Chương 311: Sau này không nên nghi ngờ ta

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:22

Khoảng cách giữa Hỏa vương với Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ càng lúc càng gần. Những âm thanh khó hiểu tối nghĩa liên tục từ trong miệng gã phun ra ngoài, vô cùng vội vàng. Trì Tiểu Dạ cũng lập tức nói thứ ngôn ngữ rất khó hiểu này. Nhưng mới chỉ nói được đôi ba câu, Hỏa Vương đã ngã người xuống, không thể đứng vững được nữa, thân hình nặng nề trải dài trên đất. - Phải lập tức khâu vết thương của hắn lại, nếu không hắn chắc chắn sẽ chết. Trong lúc Trì Tiểu Dạ và Hỏa Vương nói chuyện, Lâm Tịch vẫn quan sát vết thương trên người tu hành Huyệt man này. Hiện giờ lại thấy Hỏa Vương mà Trì Tiểu Dạ vẫn hay kêu gọi té xuống, hắn lập tức quay đầu nói với Trì Tiểu Dạ. , Trên người Hỏa Vương có sáu bảy vết thương, nhưng ngay lúc gã chạy đến đây Lâm Tịch đã lập tức nhận ra đối với người tu hành Huyệt man, vết thương trí mạng chỉ có vết thương kinh khủng trên ngực kia. Vết thương trước ngực rất nặng, hơn nữa lại còn đang chảy máu. Cho dù thể chất có mạnh hơn đi nữa, hoặc đấy có là người tu hành tu vi cao tới đâu, một khi không thể ngăn máu ngừng chảy, chắc chắn hắn ta cũng sẽ chết. Ngoài ra, điều quan trọng nhất chính là vết thương này quá sâu, vì thế các cơ quan trong lồng ngực đều bị lộ ra ngoài không khí, chính điều này sẽ làm cho vết thương ngày càng nặng hơn. - Ngươi có thể khâu vết thương này không? - Ta có túi sơ cứu của biên quân, có chỉ làm bằng ruột dê và vài loại thuốc cầm máu, nhưng ta không có cương châm đâm thủng làn da của hắn... số cương châm đó đã bị ta vứt bỏ khi đi vào sông ngòi từ tính. Lâm Tịch hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh hơn, nghĩ xem có còn biện pháp nào khác không. Trì Tiểu Dạ bỗng nhiên run người, tất cả đồ dùng kim loại mang theo đã bị nàng vứt bỏ bên ngoài sông ngòi từ tính. Hơn nữa, hắn còn biết máu thịt của Hỏa vương so với người tu hành bình thường còn bền bỉ hơn rất nhiều, mà hiện giờ họ lại đang ở trong sông ngòi từ tính, kiếm đâu ra vật bén nhọn có thể đâm thủng máu thịt Hỏa vương? Ngoài ra, Hoàng Hỏa Tiếu đã tháo giáp đi vào sông ngòi từ tính, nàng và Lâm Tịch không có nhiều thời gian để giải cứu Hỏa vương. Lâm Tịch cảm thấy thật lạnh lẽo, hai tay hắn đã áp chặt xuống vết thương, nhưng cách làm này lại không có tác dụng nhiều với những vết thương quá lớn. Nhưng ngay lúc này, Hỏa Vương đã té ngã xuống đất bỗng nhiên nâng tay phải lên. Lâm Tịch bất ngờ kinh ngạc. Bàn tay phải của Hỏa vương xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ. Trong tay phải hắn có một nắm đất. Sau đó, nắm đất này nhanh chóng bị đun nóng đến nỗi kết tinh lại, biến thành một mảnh gốm sứ đỏ bừng. - Ngươi cố lên! Lâm Tịch nhanh chóng hiểu. Hắn lập tức đào lấy một nắm bùn đất trong mặt đất, nhanh chóng dùng tay vuốt để nắm bùn đất này biến thành một cây châm. Ở phần đuôi châm hắn lấy tóc mình đâm sâu vào, cố gắng mở rộng cái lỗ này ra một chút, sau đấy đưa cây châm đất cho Hỏa Vương. Hỏa Vương chợt buông lỏng thân thể mình, chút sức mạnh cuối cùng trong thân thể gã bùng phát, trào ra ngoài tay phải gã. Một ngọn lửa màu đỏ chói bao trùm cây châm đất, sau đấy có một luồng sức mạnh bàng bạc từ khắp bốn phương tám hướng bao quanh cây châm. Thể tích cây châm đất nhanh chóng biến nhỏ, nhưng toàn thân lại toàn là tinh chất. Ngọn lửa nhanh chóng biến mất, cây châm đỏ bừng đã được làm lạnh lại, khi mặt ngoài tiếp xúc với không khí lập tức vang lên nhiều tiếng vỡ. Nhưng tiếng vỡ này chỉ xuất hiện ở bên ngoài, cũng giống như những đồ gốm sứ mới được làm xong vừa đưa ra lò vậy. Lâm Tịch nắm lấy cây châm đang dần dần ấm hơn. Bởi vì đây là lần đầu tiên phải khâu vết thương cho người khác, mà vết thương lại rất kinh khủng, nên tay phải hắn bất giác run rẩy một hồi. - Mau nói gì đó để phân tán sự chú ý của ta... tuy cây châm này rất cứng, nhưng cũng rất giòn... nếu như tay ta bị run, chắc chắn sẽ làm sai, đầu châm có thể bị gãy ngay. Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu lấy ruột dê xỏ qua, đồng thời nói với Trì Tiểu Dạ. - Ta từ thành Lục Dã đến đây... toàn bộ thành trì chúng ta đều dùng cây cối chế tạo... ở nơi đó không có chiến tranh... trái cây xung quanh và nước dừa đủ nuôi sống chúng ta... - Chúng ta biết tập tính của mãnh thú, nên chúng ta có thể làm bằng hữu với mãnh thú. - Bên trong một khe sâu địa huyệt phía sau hồ bùn có rất nhiều bươm bướm màu xanh, khi đến đó, chỉ cần ta mở địa huyệt ra, lập tức những con bươm bướm đó sẽ bay khắp bốn phương tám hướng vùng đất hoang vu... tất cả chiến sĩ Huyệt man nhìn thấy sẽ biết ta đã thoát hiểm, lập tức quay về... rút lui vào sâu vùng đất hoang vu. - Mùa đông vùng đất hoang vu rất lạnh lẽo, phần lớn thực vật sẽ chết đi... Những cây cối bình thường có thể cung cấp thức ăn ở trong vùng đất hoang vu đến lúc đó cũng không thể sống được, ta lại không có biện pháp giúp bọn họ kiếm được nhiều lương thực hơn... Trì Tiểu Dạ từ từ nói, Lâm Tịch lắng nghe, cây châm trong tay hắn đâm xuyên qua da thịt Hỏa Vương, khâu vết thương kinh khủng trên ngực gã lại. Hỏa Vương không bị hôn mê, nhưng gã cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Trì Tiểu Dạ nắm chặt tay gã, muốn chia sẻ những đau đớn gã đang phải chịu đựng. Rốt cuộc Lâm Tịch đã dùng cây châm đất khâu toàn bộ vết thương trên ngực gã lại, mặc dù đường chỉ màu đen tràn lan khắp ngực trông rất khủng bộ, nhưng sau khi Lâm Tịch đắp thuốc lên, máu đã ngừng chảy. Cho đến lúc này, Hỏa Vương mới gật đầu với Lâm Tịch, nói những lời rất khó hiểu. - Hắn cảm ơn ngươi. Một tảng đá lớn trong lòng Trì Tiểu Dạ được hạ xuống, tay chân nàng nhất thời bủn rủn. Nàng ngồi cạnh Hỏa Vương, nói với Lâm Tịch. - Không cần khách sáo. Lâm Tịch thở ra một hơi, mỉm cười đứng lên. Hắn thấy Hoàng Hỏa Tiếu đang đi nhanh trong sông ngòi từ tính, nhắm thẳng tới ngọn núi bọn họ đang ở. Hỏa Vương bất ngờ cất giọng nói tiếp những ngôn ngữ rất khó hiểu. Trì Tiểu Dạ do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng Hỏa Vương nên nói với Lâm Tịch: - Hỏa Vương nói mặc dù ngươi đã cứu hắn, nhưng hắn vẫn nghi ngờ ngươi có thể bắn trúng người tu hành này... Hắn nói người tu hành này rất lợi hại, hơn nữa lúc chiến đấu với hắn, rất có thể hắn ta đã che giấu thực lực. Nghe Trì Tiểu Dạ nói như thế, Lâm Tịch khẽ cười, nói: - Cô giúp ta nói với Hỏa Vương... ta nhất định có thể bắn trúng người này. Bây giờ hắn hoài nghi ta... nhưng sau khi ta bắn trúng, mong hắn sau này không nên hoài nghi ta. Lâm Tịch không nói thêm gì nữa, hắn nhìn Hoàng Hỏa Tiếu đang chạy rất nhanh, một lần nữa để những sợi tơ trong suốt trong quả cầu kia khuếch tán khắp không trung, sau đấy hắn giương cung. Trong thế giới của hắn, phía trước chỉ còn bóng người Hoàng Hỏa Tiếu đang di động rất nhanh và có một con đường thẳng sáng đang nối thẳng hắn và bóng người đấy. Ngay lúc Lâm Tịch giương cung lên, Hoàng Hỏa Tiếu dường như cảm thấy. Hắn ta không chạy theo đường thẳng nữa, mà liên tục lách phải lách trái không tuân theo bất cứ quy luật nào. Khi nãy mỗi một bước hắn bước ra đều vượt qua khoảng cách bảy tám thước, nhưng hiện giờ lại đổi thành hai ba thước, đồng thời liên tục tăng tốc đi về phía trước. Cứ làm như vậy, cho dù ngay đằng trước đột nhiên xuất hiện mục kích, hắn ta cũng có thể nhanh chóng né được. - Chính là chỗ này... Lâm Tịch không cần chờ. Ngay nháy mắt Hoàng Hỏa Tiếu đến gần chân núi, hắn đánh vỡ một cây trụ đất bên cạnh mình, vô cùng thuần thục lấy ra một cây tên màu xanh đẫm. Lắp tên, kéo cung, giương bắn. "Oong!" Một âm thanh chấn động không khí vang lên. Mũi tên màu xanh đẫm nhanh chóng biến mất trước mặt hắn. Hoàng Hỏa Tiếu chợt ngẩng đầu, con ngươi co lại. Mũi tên của Lâm Tịch đã hoàn toàn biến mất, cái hắn thấy chính là một quả cầu khổng lồ màu xám đen từ trên trời giáng xuống, đường kính của quả cầu màu xám đen này ít nhất phải đến năm sáu thước. "Ầm!" Mặt đất dưới chân hắn lập tức bị nứt vỡ, cả người của hắn như một thanh phi kiếm bay ngang ra ngoài. "Ầm!" Gần như là cùng một lúc, quả cầu khổng lồ màu xám đen đó đánh xuống một nơi cách hắn khoảng mấy thước. Lực đánh mạnh mẽ khiến không khí xung quanh bị nén lại rồi tạo thành một cơn gió lớn gào thét ngang tai hắn, những hạt bụi thô to bay đánh vào mặt hắn, thậm chí khiến mặt hắn bị thương phải ướm máu. Không có bắn trúng! Sắc mặt Trì Tiểu Dạ lập tức trắng bệch. , Mặc dù quả cầu khổng lồ màu xám đen kia chỉ còn cách Hoàng Hỏa Tiếu mấy thước, nhưng không bắn trúng là không bắn trúng. Tuy nhiên, Lâm Tịch lại vô cùng bình tĩnh. Kể từ lúc hắn có đầy đủ thời gian để cho chiếc bánh xe màu xanh kia hoạt động trở lại, cộng với việc Hoàng Hỏa Tiếu một mình đi vào, hắn liền biết mình không thể nào thất bại được, thậm chí không thể dùng đến cây tên thứ hai. Cho nên, lúc này hắn rất trực tiếp nói to trong lòng: - Trở về! Thời gian trở lại mấy đình lúc trước. Lâm Tịch cẩn thận nhớ lại quỹ tích của cây tên cùng với thân thể Hoàng Hỏa Tiếu lúc trước. Sau khi đã tính toán chính xác thời gian, hắn lập tức giương cung. Hoàng Hỏa Tiếu chợt ngẩng đầu. Sau đấy hắn phát hiện mình không thể nào né tránh, quả cầu khổng lồ màu xám trông như một viên vẫn thạch kia đã tới gần người hắn. Hắn chỉ kịp đưa hai tay lên trước mặt, dốc sức đẩy ra phía trước, sức mạnh trong cơ thể liều mạng theo hai tay hắn trào ra ngoài. Một tiếng nổ lớn vang lên, quả cầu khổng lồ xám đen bị đánh xơ xác, tạo thành vô số hạt bụi màu đen, khuếch tán khắp nơi. Cả người Hoàng Hỏa Tiếu bị một lực đánh mạnh mẽ tác động vào, bay ngược ra sau. Mà ngay lúc hai chân hắn thoát ly mặt đất, hắn cảm giác có một cây tên khác đã xuất hiện. Hai tay hắn đưa xuống bắt lại, nhưng lại không thể nào sánh kịp tốc độ cây tên này. "Phốc!" Cây tên này xuyên thủng ngực hắn, mang theo một dòng máu nóng hổi từ sau lưng hắn thoát ra ngoài, bay trong không trung thêm mấy thước, hấp thụ vô số bụi bậm xung quanh, cuối cùng biến thành một quả cầu màu đen rơi mạnh xuống đất. Trong lúc cây tên màu đen rơi thẳng xuống đất, Hoàng Hỏa Tiếu cũng vô lực quỳ xuống đất. Trì Tiểu Dạ và Hỏa Vương mở miệng, nhất thời không nói được lời nào. Bọn họ không thể ngờ Lâm Tịch lại có thể bắn trúng, hơn nữa còn bắn tiếp một cây tên khác, ngay tức khắc bắn ngã người tu hành cường đại này. - Hử? Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch lại hơi cau mày, một lần nữa giơ cao mộc cung Thần lê. Hoàng Hỏa Tiếu vốn đã vô lực ngồi xuống đất nay lại đứng lên, từng bước từng bước đi tới đỉnh núi. Nhưng sau khi giơ cao trường cung, Lâm Tịch lại không bắn tên. Bởi vì Hoàng Hỏa Tiếu đi rất chậm, máu tươi không ngừng từ trong lồng ngực hắn trào ra ngoài... Thân thể hắn đã không thể chịu đựng được nữa rồi, hắn đã không thể uy hiếp đến tính mạng đám người Lâm Tịch được nữa, hắn đi được là vì có một ý niệm vô cùng mạnh mẽ đang ủng hộ hắn.