kia, thậm chí ngay cả tên và đối phương là ai họ cũng không biết. Nhưng hai người không phải là người trong thế tục, tất nhiên cách làm việc, lời nói và hành động khác với người bình thường rất nhiều. Nếu như là người khác, họ nhất định sẽ cảm thấy khó thuyết phục được, nhất là trong tình huống không biết đối phương là ai, nhưng đối với người tu hành từ trong chùa Bàn Nhược đi ra và thiếu nữ thiên tài tu hành Vân Tần này, hai người họ lại cảm thấy rất dễ chịu...
Thành Hầu Tước là một tòa thành lớn có địa thế bằng phẳng nhất ở hành tỉnh Quý Vân, là điểm thông thương quan trọng trên đường đi tới hành tỉnh Quý Vân.
Đặc biệt, trước khi đế quốc Vân Tần cho quân chiếm đóng nơi đây, thành Hầu Tước vốn là hoàng thành một nước nhỏ, cho nên, thành Hầu Tước hiển nhiên trở thành tòa thành phồn hoa, náo nhiệt nhất hành tỉnh Quý Vân, thậm chí nhân khẩu của tòa thành này còn vượt hơn bảy mươi vạn, xung quanh thành trì có khí tượng của một tòa thành lớn, được ban danh hiệu "Tiểu Tây Kinh".
Mặc dù theo thói quen của dân bản xứ, sau một canh giờ dùng cơm tối xong, trời sẽ bắt đầu bị bóng đêm bao phủ, nhưng những ngọn đèn dầu đầy đường lại thắp sáng con đường bằng đá xanh trong thành Hầu Tước.
Ngựa xe trên đường đá xanh đi qua đi lại như nước chảy, người địa phương thành Hầu Tước mặc quần áo rất bình thường, đó là những bộ y phục màu đen tượng trưng cho đất lưu sa, nhưng phần lớn những người đang cưỡi xe ngựa đi trên đường cái lớn hoặc thường xuyên ra vào các ngõ sâu có treo đèn lồng đỏ rực rỡ vào lúc này lại là người bên ngoài.
Cách ăn mặc của những người này rất khác nhau, có thương nhân mặc áo gấm cao quý, có kiếm thủ và đao khách khí phách hiên ngang, mà không chỉ riêng gì người dân địa phương, ngay cả những người bên ngoài khi nhìn thấy có nhiều người quang minh chính đại đeo cung kiếm như vậy cũng cảm thấy rất bình thường, không hề ngạc nhiên hay lạ lùng.
Ở các góc phố trong thành, thỉnh thoảng lại có những trò ảo thuật hoặc tiếng rao hàng của tiểu thương, khắp nơi đều có người ngồi trên tửu lâu ngắm cảnh uống rượu. Tại tòa thành có khí tượng đại thành như thế này, so với các cô gái thành thị khác thì trang phục ở đây còn cầu kỳ hơn rất nhiều. Khi mùa hè đến, mặc dù xung quanh có núi bao quanh, nhưng trong thành vẫn có khí lạnh phủ xuống, tuy nhiên các cô gái ở đây lại to gan mặc quần áo mỏng, để lộ phần ngực, tay trắng như tuyết, khiến bao nhiêu người phải chú ý đến.
Khắp nơi có tiếng đàn tỳ bà và tiếng sáo du dương, giai điệu thật nhẹ nhàng.
Dường như toàn bộ sự phồn hoa và ồn ào của hành tỉnh Quý Vân đều tập trung ở thành Hầu Tước, mùi rượu ngon bay khắp khiến người ta ngất ngây.
Xuyên qua bóng đêm, Lâm Tịch đang ngồi trong xe ngựa tiến vào thành Hầu Tước, bị đánh thức bởi không khí của tòa thành này.
Không biết là vì giả danh thành Thập lang khiến Văn Nhân Thương Nguyệt tin tưởng, hoặc là người của Văn Nhân Thương Nguyệt không vội ra tay với bọn họ, nên trong lúc có rất nhiều nơi ở biên cảnh Bàn Nhược cùng với sa mạc cát vàng kia đang chảy nhiều máu tươi, đường đi của đoàn người Lâm Tịch lại vô cùng bĩnh tĩnh.
Bị những tiếng ồn ào cùng với khí tức hồn lực trên người người tu hành đánh thức, Lâm Tịch vừa thoát khỏi trạng thái minh tưởng tu hành nhanh chóng vén màn xe lên. Hắn thấy có một kiếm khách mặc thanh sam đang cãi nhau với một nhóm người trông như những tên khuân vác. Vẻ mặt của tên kiếm khách mặc thanh sam này trông rất giận dữ, khí tức trên người lay động, mà trong những tên trông như người khuân vác kia cũng có một hán tử khôi ngô khí tức vô cùng cường đại.
Lâm Tịch nhìn hai người này, nhìn bóng đêm bao phủ tòa thành lớn xa hoa tráng lệ, lại nhìn những tòa nhà cao nhất trong thành Hầu Tước, bất giác cảm khái thở dài.
Mấy chục năm khai quốc trị dân, mặc dù tình hình lại trị trong một đế quốc trọng võ như Vân Tần không lộ vẻ quá xuất sắc, nhưng vì dân chúng thuần phách, luật pháp nghiêm minh, quốc thái dân an, nên nhiều năm qua phần lớn các hành tỉnh ở Vân Tần đều giàu có thái bình. Có lẽ cũng vì lý do này nên nếu như đi đến các đại thành, hẳn sẽ gặp nhiều võ giả, đôi khi còn có người tu hành. Cũng như lúc này vậy, chỉ là một cuộc cãi vả trên đường phố, nhưng đã có đến hai người tu hành, thật sự khiến người ta cảm nhận được võ lực Vân Tần mạnh như thế nào. Chẳng qua, tuy nói trông hai người kia rất tức giận, nhưng trong lúc nói năng lại không có ý ra tay thật sự, mà trong những tòa thành lớn như vậy lại có rất nhiều quân đội Vân Tần và cường giả triều đinh, nên Lâm Tịch không chú ý nữa, khép màn xe lại, cẩn thận cảm nhận biến hóa hồn lực trong cơ thể.
Giống như kế hoạch lúc trước, dọc theo đường đi hắn đã luôn quan sát và quan tâm đến đám người Khương Tiếu Y. Cứ mỗi ngày đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi một nơi nào đấy, hắn sẽ lập tức nghĩ ra những phương pháp tu hành vô cùng tàn khốc, không phù hợp với lý lẽ thông thường, thậm chí nếu như có người khác nhìn vào, nhất định họ sẽ nói Lâm Tịch đang lấy tính mạng ra làm trò đùa.
Trên thế gian này, ngoại trừ một số tên tuổi đã thay đổi cả thiên hạ, hoặc riêng Trương viện trưởng đã sáng tạo ra một Vân Tần thịnh thế, sợ rằng không có người tu hành thứ hai nào dám tu hành như vậy.
Bị hắn áp bách như vậy, dù là hắn hay Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm, hoặc Mông Bạch, tốc độ tu vi tăng lên của họ đều rất kinh khủng.
Cũng như lúc này, sau khi liên tục tu hành một canh giờ, hắn rõ ràng cảm thấy dòng nước ấm trong người mình đã lớn mạnh hơn một phần.
Đây là một cảm giác hết sức đặc biệt của người tu hành.
Mùa hè ở trong xe nhất định rất nóng bức, da thịt trên người hắn cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng trong cơ thể hắn lại vô cùng mát mẻ và dễ chịu.
Xe ngựa tiếp tục đi tới phía trước, đã rời xa những người đang cãi nhau kịch liệt kia, nhưng vì khí tức của hai người tu hành đấy liên tục tỏa ra ngoài, nên hắn vẫn cảm giác được rất rõ ràng. Đột nhiên, Lâm Tịch bỗng ngừng thở, đôi mắt toát lên thần sắc không thể tin được.
Hắn theo bản năng cảm giác vị trí của hai người tu hành kia, nhưng hiện giờ, trong cảm giác của hắn, lại xuất hiện một thanh trường kiếm.
Chính là thanh trường kiếm vô danh hắn để trong rương gỗ ở sau xe.
Ngay từ khi phát hiện thanh trường kiếm này ở sông ngòi từ tính, hắn đã có thể khẳng định đây chính là một thanh phi kiếm có thể ngự sử được.
Ban đầu hắn cảm nhận được phi kiếm "Thần quang", trong đầu rõ ràng xuất hiện hình dạng "Thần quang", nhưng vào lần này, hình ảnh của thanh phi kiếm kia trong đầu hắn lại rõ ràng hơn rất nhiều.
Hắn biết việc này có liên quan với tu vi mình tăng lên, nhưng điều khiến hắn cảm thấy không thể tin được chính là vào giờ phút này, hắn cảm thấy thanh phi kiếm mang từ trong sông ngòi từ tính ra đang muốn bay lên theo ý niệm của hắn!
Hắn cảm thấy đây không thể là sự thật, nên rất cẩn thận hít một hơi thật sâu, để cho tâm tình của mình hoàn toàn bình tĩnh lại, một lần nữa tinh tế cảm giác thanh kiếm này.
Nhưng điều khiến hắn phải khẽ ngừng thở chính là cảm giác như vậy lại không phải là hư ảo, ngược lại còn rõ ràng hơn!
Hắn không thể bình tĩnh được nữa, bất giác "a" lên một tiếng.
Kiếm cảm!
Cảm giác phi kiếm như muốn bay lên, trong điển tịch tu hành gọi đây là kiếm cảm!
Theo nhiều điển tích tu hành ghi lại, sau vô số lần cảm nhận được, người tu hành đã chứng minh chỉ khi đạt tới cấp bậc Đại quốc sư, người tu hành mới có cảm giác như thế. Nhưng hắn chỉ là một Đại hồn sư, tại sao lại có kiếm cảm?