Chương 405: Đoán được tử vong

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:19

Khi trước, trong lúc truyền thụ cho Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương đã chắc chắn nói với Lâm Tịch rằng cho dù là bất kỳ loại kiếm đạo nào trên thế gian này, tất cả cũng giống như một người vũ công đang nhảy múa trên sàn băng, không thể quá mức. Nhưng vào lúc này, trong khi Lâm Tịch còn chưa kịp phản ứng, phi kiếm của nàng đã nhất phi trùng thiên, tựa như nàng ta đã dốc toàn bộ sức mạnh của mình vào bên trong. Bởi vì nàng cảm thấy khí tức bàng bạc đang từ trên không trung lao xuống thật quá mạnh mẽ, đó là một loại sức mạnh mà trước nay nàng chưa bao giờ cảm thấy... chỉ trong một tíc tắc, nàng đã biết Văn Nhân Thương Nguyệt đã dồn toàn bộ sức mạnh của mình vào trong chiêu thức này. Đối với các quân sĩ đang ở bên ngoài, hay là Lâm Tịch đang ở trong doanh trướng, tất cả đều cho rằng chính chiêu thức mạnh mẽ tựa như sấm sét giữa trời đêm của Văn Nhân Thương Nguyệt đã xé rách đỉnh doanh trướng, nhưng thật ra chính phi kiếm của Nam Cung Vị Ương mới là nguyên nhân khiến doanh trướng bị xé toạc ra. Trong lúc thanh phi kiếm này chấn nát ống tay áo của nàng bay ra ngoài, không khí khắp doanh trướng chợt lạnh đi, tựa như cả trời đất đã bị băng tuyết bao phủ, khí lạnh thấu xương từ bên trong không ngừng tỏa ra ngoài. Đã từ lâu Nam Cung Vị Ương rất muốn chiến đấu với Văn Nhân Thương Nguyệt vang danh khắp thiên hạ. Bởi vì nàng không thích Văn Nhân Thương Nguyệt, rất là không thích... ngoài ra, còn vì Văn Nhân Thương Nguyệt chính là một trong những Thánh sư ngự kiếm mạnh nhất thế gian này. Nhưng ngay lúc doanh trướng bị xé toạc ra, nhìn thấy một thức tựa như sấm sét đang từ trên không trung đánh xuống, đôi mắt trong sáng luôn bình tĩnh của nàng bất giác co lại thật nhanh... Sấm sét màu vàng từ trên trời đánh xuống. Nhưng trong phạm vi mấy trăm bước không hề có bóng dáng Văn Nhân Thương Nguyệt, chỉ có những sợi dây màu vàng thật dài bao phủ cả không trung. Bởi vì tốc độ quá nhanh, nên các đám mây đằng sau những tia sét màu vàng kia đã bị biến dáng thành những luồng lốc xoáy. Cho dù dùng tất cả từ ngữ mạnh mẽ nhất trên thế gian này để mô tả khí thế của những tia sét màu vàng hiện giờ trên không trung thật cũng không quá đáng. Nhưng đây không phải là một thanh kiếm, mà là một thanh đao, một thanh đao cổ xưa được bao phủ bởi những tia sét màu vàng, trên thân có khắc những phù văn hình vuông. Người khác không thể thấy rõ, nhưng nàng lại thấy hết thảy. Phía sau thanh đao này là những sợi xiềng xích màu vàng, bên trên xiềng xích lại có rất nhiều phù văn màu hồng tím. Sợi xiềng xích này thật dài, thật thẳng, tựa như từ chín tầng trời cao rót xuống bên dưới. Nam Cung Vị Ương có thể loại bỏ ảo giác này trong đầu mình, nàng chính là người đầu tiên biết được hồn lực cuồn cuộn tựa như núi lửa bộc phát hiện giờ của Văn Nhân Thương Nguyệt chính là thông qua sợi xiềng xích này tràn vào trong thanh đao màu vàng. Sợi xiềng xích này không phải là cơ thể Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng nhờ có sợi xiềng xích màu vàng đấy nên Văn Nhân Thương Nguyệt mặc dù không trực tiếp cầm thanh đao màu vàng mà lại tựa như không có khoảng cách giữa hai bên, chiêu thức của Văn Nhân Thương Nguyệt nhờ vậy mà có thể phát huy được uy lực lớn nhất. Ban đầu Văn Nhân Thương Nguyệt muốn dùng phi kiếm của mình trực tiếp đâm vào Văn Nhân Thương Nguyệt, bởi vì nàng muốn xem thử khi đối mặt với chiêu thức của nàng, Văn Nhân Thương Nguyệt có thể điên cuồng đến mức không để ý đến bản thân hay không? Có còn muốn giết chết Cốc Tâm Âm hoặc Trưởng Tôn Vô Cương mà không quan tâm đến điều khác hay không? Nhưng ngay giờ khắc này, khi đôi ngươi của nàng co lại thật nhanh, phi kiếm của nàng lại phát ra sức mạnh lớn hơn, kiên quyết chém tới những sợi xiềng xích đang bay lượn trong không trung. Khi bay lên phi kiếm của nàng đã dốc toàn lực, bây giờ lại muốn mạnh hơn... tất nhiên chỉ có thể vượt qua cực hạn. Tay phải của nàng vươn ra trời cao, da thịt trên cánh tay này nứt vỡ, máu tươi chảy ra ngoài, giống như có vô số sợi dây leo đỏ như máu đang cấp tốc sinh trưởng trên tay nàng... Tựa như ẩn giấu thân phận thật sự của mình, trong nhiều năm qua Bạch Ngọc Lâu luôn che giấu tu vi và vũ kỹ thật sự của mình. Một tiềm ẩn xuất sắc nhất, cho dù là phương diện gì, bình thường cũng giỏi hơn nhiều người khác. Ông ta đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong, chỉ còn cách một bước nhỏ sẽ đạt đến Thánh sư. Cho nên, so với Lâm Tịch, ông ta đã sớm nhìn thấy tia sét màu vàng này. Ông ta sớm biết Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ ra tay như vậy, nhưng khi nhìn thấy sợi xiềng xích màu vàng, ông ta khẽ ngừng thở, bởi vì tâm thần quá rung động mà hồn lực trong người ông ta bất giác điên cuồng vận chuyển theo. Khắp thiên hạ này, chỉ có Thiên ma quật và núi Luyện Ngục mới có loại xiềng xích đấy. Đây là "xiềng xích Ma thần", cho dù là ở trong Thiên ma quật hay núi Luyện Ngục, loại hồn binh này đều thuộc về loại tuyệt mật, chỉ có một số tượng sư bậc thầy mới biết phương pháp luyện chế. Nói cách khác, Văn Nhân Thương Nguyệt thậm chí đã biết một vài phương pháp tu hành của Thiên ma quật và núi Luyện Ngục, thậm chí là nắm giữ một số tuyệt mật của bọn họ!... Lâm Tịch không biết hiện giờ đám người Đường Vũ Nhân đang làm gì, hai luồng kiếm khí bàng bạc hoàn toàn khác nhau khiến cho hai mắt vô cùng đau nhức, như bị kim châm đâm vào, khiến hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ tia sét màu vàng đang từ trên trời cao đánh xuống không phải là phi kiếm, mà là một thanh đao, một thanh đao được nối liền với xiềng xích màu vang. Hắn không thể làm bất cứ gì, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương kiên quyết chém về sợi xiềng xích màu vàng đằng sau thanh đao màu vàng. Máu tươi trên tay Nam Cung Vị Ương không ngừng chảy ra ngoài. Khi còn cách sợi xiềng xích màu vàng khoảng mấy thước, phi kiếm của nàng đột nhiên gia tốc, ma sát với không khí tạo thành một ngọn lửa màu lam. Nhưng những ngọn lửa màu lam vừa mới nổi lên lập tức bị chấn bay ra ngoài, phi kiếm của nàng bắt đầu chém vào luồng ánh sáng màu vàng do xiềng xích màu vàng phát ra. Luồng ánh sáng màu vàng lại tựa như một sợi tơ vàng, mạnh mẽ đến mức gần như thực chất, phi kiếm của nàng đánh tới hầu như đều bị ngăn cản. Nam Cung Vị Ương biến sắc, tức giận ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nàng không ngờ rằng Văn Nhân Thương Nguyệt lại mạnh mẽ đến như vậy. Mặc dù so với lúc gặp tăng nhân đầu trọc của chùa Bàn Nhược, tu vi nàng đã tăng lên rất nhiều, nhưng khi lựa chọn phương pháp cứng rắn đối chọi với thế công của Văn Nhân Thương Nguyệt, nàng vẫn không thể chống lại. Nhưng nàng lại không chịu khuất phục. "Phốc!" Một tiếng động nhẹ vang lên, nàng phun ra một ngụm máu tươi, năm cái móng tay của bàn tay phải nàng bỗng nhiên mạnh mẽ bay ra ngoài, rời khỏi các ngón tay, trông vô cùng thảm thiết. Mà ngay lúc đó phi kiếm của nàng bỗng nhiên bộc phát sức mạnh khủng khiếp, chặt đứt sợi tơ màu vàng, chém thẳng vào trong sợi xích màu vàng. Luồng sáng màu vàng trên sợi xích chảy xuôi, giống như muốn gảy lìa làm đôi. Nhưng bỗng nhiên tất cả tia sét màu vàng cũng như ánh sáng màu vàng lại hội tụ đến thanh trường đao ở cuối. Sợi xích màu vàng không thể chống đỡ được thanh phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, đứt gãy. Trên thân trường đao màu vàng xuất hiện vô số vết nứt. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến mức ngay cả Thánh sư cũng không thể phản ứng kịp thời, thanh trường đao màu vàng này hoàn toàn nổ tan, hóa thành vô số mảnh nhỏ và những tia sét nhỏ. Ngay thời khắc ấy, mọi người có cảm tưởng như đang có một vị thần nào đấy đột nhiên rải vô số hạt bụi màu vàng trên không trung. Hiện giờ Lâm Tịch không có thời gian để nhìn sắc mặt của Đường Vũ Nhân, Lý Ngũ cũng như bao người khác. Mà sau khi trường đao màu vàng đột nhiên nổ tung như vậy, Cốc Tâm Âm đang đứng trước người Trưởng Tôn Vô Cương lại biến sắc. Sức mạnh của mỗi một tấm kim loại nhỏ và tia sét màu vàng kia hiển nhiên không thể sánh với phi kiếm, nhưng sau khi được hồn lực của Văn Nhân Thương Nguyệt quán chú vào, thật không ngờ tốc độ của các mảnh kim loại và tia sét màu vàng lại nhanh hơn cả phi kiếm của Nam Cung Vị Ương. Tất cả mọi người không thể phản ứng được nữa. Lý Ngũ tức giận, rống to lên một cách vô lực. Hắn đưa hai tay về phía trước, vô số mảnh kim loại nhỏ và tia sét đánh vào đôi tay đấy, tạo thành vô số tia lửa lóe lên rồi chợt tắt. Đôi tay của hắn cứng cỏi như sắt đúc, không có một mảnh kim loại nào có thể xuyên qua, nhưng vô số tia sét nhỏ lại lọt vào trong thân thể hắn, khiến nội tạng hắn bị thương nội thương, máu tươi chảy ở bên trong. Đường Vũ Nhân tập trung hồn lực trong người vào đôi tay của mình, tạo thành một luồng ánh sáng rực rỡ như một con rắn tia chớp. Khi đạt tới cảnh giới Đại quốc sư, ông ta đã dung hồn rắn tia chớp mà Lâm Tịch từng nhìn thấy trong vùng đất hoang vu, nhưng trước khi hồn lực trong người có thể hoàn toàn ngưng tụ thành rắn tia chớp, vô số mảnh kim loại màu vàng đã xuyên qua, cắm sâu vào người ông ta. Sau khi tung ra một kiếm kia, Nam Cung Vị Ương đã không thể nào chống đỡ được. Vô số mảnh nhỏ màu vàng trực tiếp xuyên thủng thân thể nàng, bay thẳng ra đằng sau, những làn máu tươi không ngừng chảy trên tấm lưng nhỏ bé của nàng. Các mảnh nhỏ màu vàng tựa như mặt trời rực rỡ, không thể ngăn cản. Lâm Tịch cũng cảm thấy có rất nhiều mảnh nhỏ khảm sâu vào trong cơ thể mình, sau đấy từ sau lưng bay ra ngoài. Bởi vì quá đau đớn, nên khung cảnh trước mắt hắn đột nhiên đen lại. Vào giờ khắc này, chỉ còn Cốc Tâm Âm có thể phản ứng kịp thời. Trong mắt hắn xuất hiện thần sắc đau thương, một luồng sức mạnh kinh khủng tạo thành một vầng hào quang, bao trùm hắn và Trưởng Tôn Vô Cương bên cạnh. Tất cả mảnh kim loại nhỏ có thể uy hiếp đến tính mạng hắn và Trưởng Tôn Vô Cương đều bị chấn bay ra ngoài. Trong chớp mắt vừa rồi hắn có thể bảo vệ được tính mạng Trưởng Tôn Vô Cương và của mình là vì trên người có bảo vật của học viện, nhưng hắn lại không thể cứu giúp những đồng bạn bên cạnh. Những vị niên đệ trẻ tuổi kia tựa như bọn họ năm xưa đã gần chết đi, mà hắn lại không thể nào đánh trả hoặc tấn công nam tử đang ẩn giấu mình trong những con kên kên ở trên không trung. Vào giờ khắc này, hắn chỉ muốn cuộc đời mình có thể lặp lại. Nếu như có thể lựa chọn lại... năm đó hắn sẽ tới lăng Bích Lạc giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt mà không tiến vào Đường Tàng, bởi vì nếu không có hắn, cô gái Đường Tàng có nụ cười tươi như hoa có thể sẽ sống một cuộc đời bình an cho đến tuổi già... Lâm Tịch cảm thấy sinh mệnh mình đang trôi đi, ý thức nhanh chóng mất đi. Nhưng cái bánh xe màu xanh trong đầu lại rõ ràng hơn bất cứ lúc nào khác, tựa hồ cảm giác được hắn sẽ lập tức chết đi mà muốn tự động vận chuyển. - Trở về! Lâm Tịch dùng hết sức mạnh cuối cùng trong cơ thể, vận chuyển bánh xe màu xanh. Thời gian trở lại mười phút trước, khi bọn họ cùng An Khả Y vừa tiến vào doanh trướng. Tất cả mọi người bình yên vô sự. Nhưng tay chân Lâm Tịch lại nháy mắt lạnh lẽo như băng giá, cả người bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, khuôn mặt hắn tái nhợt như tờ giấy trắng, một cảm giác vô cùng khó chịu làm cho hắn muốn nôn mửa, khiến hắn phải khom người xuống, ho khan liên tục. Bởi vì những hình ảnh vừa rồi vẫn hiển hiện trong đầu hắn vô cùng chân thật. Khi đó hắn cảm giác được rằng ngoại trừ Cốc Tâm Âm và Trưởng Tôn Vô Cương ra, dường như mọi người nhất định phải chết đi. Liệu có sức mạnh nào có thể ngăn cản chiêu thức kia của Văn Nhân Thương Nguyệt? Trong đầu hắn chỉ còn một câu hỏi như vậy, tâm tình nặng nề nhất thời khiến hắn không thể hô hấp được, liên tục ho khan. - Lâm Tịch, ngươi làm sao vậy? Đám người Cao Á Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tịch như thế, ai ai cũng kinh hô lên. An Khả Y nhíu mày thật chặt, nàng khẽ ngừng thở, khẽ tiến tới trước cả Đường Vũ Nhân, hai ngón tay đặt lên cổ tay Lâm Tịch. Mạch đập của Lâm Tịch hiện giờ khiến nàng nhanh chóng biến sắc. - Không cần khẩn trương... không cần nóng vội, từ từ thôi... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng nhẹ giọng đến mức trước nay chưa từng có, hỏi bên tai Lâm Tịch.