Chương 418: Vô hậu

Tiên Ma Biến

Vô Tội 01-07-2023 20:10:19

Tất cả quan viên thông minh đều cảm thấy sẽ có một chuyện kinh tâm động phách xảy ra. Nhưng nếu như so với cơn mưa lạnh vào mùa thu ở đế quốc Vân Tần, chuyện này càng khiến người ta cảm thấy rét lạnh hơn. Ở đế quốc Vân Tần khổng lồ này, mỗi một quan viên đều cho rằng Chu thủ phụ luôn luôn là người đứng bên cạnh hoàng đế. Những năm vừa qua, vị Thủ phụ cơ trí này tựa như một dòng suối mát, không ngừng dung hòa những mâu thuẫn to lớn trong triều đình. Rất nhiều người cho rằng nhờ có một người cơ trí như ông ta, nên chín vị nguyên lão tay nắm trọng quyền từ lúc tiên hoàng lập quốc đến nay mới không thể lấn áp hoàng đế hiện tại. Nhưng không có người nào ngờ rằng nguyên nhân khiến hoàng đế Vân Tần giữa lại chiếc ghế sau chiếc màn che vốn của nguyên lão họ Hoàng, để cho người Lãnh gia ngồi vào, chỉ vì hắn muốn Văn Huyền Xu thay thế vị trí của Chu thủ phụ. Quyền lực đổi thay như vậy, đổi lại chính là sự trung thành của Lãnh gia và Văn gia... Gió bắt đầu thổi. Sau hoàng cung Vân Tần, mây đen trên núi Chân Long càng lúc càng dầy. Trưởng công chúa Vân Tần đang đi trên núi Chân Long, một mình tiến về điện Vô Cương trên đỉnh núi. Dung mạo nàng ta vẫn như xưa, khóe mắt có những nếp nhăn nhàn nhạt, nhưng bởi vì khí chất cao quý, nên trên người vẫn toát ra một lực hấp dẫn vô hình mà trí mạng với phần lớn đàn ông trên thế gian này. Ở trong những cơn gió lạnh thổi qua mình, trưởng công chúa có đôi môi cực mỏng, khiến người nhìn cảm thấy nàng ta thật lạnh lùng, đang khẽ nhíu mày, cảm thấy gió thật lạnh lẽo. Tin tức hoàng đế muốn nam phạt đã truyền ra ngoài, không biết bao quan viên bắt đầu khuyên can. Hơn nữa, rất nhiều Cấp sự trung ở các Ti đều quỳ trước cửa cung, không chịu đứng dậy, nhưng vì Lãnh gia và Văn gia đứng bên hoàng đế, cộng thêm lão thủ phụ họ Văn Nhân không nói lời nào, mà Hồ gia ở sau bức màn che không ngờ hoàng đế lại lặng lẽ cướp đi người có thực quyền cao nhất trong nhà mình, kết hợp với Giang gia tuy luôn phản đối hoàng đế quyết liệt với học viện Thanh Loan, nhưng lại ngầm ủng hộ việc hoàng đế muốn mở rộng biên cương, nên nàng biết cán cân đã nghiêng hoàn toàn về một phía. Sau khi Chu thủ phụ cáo lão về quê, nàng biết người có thể ngăn cản hoàng huynh nổi điên hơn, sợ rằng chỉ còn một mình nàng. Trong mắt nàng, kể từ khi tin tức Trưởng Tôn Vô Cương chết trận truyền về, Trưởng Tôn Cẩm Sắt ngay trên đại điện công khai muốn quyết liệt với học viện Thanh Loan, vị hoàng huynh này của nàng đã muốn điên rồi. Không nói đến những gì học viện Thanh Loan đã làm cho Vân Tần trong nhiều năm qua, cái quan trọng nhất chính là học viện Thanh Loan chưa bao giờ uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của dòng họ Trưởng Tôn... Hơn nữa, nếu như coi học viện Thanh Loan là một món hàng hóa... vậy nếu như Vân Tần không cần, cho dù phải trả nhiều tài lực và vật lực hơn, chắc chắn Đường Tàng và Đại Mãng đều muốn học viện Thanh Loan trở thành vật của mình. Về phần nam phạt, đây là việc chỉ có người điên mới làm. Nàng đi vào đại điện Vô Cương trống rỗng. Nàng nhìn quanh đại điện vốn trống trải không có bất kỳ vật gì, nhưng hiện giờ lại đặt một chiếc long ỷ màu vàng. Chiếc long ỷ này tựa như một cái đỉnh trấn giữ, đóng chặt xuống bản đồ đế quốc trông như một mặt nước biển đang lan tràn ra tứ phương. - Tại sao? Nàng nhìn hoàng đế Vân Tần đang ngồi trên long ỷ màu vàng, yên lặng tựa như một tấm kim loại lạnh lẽo, ngay cả việc nàng tới đây cũng không để ý đến, không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng mà hỏi. Sau một hồi trầm mặc, Trưởng Tôn Cẩm Sắt lạnh lùng lên tiếng: - Hoàng muội cảm thấy ta làm việc như vậy là không đúng? Nghe thấy câu nói lạnh lùng mà bàng quan tất cả của hoàng đế, trưởng công chúa cảm thấy ngực mình đau đến nỗi không thể nghĩ ngợi được gì nữa. Nàng đau đớn nhìn Trưởng Tôn Cẩm Sắt, nói: - Đại Mãng không phải là bọn giặc cỏ Tây di kia, đó là một vương triều tương đương với một nửa Vân Tần ta. Cho dù có giành được thắng lợi, nhưng muốn tiêu diệt Đại Mãng, đó cũng là chuyện tốn không biết bao thời gian. Chẳng lẽ hoàng huynh ngài không biết việc này sẽ kéo con dân Vân Tần chúng ta vào vũng bùn? Trưởng Tôn Cẩm Sắt lạnh lùng cười một tiếng, một giọng nói trầm thấp từ miệng hắn truyền ra ngoài: - Trẫm tất nhiên biết một khi nam phạt chinh chiến, dân chúng Vân Tần khắp nơi sẽ bị khốn quẫn, nhưng chiến lực Đại Mãng liệu thịnh vượng như Vân Tần ta? Hoàng muội không được quên mặc dù trong mười năm nay, người khác cảm thấy Vân Tần ta tựa như hoàng hôn phía sau núi, nhưng Vân Tần vẫn là đế quốc mạnh nhất thế gian. So với chúng ta, chắc chắn Đại Mãng càng khốn quẫn hơn, chỉ cần hoàng muội không trước mặt ngăn trở trẫm, nhất định chúng ta sẽ chiến thắng. Trưởng công chúa cắn môi, hít sâu một hơi, nói: - Mặc dù nhất định phải nam phạt, nhưng những gì Chu thủ phụ nói có gì sai? Tuy nói hoàng cung Đại Mãng loạn, nhưng thế cục không loạn, lại có Văn Nhân Thương Nguyệt thống lĩnh quân đội, quân bị đầy đủ... chúng ta cần gì phải nam phạt ngay lúc Đại Mãng mưa thuận gió hòa, tích nhiều lương thực đến nỗi có nhiều rượu để dùng? Mà cho dù hoàng huynh không thương cảm những gì Chu thủ phụ đã làm trong nhiều năm qua, Chu thủ phụ vốn là một người tu hành mạnh mẽ một mình trấn giữ cả hoàng thành, hoàng huynh cần gì phải mạnh tay đến như vậy? Trưởng Tôn Cẩm Sắt tựa như có vết thương lớn trong lòng, hắn quắc mắt nhìn trưởng công chúa, lạnh lùng nói: - Đây là cách nghĩ của hoàng muội. Hiện giờ Đường Tàng còn có một số quân đội giống như Thần tượng quân của hoàng thúc Tiêu Tương kiềm chế, thời cuộc chưa ổn, hoàng đế bé bỏng, căn bản không thể uy hiếp tới Vân Tần ta. Tình hình bên biên quan Long Xà coi như tạm ổn, Văn Nhân Thương Nguyệt vừa mới thống quân, một số người hiệu trung với Trạm Thai Mãng đang bị thanh tẩy, mà Hoàng nguyên lão vừa qua đời, lại có Văn gia và Lãnh gia giúp đỡ, nên trẫm mới có thể làm chuyện như vậy! Văn Nhân Thương Nguyệt phản quốc, nam phạt chinh chiến, đây chính là ý muốn của dân chúng. Cho nên, đối với trẫm cũng như đối với Vân Tần, đây chính là thời cơ tốt nhất! - Về phần Chu thủ phụ... Trưởng Tôn Cẩm Sắt nhìn trưởng công chúa với ánh mắt ngoan lệ trước nay chưa từng có, lạnh giọng nói: - Hắn hiểu ý của ta, nhưng hắn lại sắp xếp để con gái hắn đi chung với Lâm Tịch... chắng lẽ hắn cho rằng con trai của trẫm lại không bằng một tên nhóc trấn Lộc Lâm? Trẫm cũng cho rằng hắn không có dị tâm với mình, nhưng hắn làm trẫm quá thất vọng, chính vì thế trẫm mới càng tức giận hơn, mới cảm thấy người này quá đáng sợ! - Chẳng lẽ nhìn một người lâu như vậy mà hoàng huynh còn nhìn không thấu... chẳng lẽ vì những chuyện không liên quan đến chính sự mà phải hủy bỏ toàn bộ sao? Trưởng công chúa đau đớn nhìn hoàng đế Vân Tần bị mất đi lý trí, vô cùng khó khăn nói. - Không phá thì không xây được. Trưởng Tôn Cẩm Sắt lạnh lẽo nhìn nàng, lãnh khốc mà mạnh mẽ nói: - Chỉ có thời cơ như vậy... trẫm mới có thể đánh vỡ thế cục long ỷ của trẫm bị chín lão già kia và học viện Thanh Loan kiềm chế. Trưởng công chúa nhìn hoàng huynh của mình, bất giác xúc động đến nỗi cả người run rẩy, nói: - Cho nên, đây mới là lý do chính của hoàng huynh. Là vì Chu thủ phụ tuyệt đối không đồng ý để hoàng huynh nam phạt, hoàng huynh mới mượn cơ hội để buộc ông ta phải rời khỏi hoàng thành Trung Châu, giúp Hồ Ích Dịch không bị Hồ gia khống chế nữa, ly gián Hồ gia. Tiếp theo, sợ rằng cả Văn Nhân nguyên lão cũng bị hoàng huynh buộc phải thối vị... Khi trước hoàng huynh tranh đấu với những người này, nhưng chưa bao giờ chiếm được phần thắng, ngay cả muội cũng cho rằng hoàng huynh ngài không thể chiến thắng được, nhưng muội không ngờ hoàng huynh lại ác độc như vậy, lại lợi hại như vậy, lại thủ đoạn như vậy, vô thanh vô tức đã lập tức áp đảo toàn bộ các nguyên lão đấy! Không sai, đối với hoàng huynh, đây đúng là một thời cơ tốt hơn bao giờ hết... nhưng hoàng huynh ngài làm như vậy, trong mắt nhiều người khác, họ sẽ cho rằng cái chết của Vô Cương chính là do hoàng huynh an bài đấy! Vì một thời cơ như vậy mà an bài Vô Cương phải chết! Thậm chí, ngay bây giờ, cả muội cũng nghĩ rằng... liệu có phải chính hoàng huynh cố ý an bài hay không? - Đủ rồi! Trưởng Tôn Cẩm Sắt quát to lên một tiếng chói tai. Một luồng sấm sét từ trong những đám mây đen trên núi Chân Long xuất hiện. Trong một tíc tắc, có một tiếng động lớn nổ vang, khiến cho cả đại điện Vô Cương cũng phải run rẩy. Không khí giữa hắn và trưởng công chúa bị một luồng khí màu vàng chấn vỡ, mà trưởng công chúa mặc quần áo màu trắng nhanh chóng bị chấn ngược ra sau. Sức mạnh của luồng khí màu vàng này mạnh đến nỗi khiến nàng không thể đứng yên trên mặt đất, khiến tóc nàng bay lả tả, một vệt máu tươi xuất hiện ở ngay khóe miệng, ngay cả quần áo nàng đang mặc cũng bị đánh rách, để lộ phần da thịt trắng noãn như ngọc. - Người trong thiên hạ có thể nghĩ như vậy... nhưng sao hoàng muội dám nghĩ như vậy? Trưởng Tôn Cẩm Sắt đứng lên, tức giận rống to, mái tóc đen của hắn tung bay trong gió, xung quanh còn có những tia sét màu vàng uốn lượn. - Sao hoàng muội dám nghĩ như vậy? Muội có biết ý nghĩa của Vô Cương với ta, với Trưởng Tôn thị không? Sao hoàng muội dám nói đây là do trẫm an bài? Trưởng công chúa bị thương, khiến sắc mặt nàng ta bị ửng đỏ, thở mạnh không đều, nhưng sự khiếp sợ và hoài nghi lại đầy trong mắt nàng. Nàng cố dùng hết sức, lớn tiếng nói: - Muội cũng rất thích đứa cháu Vô Cương này, muội đặt rất nhiều hi vọng vào nó... nhưng hoàng huynh ngài thương nó, chẳng lẽ thương hơn cả ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh? Thắng được cả giang sơn của hoàng huynh? Đặt lên trên cả con dân của hoàng huynh? Lại có một vệt máu tươi từ khóe miệng nàng chảy ra ngoài, nàng đau đớn cầu khẩn: - Hoàng huynh... xin hoàng huynh đừng làm những chuyện quá điên cuồng. Hoàng huynh còn trẻ, sau này sẽ còn những hoàng nhi ưu tú hơn. - Câm mồm! Một luồng sấm sét khác đánh mạnh giữa bầu trời, vô số tia chớp nhỏ khác cuồng loạn bay múa trên đại điện Vô Cương, khiến cho cả sảnh điện ánh lên một màu vàng sáng bóng. Trưởng Tôn Vô Cương nổi giận bước tới trước mặt trưởng công chúa, tát mạnh một cái lên mặt nàng, khiến cho một bên má hồng nàng bị sưng phồng lên. Sắc mặt hắn ta đỏ như một áng mây chiều, tức giận quát: - Hoàng muội cho rằng... Trưởng Tôn thị chúng ta giống như những người tu hành bình thường khác sao... Hoàng muội chưa có người đàn ông nào, chưa biết được chuyện sinh dục... nhưng hoàng muội có từng nghĩ rằng tại sao phụ hoàng chỉ có ta và hoàng muội, tại sao tổ phụ chỉ có một đứa con trai là phụ hoàng chưa?... Hoàng muội cho rằng những năm qua ta chỉ muốn mở rộng biên cương, mà không nghĩ đến chuyện hương khói cho Trưởng Tôn thị sao?... Hoàng muội cho rằng trong cung có nhiều phi tần ưu tú như vậy, ta không động lòng với ai sao... Đã nhiều năm như vậy, nhưng trẫm chỉ có một hoàng nhi... Làm sao muội biết sau này trẫm có thể có nhiều hoàng nhi hơn? Trưởng công chúa ngừng thở, không thể tin tưởng được nhìn Trưởng Tôn Cẩm Sắt. Từ những gì hoàng huynh mình vừa nói, nàng đã đoán được một bí mật khiến nàng phải kinh hãi. - Chúng ta có huyết mạch chân long, có thể kích thích sấm sét mạnh mẽ, trời xanh đã chú định chúng ta không giống những người tu hành bình thường... nhưng dòng họ chúng ta lại có một điểm giống yêu thú, đó chính là rất yếu kém trong chuyện sinh nở. Trưởng Tôn Cẩm Sắt tức giận nhìn nàng, gằn từng chữ: - Thân là huynh trưởng... ta chưa bao giờ ép buộc muội. Nhưng Vô Cương đã mất, ta không thể nào đảm bảo sau này mình còn con nối dòng... nên bắt đầu từ hôm nay, hoàng muội phải bắt đầu lựa chọn người đàn ông cho mình. Trưởng Tôn Cẩm Sắt bắt đầu thở đều lại, trào phúng nhìn phần da thịt trắng noãn như ngọc mê người đang hiện ra ngoài của hoàng muội mình, cười lạnh: - Muội muội... ta nghĩ chỉ cần là người đàn ông muội chọn trúng, có lẽ hắn ta sẽ không thể nào cự tuyệt muội được... Cho nên, muội không cần phải nói với ta rằng không có ai để ý đến muội... Muội nên biết nếu như Trưởng Tôn thị vô hậu, vậy đối với chúng ta, có được cả thiên hạ còn ý nghĩa gì?