- Cũng đến lúc rồi.
Bởi vì đã chiến đấu trong thành quá lâu, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu cảm thấy tòa thành hiện nay không còn giống hoàng thành Vân Tần trước khi lập quốc mười năm, bởi vì đã nhìn thấy quá nhiều người tu hành với cách thức chiến đấu muôn hình muôn vẻ, nên khi thân thể đã vô cùng mệt mỏi, âm thanh của Nghê Hạc Niên bỗng nhiên trở nên trống rỗng.
Tuy nhiên, khi nghe thấy những lời này, Văn Huyền Xu chợt cảm thấy lạnh lẽo. Ông ta không biết sau đấy sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm thấy có chuyện rất đáng sợ sắp xảy ra.
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục đã chết.
Tuy nói Nghê Hạc Niên là Thánh sư vô địch trong hoàng thành, nhưng lão ta không phải là thần tiên, không thể tái chiến.
Quân trấn thủ cửa thành phản bội.
Địch Sầu Phi phản bội.
Lãnh Trấn Nam phản bội.
Nên phản bội đã phản bội, không nên cũng phản bội cũng phản bội.
Nhưng những người đó chỉ là quân cờ của Văn Huyền Xu, cho đến lúc này mọi chuyện vẫn còn nằm trong lòng bàn tay ông ta, ông ta vẫn là người thắng.
Trong tòa thành này liệu còn có thứ gì có thể ngăn cản ông ta phá hủy Trưởng Tôn thị, bước lên chỗ ngồi trên đỉnh núi Chân Long?
Ông ta ngẩng đầu nhìn núi Chân Long.
Nếu như vào lúc này còn có chuyện gì đáng sợ có thể ngăn cản ông ta, vậy chuyện đó nhất định phải đến từ núi Chân Long.
Tại một đền thờ u ám sâu trong núi Chân Long mà Văn Huyền Xu không thể nhìn thấy, có một bức màn che nặng nề bỗng nhiên chuyển động, có vô số tia sáng từ sau bức màn che này phóng ra ngoài, tạo thành một dòng nước chảy...
Hoàng cung đang kịch chiến bỗng nhiên an tĩnh.
Không phải vì cảnh tượng mà không có ai nhìn thấy ở trên, mà vì có một bóng người tỏa ánh sáng vàng, đang từ dưới chân núi Chân Long, dọc theo con đường lớn hoàng cung mà chậm rãi đi tới.
Tất cả người tu hành học viện Lôi Đình và Trung Châu vệ vừa nhìn thấy người này, bất giác đồng loạt lui về sau, sau đấy buông binh khí trong tay mình.
Không phải vì uy nghiêm vô thượng mà người này đang phát ra, mà chính vì người này hoàn toàn có khả năng giải quyết trận giết chóc điên cuồng này.
Trong tình huống khẩn cấp hiện nay, người có quyền lực như vậy chỉ có một hoàng đế Vân Tần.
Đôi lông mày lạnh lùng của Văn Huyền Xu nhíu chặt lại.
Nhìn thẳng vào hoàng đế Vân Tần đang đi chậm rãi trên con đường lớn hoàng thành, ông ta biết bất kể sau đó xảy ra chuyện gì, đây đã là trận quyết chiến cuối cùng. Ông ta rất thích cảm giác quyết chiến này.
Ông ta quay đầu, nhìn văn sĩ mặc áo trắng một cái.
Văn sĩ mặc áo trắng nhìn ông ta, gật đầu, từ trong ống tay áo lấy ra một cột đá màu tím đỏ. Trên cột đá này không có bất kỳ phù văn nào, nhưng lại có rất nhiều lỗ thủng rất nhỏ.
Một luồng hồn lực từ tay văn sĩ mặc áo trắng thấm vào cột đá dài khoảng một thước.
Có những con vật rất nhỏ màu đỏ tím, trông như con muỗi như không phải con muỗi, từ trong các lỗ thủng trên cây cột đá trong tay Văn Huyền Xu bay ra ngoài.
Số lượng những con vật nhỏ màu đỏ tím này rất nhiều, từ xa nhìn lại, bất cứ ai cũng cảm thấy cột đá trong tay văn sĩ mặc áo trắng đang tỏa ra những luồng khói màu đỏ tím rất nhỏ.
Những con vật nhỏ màu đỏ tím này mừng rỡ ngửi thấy mùi vị máu tươi.
Bọn chúng nhất thời trở nên tham lam, bay xuống những vũng máu kia, bắt đầu hút máu, giao phối, sinh sản ra thêm nhiều quả trứng nhỏ màu trắng khác, sau đấy chết đi.
Không bao lâu sau, những quả trứng nhỏ màu trắng lại biến thành vô số con vật nhỏ màu đỏ tím, bọn chúng tiếp tục đi tìm máu tươi, quá trình này liên tục được tái diễn.
Ăn cơm, giao phối, đẻ trứng, sinh sản nảy nở là đạo sinh tồn căn bản nhất trong trời đất này, nhưng những gì đang diễn ra lại quá nhanh chóng.
Nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy kinh khủng, lông tơ trên người dựng đứng lên.
Chỉ trong vòng hai hoặc ba hơi thở, quá trình này đã được hoàn tất.
Tựa như trước khi ngươi nháy mắt, bầu trời vẫn còn đang chiếu rọi những ánh bình minh, nhưng sau khi nháy mắt, ngươi lại phát hiện bóng đêm đang phủ xuống.
Những tia khói màu đỏ tím ban đầu nhanh chóng biến thành cột khói dài, rồi biến thành một làn sương mù màu đỏ tím nồng nặc.
Tuy hiện giờ Văn Huyền Xu và văn sĩ mặc áo trắng chưa làm gì khác, không có ai ở đây đã từng nhìn thấy con vật nhỏ màu đỏ tím đấy, hoặc từng biết qua sách vở, hoặc có thể nói ngoại trừ Văn Huyền Xu và văn sĩ mặc áo trắng ra, không có ai biết con vật nhỏ màu đỏ tím này có gì lợi hại, nhưng tất cả Trung Châu vệ và người tu hành học viện Lôi Đình lại cảm thấy rất rung động, cảm thấy rất kinh khủng.
Bọn họ biết đây nhất định là hậu chiêu mạnh nhất của Văn Huyền Xu, được để dành cho trận quyết chiến cuối cùng với hoàng đế Vân Tần.
Hoàng đế Vân Tần vẫn đang chậm rãi bước đi trên con đường lớn hoàng cung Vân Tần vốn rộng đến mức đủ để chín chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng cùng chạy song song.
Hắn đi xuyên qua đại điện Kim Loan đã bị đánh đổ, rồi dừng lại ngay trước đại điện.
Hắn cũng nhìn thấy những con vật nhỏ màu đỏ tím kia điên cuồng tái diễn quá trình sinh lão bệnh tử, nhưng trong mắt hắn hiện nay chỉ có thần thái bá đạo, mạnh mẽ, tự tin, uy nghiêm, cuồng nhiệt, thậm chí khát vọng... không có một chút sợ hãi.
Tâm tình cuồng nhiệt, sức mạnh cường đại, uy nghiêm vô thượng... tất cả điều trên khiến người ta cảm thấy rằng đôi mắt của hắn bỗng trở nên sáng tỏ, phát ra ánh sáng chói chan.
Đối mặt với hoàng đế Vân Tần như vậy, Văn Huyền Xu muốn nói điều gì đấy.
Mà đối mặt với Văn Huyền Xu can đảm khiêu chiến mình, hoặc là đối với nhưng kẻ thù khác cũng đang có mặt ở đây, hoàng đế Vân Tần cũng muốn nói gì đấy.
Kết quả chính là hoàng đế Vân Tần phất phất tay với Nghê Hạc Niên, ý bảo Nghê Hạc Niên rời đi.
Nghê Hạc Niên mệt mỏi chậm rãi đi xa, biến mất trong một đại điện đổ nát.
- Nếu như năm xưa không có một Trương viện trưởng vào thành Trung Châu này, ngươi cũng chỉ là một người bình thường.
Văn Huyền Xu là người đầu tiên lên tiếng, lạnh lùng nói:
- Ngôi vị hoàng đế này là trời cao Vân Tần ban cho ngươi, nhưng ngươi lại cho rằng nó là của mình.
- Ngươi sai lầm rồi.
Hoàng đế Vân Tần không tức giận, bình thản trả lời Văn Huyền Xu với một giọng điệu đầy sự hưng phấn và mạnh mẽ:
- Trẫm không phải là người phàm, chỉ là những con kiến như ngươi lại không biết.
Văn Huyền Xu híp mắt lại.
Nhưng không đợi ông ta lên tiếng, hoàng đế Vân Tần đã ngạo nghễ nói:
- Học viện Thanh Loan luôn dạy người khác kính sợ, hôm nay ta sẽ nhờ lễ tế thu này để thiên hạ biết được kính sợ thật sự là gì.
- Đây mới chính là lễ tế thu Vân Tần.
Giọng nói đầy sự hưng phấn và mạnh mẽ của hắn ta vang lên.
Cả người hắn bắt đầu tỏa sáng.
Vô số tia chớp màu vàng từ trên da thịt trên người hắn xông ra ngoài.
Mọi người xung quanh nín thở.
Văn Huyền Xu và văn sĩ mặc áo trắng cũng nín thở.
Ngay cả Nghê Hạc Niên đang híp mắt lẳng lặng đi lại trong hoàng thành, suy nghĩ lại trận chiến vừa rồi giữa lão và đại trưởng lão núi Luyện Ngục cũng hoàn toàn nín thở.
Ánh mắt Nghê Hạc Niên hiện giờ đã rất kém, chỉ có thể nhìn rõ những vật trong năm thước xung quanh mình. Nhưng lúc này, lão bất chợt dùng sức quay đầu, nhìn về phương hướng núi Chân Long.
Hoàng đế Vân Tần phát ra tia chớp.
Núi Chân Long cũng bắt đầu phát sáng.
Trong những ngôi đền u ám, các bức màn che đã được ánh sáng chiếu rọi lúc trước thật giống như bị đốt cháy, từng bức màn che bỗng nhiên biến thành vô số màn sáng chói mắt.
Các phù văn huyền ảo trên mặt đất trong những ngôi đền ở núi Chân Long cũng bắt đầu lóe sáng, tựa như có một dung dịch một vàng sáng đang chảy xuôi bên dưới.
Vòng tròn kim loại lớn trong một đại điện mà Địch Sầu Phi từng đi tới bắt đầu phóng lên trên.
Thì ra đó không phải là một vòng tròn kim loại được khảm trên mặt đất, mà chính là một cây cột kim loại rất lớn...
Trên bầu trời bao la ở trên đỉnh núi Chân Long chỉ còn một màu vàng sáng bao phủ.
Tựa như trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một lối đi lớn, vô số ánh sáng màu vàng rơi xuống, bao phủ cả núi Chân Long.
Tất cả mọi người trong thành Trung Châu đều nhìn thấy cảnh tượng này.
Từ sáng sớm hôm nay, đã có nhiều người đóng chặt cửa nhà, nhưng bây giờ cũng bắt đầu mở cửa phòng ra, bước ra ngoài đường. Tất cả quân thủ thành, Trung Châu vệ trong và ngoài thành Trung Châu, Tuần sát quân... đều quên đi mệnh lệnh của cấp trên, đứng yên một chỗ, kinh hãi nhìn cảnh tượng như vậy.
Cả núi Chân Long sáng lên, đắm chìm trong ánh sáng màu vàng.
Ánh sáng trên núi Chân Long tạo thành một cột sáng khổng lồ, tựa như bầu trời đang mở một lối đi, có thiên thần từ trong đó muốn chính thức giáng lâm nhân gian.
Sợ hãi vô cùng vô tận đang chiếm cứ nội tâm quân đội phản bội.
Chẳng lẽ trong núi Chân Long thật sự có rồng như trong truyền thuyết sao?
Văn Huyền Xu rung động nhìn núi Chân Long đang biến thành một cột sáng màu vàng.
Văn sĩ mặc áo trắng luôn luôn tỉnh táo bỗng nhiên sợ hãi, lập tức đưa cây sáo trong tay mình lên miệng thổi.
Tiếng sáo vang lên, những làn sương mù màu đỏ tím kia tạo thành một cơn lốc, theo tâm ý của hắn mà phóng mạnh về người hoàng đế Vân Tần đang đắm chìm trong tia chớp.
"Ầm!"
Một tiếng sấm lớn nổ vang trên không trung!
Tất cả dân chúng trong thành Trung Châu cảm thấy hoảng sợ, tim đập nhanh hơn.
Không có ai thấy thiên thần phủ xuống, cũng không có chân long trong truyền thuyết.
Có một tia chớp màu vàng từ trên không trung phóng xuống, rơi ngay trước người hoàng đế Vân Tần, đánh bay mấy chục thi thể nằm la liệt trên mặt đất, khiến vô số vũng máu đang đọng lại trên mặt đất bị rung động, biến thành từng lớp sương máu.
Hoàng đế Vân Tần ngửa đầu nhìn trời.
Trăm vạn dân chúng trong thành Trung Châu ngửa đầu nhìn trời.
Phía trên hoàng cung Vân Tần là bầu trời bao la, vô số mây trắng bỗng nhiên sáng lên, biến thành những đám mây sét màu vàng.
Xung quanh các đám mây sét màu vàng có những tia chớp, ngay cả trung tâm các đám mây trắng xa xa cũng bắt đầu phóng ra ngoài những tia chớp màu vàng dài hẹp.
Nghê Hạc Niên không thể nhìn thấy rõ.
Lão ta chỉ cảm nhận được nguyên khí đang dao động rất kinh khủng.
Tựa như có rất nhiều Thánh sư đang tụ tập trên bầu trời bao la.
Ngày càng có nhiều tia chớp màu vàng xuất hiện.
Vô số tia chớp màu vàng cùng nhau đánh xuống dưới đất, tựa như đang có một cơn mưa tầm tã...
Tất cả nghịch thần Vân Tần, những người tu hành khác đang đứng đằng sau Văn Huyền Xu và chính Văn Huyền Xu cảm thấy rét lạnh, sau đó bắt đầu run rẩy, tựa như có một số người tuyết đang không ngừng phủi bông tuyết trên người xuống.
Tia chớp màu vàng đánh xuống, hoàng đế Vân Tần lạnh lùng nhìn Văn Huyền Xu một cái, sau đấy hắn bắt đầu đi tới phía trước, đối mặt với đám quân phản loạn.
Khi nhìn Văn Huyền Xu, thậm chí ánh mắt của hắn ta còn muốn nói lời cảm tạ.
Văn Huyền Xu hiểu ý hắn, đầu óc trở nên trống rỗng.
Vô số tiếng la khóc, cầu xin tha thứ và tiếng thét sợ hãi chói tai vang lên.
Từng tia chớp màu vàng đánh xuống hoàng đế Vân Tần và những quân sĩ phản bội đang ở xung quanh, tựa như có vô số thiên sứ đang mạnh mẽ trừng phạt kẻ tù tội, chấn nát một tên quân sĩ sợ hãi thành vô số mảnh nhỏ.
Từng cơn lốc màu đỏ tím bị những tia chớp đó đánh thành bụi bay.
Hoàng đế Vân Tần mạnh mẽ bước đi giữa vô số tia chớp. Văn sĩ mặc áo trắng nhìn thấy những tia chớp màu vàng đánh trúng người hoàng đế Vân Tần tựa như một cơn mưa bình thường vậy, dọc theo thân thể Trưởng Tôn Cẩm Sắt mà chảy xuống đất.
Một tia chớp thô to bỗng nhiên đánh thẳng vào người văn sĩ mặc áo trắng.
Cả người văn sĩ mặc áo trắng bị đánh bay ra ngoài, từ từ nứt vỡ.