Chương 399: Các ngươi không hiểu, nhưng ta lại hiểu
Tiên Ma Biến
Vô Tội01-07-2023 20:10:19
Không biết có phải do tính cách không thích ở chung với nhiều người, hay là muốn an tĩnh nhìn kỹ trường kiếm trong tay, nên Nam Cung Vị Ương đã đi hơn xa đội ngũ đằng sau một chút.
Lâm Tịch đi theo bên cạnh, Nam Cung Vị Ương trực tiếp hỏi:
- Ngươi muốn xin ta dạy chuyện gì?
- Kiếm cảm.
Đối với tính khí Cốc Tâm Âm hay Nam Cung Vị Ương, Lâm Tịch đã tương đối hiểu rõ. Cốc Tâm Âm thuộc dạng người cho dù không khí đang căng thẳng tới mức nào, hắn ta vẫn có thể trêu đùa hoặc tươi cười được, nhưng Nam Cung Vị Ương lại gần như không có biểu hiện gì... việc không có biểu hiện gì không phải là tính nàng quá tốt, mà là Lâm Tịch không nhận ra tính nàng có gì đặc biệt. Đối mặt với dạng người tương tự như An Khả Y, Lâm Tịch biết thay vì nói dòng dài hoặc vòng vo, cách đơn giản nhất chính là trực tiếp nói ra.
- Ta chỉ vừa đạt tới Đại hồn sư trung giai, hồn lực trong đan điền tích tụ lại thành chất lỏng... theo lý lẽ thông thường không thể nào có kiểm cảm được, một lão sư đã nói với ta rằng hẳn do thanh kiếm này đặc biệt nên ta mới có cảm giác này.
Sau khi thẳng thắn nói ra hai chữ "kiếm cảm", Lâm Tịch nhìn nàng, nói tiếp.
Nam Cung Vị Ương không hề trầm ngâm suy nghĩ, nói thẳng:
- Là do chất liệu kiếm và phù văn kiếm đặc biệt. Ngoài ra cũng do ngươi trời sinh ra đã thích hợp luyện kiếm, cảm giác mạnh hơn những người tu hành khác. Ta nghĩ hẳn ngươi đã tu luyện một bí thuật bất truyền của học viện Thanh Loan.
Nghe thấy đối phương chỉ dựa vào một câu nói của mình mà lập tức phán đoán chuẩn xác như vậy, Lâm Tịch liền hít sâu một hơi. Hắn nhìn Nam Cung Vị Ương như đang nhìn một con quái vật, sau đấy đứng thẳng lên, đưa tay ra ngoài, để cho hồn lực của mình chảy xuôi khắp bàn tay.
- Nếu ta dùng thanh kiếm này đã có kiếm cảm... vậy có phải ta có thể ngự kiếm sớm hơn người khác không?
Lần này Nam Cung Vị Ương hơi dừng lại. Nàng đưa tay ra, sau đấy khẽ giật mình. Chỉ vừa cảm nhận được phản lực từ hồn lực trên tay Lâm Tịch, nàng liền nghiêm túc trả lời:
- Có thể, chỉ là hồn lực của ngươi chỉ có thể bao quanh phạm vi hai thước quanh người. Hơn nữa, nếu như so sánh với Thánh sư thì hồn lực của ngươi quá ít, quá yếu. Ngươi chỉ có thể giữ vững hồn lực liên tục phun ra ngoài mới có thể khiến phi kiếm bay lên, nhiều nhất là giữ liên tục mười mấy tức. Cho nên, ngươi chỉ có thể lấy chiêu này làm kỳ binh, chứ không thể quang minh chính đại dùng.
- Có thể rồi?
Đầu tiên Lâm Tịch vui mừng, tiếp theo khuôn mặt trở nên hơi khó coi, nói:
- Chỉ có thể duy trì mười mấy tức... không chỉ là sức mạnh hồn lực, mà phải dùng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, chẳng lẽ chênh lệch giữa Đại hồn sư và Thánh sư cách xa như vậy sao?
Nam Cung Vị Ương thật tình trả lời:
- Nếu như hồn lực trong cơ thể Đại hồn sư là một vạc nước, vậy Thánh sư ít nhất phải có hơn một ngàn vạc nước.
- Cho nên, Thánh sư mới được gọi là Thánh... Muốn đạt đến mức đó, không biết phải minh tưởng để dành bao nhiêu nước nữa, không trách được Thánh sư rất ít, mà trên Thánh sư lại càng ít.
Lâm Tịch cảm thán một câu, tiếp đấy nhìn Nam Cung Vị Ương, hỏi:
- Cô có thể dạy ta phương pháp ngự kiếm không?
Nam Cung Vị Ương cau mày, lần này không trực tiếp trả lời mà còn hỏi ngược lại:
- Tại sao ngươi không đi thỉnh giáo Cốc Tâm Âm? So với ta hắn còn lợi hại hơn.
- Cốc sư thúc bị thương rất nặng, nếu như sư thúc chịu dạy, ta sợ rằng sư thúc phải mệt mỏi hơn.
Lâm Tịch nói:
- Hơn nữa, nếu như có thể học được từ nhiều người, đây cũng là chuyện tốt.
- Được.
Nam Cung Vị Ương gật đầu, trả trường kiếm trong tay lại cho Lâm Tịch.
Lâm Tịch không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý như vậy. Vừa thấy Nam Cung Vị Ương trả trường kiếm cho mình, hắn không khỏi ngây người:
- Không phải cô muốn nhìn trường kiếm này sao? Không cần phải vội vã dạy ta cách ngự kiếm như vậy?
Nam Cung Vị Ương nói:
- Không cần, khi nói với ngươi nãy giờ, ta đã suy nghĩ cẩn thận.
Lâm Tịch lại sửng sốt, trong lúc trả lời mấy vấn đề của mình mà vẫn có thể suy nghĩ cẩn thận việc khác, rốt cuộc trong đầu thiếu nữ này có gì vậy? Hắn im lặng lắc đầu, sau đấy không nhịn được tò mò, hỏi:
- Cô suy nghĩ cẩn thận cái gì?
- Ta cảm thấy thanh kiếm này rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch, bình tĩnh trả lời.
Đối với người như Nam Cung Vị Ương, nàng chỉ biết phân chia con người thành hai dạng: nàng thích hoặc không thích. Nhưng khi gặp Lâm Tịch nàng lại cảm thấy mình hơi kỳ lạ, nàng không thể nói rõ là mình thích hay không thích Lâm Tịch, chỉ là cảm thấy Lâm Tịch rất kỳ lạ, rất đặc biệt.
- Trí nhớ của ta rất tốt.
Nam Cung Vị Ương bất giác cau mày lại, nói tiếp:
- Như vậy chỉ có một khả năng, đó là lúc ta còn chưa nhớ rõ mọi chuyện hay hiểu chuyện thì đã gặp thanh phi kiếm này.
Lâm Tịch cũng trả lời theo nàng, nói:
- Có lẽ là vậy.
Nam Cung Vị Ương nói:
- Ta cứ dạy cho ngươi phương pháp ngự kiếm trước, sau này có bản đồ rồi, ngươi hãy chỉ cho ta nơi ngươi đã tìm ra thanh kiếm này.
Lâm Tịch cũng không nói nhảm nữa, trả lời trực tiếp:
- Được...
Ngay khi Lâm Tịch bắt đầu học hỏi những kiến thức về kiếm, những người trẻ tuổi còn lại của học viện rốt cuộc cũng ngồi chung với nhau, có thời gian hỏi thăm.
- Mông Bạch, sao ngươi lại mập hơn rồi.
Xa cách gặp lại, nhất là sau khi chiến đấu những trận sinh tử, khi nhìn thấy những người bạn này, Lý Khai Vân cảm thấy giọng của mình hơi run rẩy, khóe mắt ướt át.
- Đã gầy không ít rồi.
Mông Bạch lầm bầm, vỗ vỗ bả vai Lý Khai Vân, đắng lòng hỏi lại:
- Còn ngươi? Sao lại vừa đen vừa gầy?
Lý Khai Vân nhìn Cao Á Nam đang tái cả mặt cùng với Biên Lăng Hàm nằm trên băng ca theo lệnh Đường Vũ Nhân, hít sâu một hơi, tươi cười nói:
- Mặc kệ mập hay ốm đi, không có chuyện gì là tốt rồi.
- Các ngươi đến đây bao lâu rồi?
Cao Á Nam lôi kéo tay Khương Ngọc Nhi, nhẹ giọng hỏi.
Nàng thật sự không ngờ rằng một nữ sinh nhát gan, chỉ vì mấy lời trách mắng của lão sư mà khóc òa lên như Khương Ngọc Nhi lại dám tiến vào lăng Bích Lạc.
Khương Ngọc Nhi đỏ ửng cả mặt, nói:
- Đã bảy ngày rồi.
- Không biết còn đồng học nào ở lăng Bích Lạc không?
Cảm xúc hiện giờ của Khương Tiếu Y hơi ngổn ngang, bất giác hỏi câu này.
- Cô gái đang nói chuyện với Lâm Tịch... thật sự là Thánh sư sao?
Biên Lăng Hàm nhìn Lý Khai Vân và Cao Á Nam, hỏi:
- Nàng là ai vậy?
- Nàng ta tên Nam Cung Vị Ương, vẫn đi theo trưởng công chúa tu hành. Mặc dù hơi khó tin, nhưng nàng ta đúng là Thánh sư.
Cao Á Nam nhìn thoáng qua Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, nói.
- Ta có nghe niên trưởng nhắc đến chuyện này, nàng là người sinh ra đã có đạo tâm đấy.
Lý Khai Vân cảm thấy việc nghị luận người nào đấy sau lưng là hơi vô lễ, nên thấp giọng nói.
- Trời sinh đã có thể cảm giác được hồn lực, tu hành như thế nào?
Mấy người Cao Á Nam đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi thất bại.
Lý Khai Vân cũng ao ước nhìn thoáng qua Nam Cung Vị Ương ở nơi xa, hỏi:
- Lâm Tịch muốn hỏi nàng chuyện gì vậy?
Cao Á Nam nói:
- Có lẽ liên quan đến việc ngự kiếm.
Lý Khai Vân hơi thoải mái, thuận miệng nói:
- Có gấp quá hay không? Còn chưa kịp nói chuyện gì đã chạy lại hỏi chuyện tu hành xa đến thế.
Vừa nói xong câu này, Lý Khai Vân phát hiện thái độ mấy người Khương Tiếu Y rất kỳ lạ, hơn nữa Mông Bạch còn là người thể hiện rõ ràng nhất, giống như là muốn khóc nhưng lại không có nước mắt, nên hắn hơi kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy?
- Sợ rằng không xa đâu.
Mông Bạch chỉ ngón tay mập mạp về phía Lâm Tịch, run giọng nói:
- Lý Khai Vân... Lâm Tịch cũng là một tu hành si, hắn có kiếm cảm rồi đấy.
Lý Khai Vân ngây người, không thể tin được...
Trong lúc những đệ tử học viện trẻ tuổi nói chuyện với nhau, các thế hệ trước của học viện cũng mật đàm về họ.
- Mạc Minh Kỳ, ngươi vẫn đi theo lão sư Tiêu Minh Hiên, ngươi có thể biết tại sao học viện lại phái nhiều đệ tử mới chỉ năm nhất vào lăng Bích Lạc hay không?
Lam Tê Phượng cau mày, nói:
- Mặc dù bọn họ đã đi đến nơi này, nhưng ta, Đường Vũ Nhân và Lý Ngũ đều nhất trí rằng việc này không khác gì bảo họ chịu chết cả. Mạc Minh Kỳ, ta nghĩ chính ngươi đã từng nghĩ việc này rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm.
Đối mặt với câu hỏi của Lam Tê Phượng, Mạc Minh Kỳ lại buồn rầu lắc đầu:
- Ta đã nghĩ rồi, nhưng ta cũng không hiểu dụng ý mấy người Hạ phó viện trưởng.
- Các ngươi nghĩ mãi không hiểu, nhưng ta lại hiểu.
- Cốc Tâm Âm, ngươi lại nói nhảm rồi...
Lam Tê Phượng tức giận nói:
- Ngươi thấy được bọn họ xuất sắc, nhưng đây là chuyện liên quan đến sống chết của họ.
- Lần này ta thật sự không có nói nhảm.
Cốc Tâm Âm cười cười, nhìn thoáng qua mấy người Khương Tiếu Y đang bàn luận xôn xao, nhẹ giọng nói:
- Cũng giống như những lần ta và các ngươi thực hiện nhiệm vụ trước kia... tất cả cho thấy trong bọn họ có một người như ta, được đám người Hạ phó viện trưởng coi trọng. Hơn nữa, Hạ phó viện trưởng rất tin tưởng người này, sẵn sàng giao tính mạng đồng bạn hắn vào tay hắn.
Lam Tê Phượng và mấy người Đường Vũ Nhân ngẩn người, bất giác xoay đầu sang nhìn Lâm Tịch ở nơi xa.
- Ngay cả tiểu cô nương Nam Cung Vị Ương cũng quen biết hắn... đây là cơ duyên của hắn.
Cốc Tâm Âm thở dài, nói;
- Các ngươi có chú ý tới ánh mắt của những người trẻ tuổi kia nhìn hắn không... nếu như không phải tuyệt đối tin tưởng, không thể nào có ánh mắt như vậy.
- Nhưng dù sao hắn chỉ là Đại hồn sư, cộng thêm con Tam vĩ hắc hồ miêu bất phàm kia, tối đa lắm chỉ ngang với Quốc sĩ... Hơn nữa, hắn ta chỉ là Phong hành giả, sao có thể so sánh với ngươi?
Mạc Minh Kỳ nhìn Cốc Tâm Âm, nói.
- Phong hành giả, Tế ti Linh Tế, hơn nữa ta thấy hắn ít nhất còn phải là Chính tương tinh... nhiêu đây còn chưa đủ sao?
Cốc Tâm Âm cười cười:
- Đường Vũ Nhân, thủ pháp của ngươi rất lợi hại, nhưng cảm giác của ta mạnh hơn ngươi. Ngươi không nhìn thấy được mười mấy vết thương trong người hắn, nhưng ta có thể cảm giác được. Vết thương của hắn tự lành nhanh hơn người bình thường nhiều lắm, mà lại không dùng thuốc gì cả.
- Ý của ngươi là ngay cả La thủ hộ cũng...
Sắc mặt Đường Vũ Nhân nhất thời thay đổi, mà đám người Lam Tê Phượng cũng nhất thời hít sâu một hơi. Nhưng ngay sau đấy, Đường Vũ Nhân lại kịp thời nhớ đến một việc, hít vào một hơi thật sâu, nhìn Cốc Tâm Âm nói:
- Ngay cả vết thương của hắn tự lành nhanh hơn người bình thường mà ngươi cũng cảm giác ra... Nói như vậy, ngươi thật sự đã lấy được truyền thừa kia của chùa Bàn Nhược?
Cốc Tâm Âm gật đầu.
Sau khi gật đầu, Cốc Tâm Âm bỗng nhiên trầm mặc. Mấy người Đường Vũ Nhân cho rằng hắn đang nghĩ tới chuyện ở Đường Tàng, nghĩ tới người con gái đã vì hắn mà bị phụ thân của mình là hoàng thúc Tiêu Tương giết chết.
Trong lúc nhất thời, mấy người Đường Vũ Nhân không nói gì, tránh Cốc Tâm Âm phải sầu não trong lòng.
Chỉ là bọn hắn không biết hiện giờ Cốc Tâm Âm đang nghĩ tới việc khác.
- Hạ phó viện trưởng... xem ra sức khỏe của ngài không tốt lắm rồi, không tốt đến mức khiến Vân Tần và vài người trong học viện dám nghĩ tới những điều bất lợi cho ngài và học viện. Nếu không, mặc dù ngài không tự mình đến lăng Bích Lạc giáo huấn Văn Nhân Thương Nguyệt, tại sao còn lo lắng đệ tử không thể trở về... Tại sao còn vội vã đưa nhiều niên muội học đệ như vậy đến trước mặt đệ tử đây?