Chương 737: Hải yêu vương

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:11

Những âm thanh cấp tốc liên tiếp từ trong miệng Trì Vũ Âm phát ra ngoài, tựa như đang ca hát chốn đông người. Trì Túc vẫn đang luống cuống lấy những hạt đậu tỉnh cảnh từ trong cây trượng ra, giao cho Trì San có vóc người nhỏ nhất. Mái tóc màu xanh biếc của Trì San bắt đầu tung bay, có những luồng khí trông như trường kiếm sắc bén từ trên thân thể nàng ta phóng bay ra ngoài. Từng gốc bụi gai có màu đen sẫm, trông như sắt cứng, nhanh chóng sinh trưởng trên mặt đất. Chỉ trong tíc tắc, chúng đã có chiều cao ngang với người trưởng thành. Lâm Tịch cau mày lại. Chỉ dựa vào khí tức mạnh mẽ do Trì San phóng ra ngoài, hắn có thể cảm giác được thiếu nữ Yêu tộc trông rất yếu đuối, có vóc người nhỏ xinh này là một người tu hành có tu vi còn mạnh hơn cả hắn, đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong. Chỉ là vừa rồi Nam Cung Vị Ương đã xuất kiếm, những người tu hành Yêu tộc này không thể không biết Nam Cung Vị Ương là một Thánh sư ngự kiếm, hắn cảm thấy nếu như đối thủ chỉ là ba con nhện quỷ nước và mấy lão Lục la tinh này, đáng lẽ mấy người Yêu tộc này không thể khẩn trương đến như vậy. Điều càng khiến hắn cảm thấy không đơn giản chính là Trì Tiểu Dạ cũng không phiên dịch vừa rồi Trì Vũ Âm đã nói những gì. - Nhện quỷ nước có thể suy nghĩ một chút, nhưng Lục la tinh chỉ biết ăn thôi, không có trí khôn gì. Khi Lâm Tịch quay đầu, tập trung nhìn Trì Tiểu Dạ, Trì Tiểu Dạ mới hết khiếp sợ và dần phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng giải thích với Lâm Tịch: - Lục la tinh và nhện quỷ nước không có quan hệ gì cả, ngược lại lúc bình thường các Lục la tinh hẳn phải tránh xa yêu thú cường đại như nhện quỷ nước, nên không thể tạo thành cục diện trước sau giáp công, phối hợp tấn công kẻ thù như bây giờ. Dựa theo kinh nghiệm của chúng ta đối với rừng Cổ Yêu, rất có thể có một Yêu thú cường đại khác đang thống lĩnh hai loài vật này. - Theo như chúng ta được biết, chỉ có vài loại yêu thú mới có thể khiến hai loài vật này nghe lệnh theo, mà những yêu thú đó đều đã đạt đến Thánh giai. Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, nhanh chóng bổ sung. - Có yêu thú đạt đến Thánh giai sao? Lâm Tịch nhất thời hiểu được tại sao những người tu hành Yêu tộc này lại khẩn trương như đang đối diện với kẻ thù cường đại. Yêu thú Thánh giai thường chỉ xuất hiện trong những vùng đất không thể biết, điều quan trọng nhất chính là không giống như những người tu hành Vân Tần đã rất quen thuộc với cách chiến đấu của những người tu hành Yêu tộc hay kẻ thù của mình, mà là vì Yêu thú Thánh giai trên thế gian này còn ít hơn người tu hành Thánh giai, nên người tu hành rất không quen với cách chiến đấu của những loài yêu thú đó, chiến đấu rất bất lợi. "Rét..."" Hai lão Lục la tinh núp trong bóng tối đằng sau bỗng nhiên phát ra một tràng âm thanh trầm thấp. Hai con Lục la tinh này vốn đang giãy giụa, nhưng sau khi chúng phát ra âm thanh như vậy, Lâm Tịch lập tức chú ý được trên "hai chân" của chúng rõ ràng có những hoa văn khác với Lục la tinh bình thường, trông như những vòng gỗ rõ ràng tượng trưng cho tuổi tác của chúng. Mà sau khi chúng la lên như vậy, hai con Lục la tinh này bỗng nhiên ngừng giãy giụa, tiếp theo chúng khẽ run rẩy, khiến cho những chiếc lá xanh trên người chúng phát ra tiếng vang sàn sạt. Mà trên con đường đá đằng trước, ba con nhện nước vừa rồi rõ ràng đã chuẩn bị ra tay, nhưng bây giờ chúng lại co rúm, đứng yên tại chỗ. "Rầm!","Rầm!''... Từng âm thanh trầm thấp không ngừng vang lên. Khi âm thanh đầu tiên xuất hiện, mọi người cứ tưởng có tiếng trống từ đằng xa vang lên, nhưng khi đến lúc các âm thanh tương tự không ngừng xuất hiện, mọi người có thể khẳng định đây là tiếng bước chân. Rốt cuộc là thân thể khổng lồ như thế nào giẫm đạp lên mặt đất, mà mới phát ra âm thanh khổng lồ như vậy? Hai tay Trì Vũ Âm nắm chặt hai chuôi kiếm ở bên hông mình, bất giác xoay đầu nhìn Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch một cái. Lòng bàn tay nàng hiện giờ đã thấm đầy mồ hôi lạnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân như vậy, nàng đã cảm thấy mình không thể nào chống lại. Nhưng điều khiến nàng cảm thấy bất ngờ và không hiểu được chính là Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương hiện giờ lại vô cùng bình tĩnh... Ngay khi tiếng bước chân đầu tiên vang lên, Trì San đã lập tức biến sắc. Thân thể nhỏ xinh của nàng tựa như biến thành một cái quạt gió khổng lồ. Từng luồng hồn lực màu xanh nhạt không ngừng từ hai bàn tay nàng phóng ra ngoài, khiến cho những gốc bụi gai trông như sắt cứng kia không ngừng sinh trưởng và phát sáng, giúp cho cả một khu vực sáng bừng lên. Bộ phận thô nhất trên gốc bụi gai lớn như cánh tay trẻ nhỏ, bộ phận nhỏ nhất cũng to như ngón tay, các mảnh nhọn trên cây đều dài đến vài tấc, đầu gai vô cùng sắc bén, phát ra ánh sáng khiến lòng người kinh sợ. Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng. Dần dần âm thanh đó không phải là tiếng đánh trống nữa, mà là tiếng cây trụ lớn đánh mạnh xuống mặt đất. Mặt đất không ngừng rung động như động đất. Lâm Tịch đang bình tĩnh quan sát hai lão Lục la tinh trong bóng tối đứng yên, không dám động đậy bỗng nhiên giơ tay lên. Ánh mắt của mấy người tu hành Yêu tộc đều bị động tác này của Lâm Tịch hấp dẫn. Ngay trong nháy mắt này, các nàng lập tức chú ý đến điểm sáng ở ngay đầu ngón tay Lâm Tịch. Có một điểm sáng nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay Lâm Tịch, nhanh chóng mở rộng ra, biến thành một cột sáng chói mắt. Một bóng dáng đang đi tới với tốc độ chậm rãi nhanh chóng xuất hiện trong mắt mọi người. Bóng dáng này có vóc dáng như con người, khiến ngươi ta cảm thấy có một người đang đi tới. Bóng dáng này có mái tóc màu đen, nhưng bộ giáp bao phủ cả người nó cũng có màu lam đen tương tự. Mái tóc và cả bộ giáp này đề ướt nhẹp, tựa như đó là một tầng da cá đầy chất nhầy. Nhờ có bộ da cá đầy chất nhầy này, mà hồn lực tản phát ra ngoài của nó có một tầng ánh sáng tựa như có tựa như không, không ngừng nhộn nhạo. Vóc người của nó trông không khác gì người bình thường cả, nhưng cứ mỗi một bước bước ra lại phát ra âm thanh trầm thấp khổng lồ, khiến người ta cảm thấy thật hoang đường và đè nén. - Hải yêu vương! Có mấy tiếng hô gấp rút vang lên, nhưng bởi vì chỉ có Trì Tiểu Dạ dùng tiếng nói Vân Tần, nên Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương có thể nghe được. - Hải yêu vương? Là yêu thú như thế nào? Lâm Tịch lập tức hỏi. Lâm Tịch biết khi chiến đấu với Thánh sư, mình không thể tiêu hao chút hồn lực nào. Nên trước khi hiểu rõ loài yêu thú này, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đều không có ý ra tay trước. - Là loài yêu thú có thể đột nhiên xuất hiện trên mặt nước, thực lực đạt tới Thánh giai. Còn lại thế nào chúng ta cũng không biết, bởi vì thành Lục Dã chúng ta chưa từng gặp yêu thú hình người này, hoặc có thể nói tộc nhân nhìn thấy nó đều đã chết, nên chúng ta không rõ được. Trì Tiểu Dạ trả lời Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương. "Vèo'',"Vèo'',"Vèo''... Nhưng ngay lúc này, có ba âm thanh xé gió vang lên. Ba cây tên màu xanh biếc bắn về phía Hải yêu vương, nhanh như điện xẹt qua. Hiện giờ Hải yêu vương đã đi qua hai lão Lục la tinh đang run rẩy, mà loài yêu thú như Hải yêu vương lại phát ra tầng tầng hơi nước, nên đối với một tiễn thủ như Trì Mang, đây chính là thời cơ tốt nhất để ra tay. Ba ngọn lửa sáng đồng thời bùng cháy trên người Hải yêu vương. Ba cây tên đó đã trực tiếp biến thành ba sợi dây leo màu đỏ thẫm giương nanh múa vuốt, hấp thụ dưỡng khí quanh người Hải yêu vương, sau đấy bắt đầu bùng cháy. Có một ngọn lửa thậm chí còn cháy ngay trên mặt Hải yêu vương. Ngay khi ánh lửa được dấy lên, Lâm Tịch thấy rõ ràng ngũ quan Hải yêu vương không khác gì người bình thường quá nhiều, trên mặt cũng không có vảy, chỉ là một lớp da thịt hơi trắng bệch, ngoài ra còn có những sợi gân màu đen dài hẹp, trông giống như một người tu hành thi triển ma biến. Ba cây tên màu xanh biếc lượt thứ hai của Trì Mang đã được phóng ra khỏi tay, nhưng ngay nháy mắt này, hắn khẽ ngừng thở, đôi ngươi màu xanh biếc cũng co lại thật nhanh. Ngọn lửa đang thiêu đốt lại không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người Hải yêu vương, mà những ngọn lửa đang bùng cháy đấy lại nhanh chóng dập tắt, bắt đầu yếu bớt, tựa như loài thực vật đó chuẩn bị chết đi, rơi xuống người Hải yêu vương. Trì Vũ Âm cảm thấy khí lạnh lan tràn khắp toàn thân. Nàng rất hiểu rõ lực bắn của Trì Mang. Cho dù không nhắc đến hiệu quả của Hỏa đồ la khi quán chú hồn lực vào, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong ba cây tên đó ít nhất cũng ngang ngửa với chiếc xe ngựa đang chạy nhanh. Nhưng Hải yêu vương không những không né tránh, mà sau khi ba cây tên đó bắn vào người nó, nó dĩ nhiên không lui về sau một bước sao? Sức mạnh của loài yêu thú này thật khủng khiếp. - Ta còn chưa dung hồn. Đối mặt với yêu thú khủng bộ như vậy, Nam Cung Vị Ương bỗng nhiên lên tiếng nói, giọng điệu như đang trò chuyện, chân thành nói với Lâm Tịch một câu. Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, gật đầu, rồi nhẹ giọng tự nói: - Ta cũng không biết có thể dung hồn được hay không. Trì Túc đang nắm chặt cây trượng trong tay, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, có thể nghe rõ được những gì Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch nói chuyện với nhau, lập tức cảm thấy mơ hồ và không hiểu. Hình như Nam Cung Vị Ương muốn lấy con yêu thú này để dung hồn? Nên nàng vừa rồi căn dặn Lâm Tịch không nên ra tay quá nặng, không nên đánh con yêu thú này thê thảm đến mức không thể nào dung hồn được? Con yêu thú này vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh của nó tất nhiên đủ để bất kỳ người tu hành Vân Tần nào có thể dung hồn được phải động tâm. Chỉ là khi đối mặt với con yêu thú này, chẳng lẽ nàng chỉ nghĩ đến việc dung hồn? Chứ không lo sợ mình sẽ bị con yêu thú này giết chết sao? Trì Túc không thể hiểu. Cũng ngay trong nháy mắt này, Hải yêu vương đột nhiên ngẩng đầu lên. Trong tròng mắt âm lãnh của nó hiện giờ không có ba cây tên chuẩn bị rơi xuống người nó, mà đó chính là hai luồng ánh sáng vừa mới xuất hiện. Một luồng ánh kiếm rét lạnh. Một luồng ánh sáng màu đen vẽ nên đường vòng cung trên không trung. Một luồng nguyên khí kinh khủng khiến cả trời đất phải rung động bỗng nhiên xuất hiện, đó là một luồng bọt bước xanh đậm từ bên chân trái của nó bay lên ngăn chặn phi kiếm đang bay tới. Phi kiếm chí hàn của Nam Cung Vị Ương va chạm với luồng bọt nước nhẹ nhàng đó, phát ra âm thanh khiến người nghe phải đau màng nhĩ. Thân thể Hải yêu vương khẽ lung lay. Lông mi của Nam Cung Vị Ương hơi giật lên. Lúc này Hải yêu vương đã hướng sang bên trái để di chuyển. Tuy cũng là một bước sải dài như lúc trước, nhưng thân thể của nó lại tạo thành tàn ảnh nhanh đến mức khó tin. Bây giờ có vô số tàn ảnh đang rung động, khiến cho Trì Tiểu Dạ thậm chí khó cảm thấy đâu là thân thể thật của nó. Ngay sau đó, luồng ánh sáng đen kia đã rơi xuống một tàn ảnh trên mặt đất.